Điều Điều - Chương 3
07.
Sau khi thành thân, cuộc sống của ta bình an mà ổn định.
Cả Hầu phủ lớn như vậy, lại chỉ có hai vị chủ tử là ta và Thẩm Tu Nghiêu, chẳng cần phải sống kiểu lá mặt lá trái với bất kỳ ai.
Để tránh cho ta bị ác ý của những kẻ bên ngoài tổn thương, Thẩm Tu Nghiêu luôn dong dài dặn dò ta đừng tự ý ra khỏi nhà một mình.
Nghĩ đến Thẩm Tu Nghiêu, lòng ta lại thấy ngọt ngào.
Chỉ thấy người nọ chỗ nào cũng tốt, mà thể lực thì có hơi tốt quá, không chỉ buổi tối muốn làm, mà trước khi vào tảo triều sớm cũng lại làm thêm trận nữa.
Ta đang suy nghĩ lung tung, thì bị người ta ôm chặt vào lòng, có giọng nói dịu dàng cất lên: “Đang nghĩ gì đó?”
Hơi thở ướt át phả vào tai ta, hai chân ta lập tức mềm nhũn, ngã ngay vào ngực người nọ.
“Không, không nghĩ gì cả…”
Chàng nghe vậy thì chơi đùa với ngón tay ta, thuận miệng hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Ngày thứ hai sau khi thành thân, chàng ấy đã gọi đại phu trong phủ đến điều dưỡng cơ thể cho ta, mỗi đêm đều phải uống một chén thuốc vừa tanh vừa đắng.
May mà số dược liệu kia rất tốt, thể chất vô cùng nhạy cảm của ta ít nhất cũng đã cải thiện được năm phần.
Tiếc là tối nay ta để chén thuốc cạnh cửa sổ cho bớt nóng, sơ sảy lại để đổ mất. Trong Hầu phủ lại ít người, ta không tìm được ai sắc thêm chén nữa.
Mà uống thiếu một chén chắc cũng không sao đâu.
Thế nên ta gật đầu, nói dối một lần vậy.
Thẩm Tu Nghiêu khẽ cười, ôm ngang ta lên rảo bước tới cạnh giường, mục đích không cần nói thì ai cũng hiểu.
Ta chống tay lên ngực chàng, từ chối: “Chàng còn chưa ăn cơm nữa, ta đã bảo phòng bếp chừa cơm cho chàng rồi…”
Nhưng Thẩm Tu Nghiêu đã vội vã hôn ta, trả lời qua loa: “Ăn nàng là đủ rồi…”
Lại một đêm ân ái.
Có lẽ vì ban nãy quá kịch liệt, đêm nay ta ngủ không ngon lắm, luôn cảm thấy có thứ gì đó khiến mình không thoải mái.
Trong bóng tối, ta mơ hồ nghe thấy tiếng gõ kẻng của người làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài.
Người sau lưng lại đột nhiên nhúc nhích, cánh tay mang theo hơi lạnh đang khoác bên hông ta lặng lẽ mò xuống giữa hai chân tìm kiếm.
Ta đỏ mặt, người này cứ muốn nữa!
Còn chưa đợi ta kịp phản ứng, đã phát hiện Thẩm Tu Nghiêu móc một thứ gì đó trong người ta ra.
Tim ta đập như trống trận, không hiểu sao lại thấy mình không nên “tỉnh dậy” ngay lúc này.
08.
Chỉ nghe Thẩm Tu Nghiêu đứng dậy, kéo ngăn kéo đầu giường ra sờ soạng gì đó, có vẻ như là đem vật kia bỏ vào một cái hộp.
Sau đó men theo đêm tối mở cửa phòng ra.
Một giọng nói ta mãi mãi không bao giờ quên bỗng cất lên ngay cửa:
“Ô, lấy có trái táo mà cũng thơm thế, không hổ là tác phẩm duy nhất thành công của ta, dâm phụ trời sinh. Vậy mà ngươi cũng nhịn được, không hổ là Trường Khánh Hầu.”
Là giọng của gã độc y đó!
Ta cắn chặt răng, chôn hết hận ý vào trong bụng.
“Chớ nhìn đông nhìn tây, lấy đồ đi đi, sáng mai bệ hạ còn dùng.”
“Còn bảo vệ nữa cơ? Ngươi sẽ không thích cái thứ dâm phụ mua vui bị ngàn người cưỡi này chứ?”
“Mà cũng đúng, ba năm trước ả đã quyến rũ chết người, đặc biệt là đôi mắt nũng nịu trong veo đó nữa, ta nhìn thôi đã thấy nhộn nhạo. A! Thẩm Tu Nghiêu ngươi muốn làm gì! Thuốc này còn phải chờ ta điều chế nữa đấy, lỡ như làm trễ nãi bệnh tình của hoàng thượng, ngươi gánh nổi không?”
Thẩm Tu Nghiêu sầm giọng cảnh cáo: “Cút ngay!”
Đoán chừng là gã độc y bị quăng ra ngoài, lồm cồm bò dậy rồi chạy như bay qua gian nhà đối diện mới dám thở hổn hển chửi rủa:
“Giả bộ cái gì! Chẳng lẽ không phải ngươi lợi dụng con tiện nhân đó nuôi âm táo cho Lão hoàng đế kia chữa bệnh? Nếu không phải ba năm nay Lục gia bảo vệ cô ta quá tốt, ngươi nghĩ ngươi có cơ hội phỏng tay trên hay sao? Giờ bảo vệ được binh quyền rồi, bắt đầu coi mình là thánh tử phổ độ chúng sinh à? Còn chơi trò cứu rỗi nữa cơ…”
“Đợi nhị hoàng tử lên ngôi, ta sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần nỗi nhục hôm nay!”
Theo tiếng mắng chửi dần đi xa, bước chân của Thẩm Tu Nghiêu cũng tiến đến gần.
Ta chỉ cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng dính chặt trên lưng mình, hồi hộp tới mức không dám thở mạnh.
May mà hắn chỉ nhìn một chút rồi thôi, xoay người đi ra cửa.
Trong bóng tối, ta mở bừng hai mắt, trong lòng vô cùng kinh hoảng.
09.
Sáng hôm sau, ta qua loa thu thập một ít ngân lượng nhét vào tay nải.
Ta không biết mình có thể đi đâu, nhưng ta biết, ta nhất định phải trốn khỏi đây!
Ai ngờ vừa đến cửa đã bị ngăn lại.
“Phu nhân, Hầu gia có dặn, người không được ra ngoài.”
Ta vờ trấn tĩnh: “Láo xược! Một cẩu nô tài cũng dám cản ta!”
Thị vệ nghe mắng cũng không hề hấn gì, chỉ nghiêm túc hành lễ với ta.
“Hầu gia từng dặn, trừ khi Hầu gia cho phép, nếu không phu nhân không được phép ra ngoài!”
Những người này không phải gia đinh, mà là thị vệ, chỉ người trong quân đội mới có thể hành lễ đúng chuẩn như thế.
Ta phất tay áo quay về, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát khắp Hầu phủ.
Hai năm trước ta bị cấm túc trong tiểu viện, sau đó gặp được Thẩm Tu Nghiêu, cứ ngỡ là mình gặp được một thiên thần tốt tính, hai lần cứu ta thoát khỏi biển lửa.
Nào ngờ chỉ đổi từ một phòng giam nho nhỏ thành một phòng giam to lớn hơn mà thôi.
Ta vẫn là một vết nhơ không thể đưa ra ánh sáng như trước.
Giờ đây thậm chí còn bị người khác lừa gạt, lợi dụng.
Mấy năm nay ta vẫn luôn sống trong bốn góc sân nho nhỏ, phương pháp giết thời gian tốt nhất chỉ có đọc sách, lớn thì sách sử, nhỏ như dư ký tứ phương, kỳ văn dị chí, thậm chí cả sách y cũng từng đọc thử.
Âm táo là gì, ta biết.
Âm táo hay còn gọi là tẫn cam, dùng âm hộ của đàn bà bồi dưỡng táo tàu, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ.
Nghĩ tới quả táo bị chỗ kia của mình bồi dưỡng, cuối cùng sẽ bị một người khác ăn vào trong miệng, dạ dày ta lập tức cuộn trào.
Thật, thật là buồn nôn.
Hẳn là Thẩm Tu Nghiêu nghe tin từ thị vệ, trưa nay lại phá lệ về nhà dùng cơm với ta.
Nhìn người đàn ông ăn uống tao nhã trước mặt, trong lòng ta chua xót không thôi.
Ta sớm nên cảm thấy không đúng mới đúng, làm gì có phu thê nào chỉ gặp nhau buổi tối chứ?
Bọn ta thậm chí còn chưa ăn cùng được mấy bữa cơm!
“Mau ăn đi, tối nay trong cung có Quỳnh lâm yến, không phải nàng muốn ra ngoài sao? Ta dẫn nàng đi.”
Ta lập tức ngồi thẳng dậy, được ra ngoài thì sẽ có cơ hội!
10.
Ta vẫn luôn xem thường cái thế đạo hà khắc với phụ nữ lúc bấy giờ.
Cho đến khi Thẩm Tu Nghiêu dẫn ta đến Quỳnh lâm yến, ta mới biết cái gì gọi là ánh mắt như dao như lời mẫu thân nói.
Đàn bà nơi đây đều tránh ta như tránh rắn, đám đàn ông tự cho là đứng đắn thì kiên quyết không nhìn đến ta một lần, cứ như chỉ cần liếc sang một cái, thì linh hồn chính trực của bọn họ sẽ bị vấy bẩn vậy.
Đương nhiên, còn có cả đám đàn ông nấp trong chỗ tối, lặng lẽ thô bỉ mà đánh giá ta.
Lúc phụ thân mẫu thân bước vào sảnh tiệc, chỉ thoáng thấy ta đằng xa thôi đã hoảng hốt hết cả mặt mày, xoay người đi về hướng khác.
Nhưng lòng ta lại không thấy mất mát gì nhiều, ta đã sớm biết không trông cậy được vào họ.
Từ cái thời khắc họ nhất quyết giết chết ta cho bằng được, ta đã không còn là con gái của họ nữa rồi.
Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Tu Nghiêu chợt vang lên bên tai ta: “Ta đã nói với nàng rồi, bên ngoài có rất nhiều ác ý, vẫn là ở nhà an toàn nhất.”
“Biết lỗi rồi, thì sau này cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, ta tất sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Ta cúi đầu không đáp, nhìn như ngầm đồng ý.
Hắn thấy vậy cũng chẳng nhiều lời thêm nữa, chỉ đưa ta đến chỗ khách nữ rồi quay lưng đi mất.
Ta vừa vào tới cửa, đã biến một căn phòng huyên náo rộn ràng trở nên lặng ngắt như tờ.
Chợt có một bé gái không hiểu người lớn nói gì, ngơ ngác cất giọng hỏi: “Mẫu thân, đãng phụ* là gì?”
Ta nhìn sang hướng đó, người phụ nữ đứng cạnh bé gái vội bịt chặt miệng nó, lùng túng đứng yên.
“Liên sinh ô nê trung, kỳ diệp hà thanh thanh. Nhân sinh hữu hằng tính, vân hồ đãng vu tình” *
*Sen sống tại bùn lầy, mà lá vẫn xanh trong. Người sống nếu kiên định, tất sẽ gặp được tình. Ở đây có lẽ Trưởng công chúa dùng hai chữ “đãng” đồng âm để cứu nguy cho Điều Điều. Đãng trong đãng phụ là dâm đãng.
Một giọng ngâm thánh thót như chim hoàng oanh chợt xuất hiện, phá vỡ đi không khí lúng túng trong phòng, tựa như tiếng mõ của hòa thượng, tiếng chuông nơi cửa phật, khiến người ta như tỉnh khỏi cơn mê, sáng tỏ thông suốt.
Trưởng công chúa Chu Sở Dao từ tốn bước ra giữa đám người, đi thẳng đến chỗ ta.
Nàng cười đến yêu kiều kéo lấy tay ta, nói với bé gái ban nãy: “Bài thơ ta vừa đọc được tỷ tỷ này sáng tác năm mười hai tuổi, có nghĩa là cho dù rơi vào hoàn cảnh nào, cũng phải duy trì bản chất và sự kiên định của bản thân.”
Cô bé như có điều suy nghĩ, gật đầu mạnh mẽ: “Tỷ tỷ lợi hại quá đi!”
Lúc này, vẻ mặt của mọi người cũng thay đổi liên tục, không biết là đang nghĩ tới Lục Điều Điều nổi danh khắp kinh thành ba năm trước, hay là một Lục Điều Điều như chó mất chủ hôm nay.