Điều Điều - Chương 2
04.
Lúc tỉnh lại, ta đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Cổ họng khàn đặc khô khốc, ta vốn định vịn tủ bước tới lấy ấm trà đặt trên bàn giữa phòng, nào ngờ vừa động đậy, thì từ sau gáy đến dưới sống lưng và bụng đã đau đớn không thôi.
Ta xoay tới xoay lui một lúc lâu, cũng chỉ xê dịch được một tí, còn đổ hết mồ hôi.
Ngửi thấy mùi hương kỳ dị dần bốc lên, ta tự mình giận mình, lệ rơi đầy mặt nằm lại trên giường.
Bên người chợt có tiếng động.
Bóng dáng một người đàn ông tuấn tú như ngọc, mày kiếm mắt sáng, chợt ánh vào mắt ta.
Là người mấy năm trước đã cứu ta một mạng, Trường Khánh Hầu – Thẩm Tu Nghiêu.
Chàng lại vừa cứu ta?
Tay trái Thẩm Tu Nghiêu cầm ly nước ban nãy ta dùng hết sức vẫn không với nổi, tay phải đặt giữa sống lưng ta, đỡ ta ngồi dậy.
Sau khi làm đổ hai ly nước, ta mới có chút sức lực, tự chống tay xuống giường, lúc này người nọ mới rút cánh tay đang đỡ sau lưng ta về.
Được hơi thở ấm áp nam tính kia vờn quanh, nơi giữa chân ta lại ẩm ướt dính dớp không thôi, mùi hương kỳ dị cũng dần tản mát trong không khí.
Càng khó chịu hơn là, lúc cánh tay ấm áp ấy biến mất ở sau lưng, ta lại không nhịn nổi muốn tới gần người kia, cơ thể cũng ngày càng mềm yếu mất sức.
Nhìn gương mặt tuấn tú luôn xuất hiện trong những giấc mộng mỗi đêm, ta sợ mình sẽ làm ra hành động thất thố nào đó, hoặc chăng thốt ra mấy tiếng kỳ quặc khác thường.
Ta bấm vào lòng bàn tay cho tỉnh táo lại, sốt ruột thốt lên: “Ngươi ra ngoài đi!”
Thẩm Tu Nghiêu vừa định ngồi xuống đã sững sờ, hai hàng lông mày chau chặt vào nhau, lại vẫn tốt tính giải thích: “Xin lỗi, ta ở ngoài nghe có tiếng động, sợ cô có chuyện, nên không để ý lễ tiết mà tiến vào.”
“Ta ở biên cương cả năm, ở Hầu phủ không có nha hoàn nào hầu hạ, cô chịu khó một chút vậy.”
Thấy ta cắn chặt môi dưới, chàng hiểu lầm ta đang khó chịu, dù sao chàng cũng vừa phá rối việc xấu hoang đường trong nhà ta kia mà.
Cân nhắc trong chốc lát, chàng lại cẩn thận mở lời: “Vốn đây là chuyện nhà của cô, ta không nên xen vào. Nhưng dường như Lục đại nhân có chút hiểu lầm cô.”
Ta nghĩ tới cặp phụ mẫu lạnh nhạt kia, trong lòng cô độc, hiểu lầm chỗ nào chứ, rõ ràng là không chết không thôi.
Chàng lại nói: “Thật ra tại hạ có một cách có thể tạm thời bảo vệ Lục cô nương.”
Ta khép lại ánh mắt không còn chút tinh thần, ngây ngốc nhìn chàng.
Chỉ thấy chàng nghiêm túc nói từng chữ một: “Gả cho ta.”
05.
Ta mở to hai mắt, mắt phượng hẹp dài cũng sắp thành mắt hạnh to tròn.
Ta cố kiểm soát chút lý trí còn sót lại, cố nén cổ họng đau rát, khó khăn hỏi lại:
“Tại sao, phải giúp ta?”
“Ngươi có biết người ngoài nói ta thế nào không? Nói ta là, ta là…”
Ta là nửa ngày, cũng không nói được mấy lời ô uế đó ra khỏi miệng, ngược lại còn đỏ bừng cả mặt.
Chỉ thấy người đàn ông thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình trong lời đồn này, chậm rãi nở một nụ cười.
Ta cứ như thấy mây đen vần vũ trên bầu trời dần biến mất, ánh dương dần ló dạng, chiếu lên dãy núi tuyết xa xa, thấy như băng tuyết cũng đang dần tan rã.
Đang lúc ta ngẩn ngơ, giọng nói dịu dàng dễ nghe ấy lại truyền thẳng vào tai ta, vào đầu ta, vào lòng ta:
“Không cần biết người ngoài đánh giá thế nào, nhưng cái ngày nhị tiểu thư quý phủ làm lễ xuất các, ta từng thấy Lục cô nương từ đằng xa xa.”
“Nhất kiến tri quân tức đoạn trường” *
“Ngụ mị tư phục, triển chuyển phản trắc.” *
*Nhất kiến tri quân tức đoạn trường: Một lần gặp gỡ lòng nao nao, trích Tỉnh để dẫn ngân bình, Bạch Cư Dị.
*Ngụ mị tư phục… triển chuyển phản trắc: Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp… để ta luôn trằn trọc trăn trở, trích Quan thư, Kinh Thi.
Nói xong mấy lời lỗ mãng, chàng lại làm ra vẻ mặt đứng đắn như thường:
“Nàng nguyện ý gả cho ta không?”
Tim ta rạo rực, sớm đã không dám đáp lại ánh mắt nóng bỏng đó của chàng, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo lại, cuối cùng cắn răng đáp rằng: “Ta muốn sống tiếp.”
Mọi chuyện suông sẻ hơn ta nghĩ nhiều.
Ta cứ tưởng phụ thân sẽ ngăn cản, không ngờ Thẩm Tu Nghiêu lại trực tiếp vào cung xin thánh chỉ.
Có thánh chỉ ban hôn bảo vệ, phụ mẫu chỉ có thể làm lơ hết mọi ánh mắt khác thường, chuẩn bị hôn sự cho ta.
Của hồi môn không thiếu lấy một phân, không những vậy Hoàng đế còn ban thưởng thêm, nói là mười dặm hồng trang cũng không ngoa.
Rõ là ngày vui, nhưng trong Thừa tướng phủ lại không thấy chút vui mừng nào, ai nấy cũng cau mày, mặt mũi đầy lo lắng.
Mẫu thân lo âu nhìn ta trang điểm trước gương, cầm lược gỗ lúc được lúc không chải tóc cho ta.
“Bảo nhi, đại lang Thẩm gia đó cũng không phải nơi tốt gì.”
“Nghe nói bát tự hắn rất cứng, cả phụ mẫu cũng bị khắc chết, nhìn mặt mũi cũng lạnh lùng, người như vậy có biết trân trọng Bảo nhi của ta không?”
Ta lãnh đạm ngồi đó, nghe xong thì trên mặt lại có thêm một tia trào phúng: “Vậy ta còn nơi nào tốt để về? Âm tào địa phủ à?”
Mẫu thân khựng lại một chút, nhìn vào hai mắt ta trong gương đồng.
Cặp mắt phượng kia thoáng chốc lại đỏ bừng, nước mắt rơi từng giọt như chuỗi châu đứt:
“Ta biết, ta biết con sẽ hận ta.”
“Nhưng có người mẹ nào không thương con mình chứ? Thói đời vốn đã khắc nghiệt với phận đàn bà như chúng ta, mẫu thân chỉ sợ con bị người ta chê cười dòm ngó, sợ những người nọ làm tổn thương con!”
“Sống cuộc đời đau khổ như thế, còn không bằng chết sớm đầu thai vào một nơi trong sạch!”
Ta nghe đến phiền, cũng không muốn lặp lại câu “Người sai không phải con” “Con không hề muốn chết” nữa, chỉ tự đội khăn phượng lên đầu, kêu nha hoàn đỡ ta ra ngoài.
Ta không hiểu, rõ ràng ta mới là người bị hại, sao thế gian lại nhất quyết chĩa mũi dùi vào ta.
Đến cả phụ mẫu ruột thịt cũng thấy là ta sai.
Sai thì không nên sống nữa.
Dựa vào cái gì?
06.
Đội ngũ đưa dâu trống chiêng huyên náo, tiếng kèn vang đến tận trời cao.
Ta ngồi trong kiệu hoa lắc lư, chỉ thấy mọi thứ không hề chân thực.
Thẩm Tu Nghiêu thật sự thích ta sao?
Lời chàng hôm ấy cũng lấp lửng nước đôi, tới cuối cùng ta cũng không biết chàng có rõ chuyện của ta không.
Tối nay vẫn phải nói rõ với chàng!
Nếu chàng chê ta… cũng đúng.
Thân ta đã tàn tạ, có thể sống sót dưới thế tục khó khăn này là đã tốt, sao còn dám mưu cầu tình yêu?
Đến lúc đó cứ cho ta một viện tử hẻo lánh dung thân là đủ rồi.
Có lẽ là do Thẩm Tu Nghiêu căn dặn, hôn lễ này đã giản lược rất nhiều bước.
Trời còn chưa tối hết, Thẩm Tu Nghiêu đã bước vào hỉ phòng.
Ta đội khăn hỉ trên đầu, chỉ thấy được đôi ủng đen đang từng bước tới gần.
Hơi thở ấm áp như ánh mặt trời ấy dần vây quanh người ta, cơ thể ta lại nhũn ra không kiềm chế được, đầu óc cũng dần mờ mịt.
Thẩm Tu Nghiêu cứ như không ngửi được hương thơm kỳ dị trong phòng, giơ tay vén khăn hỉ của ta lên.
Ta cũng nhướng mắt, nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm kia.
Chỉ trong một khoảnh khắc, vẻ lạnh lùng trong ấy đều tản đi, chỉ còn mỗi dáng vẻ động lòng.
Đang lúc lòng ta bối rối, chàng đã nâng cằm ta lên mà hôn.
Đôi bàn tay suốt ngày cầm kiếm múa thương kia phủ đầy vết chai, chạm vào da thịt ta, đem đến từng trận run rẩy nhẹ.
Giữa hai chân lúc này như có một dòng nước ngầm mãnh liệt, dưới thân đã sớm lạnh lẽo nhơ nhớp, lúc chóp mũi ngửi được mùi hương kỳ dị quen thuộc đó, đầu óc ta như bị tạt một gáo nước lạnh, mới động tình đã tỉnh táo lại ngay.
Ta đẩy người đang ghé vào trước ngực mình, đã là vò mẻ không sợ nứt lên tiếng: “Ba năm trước, ta, ta đã không còn trinh trắng, đã là một thân dơ bẩn…”
Nhưng mở miệng rồi mới phát hiện, giọng nói vốn dịu dàng dễ nghe sớm đã bị biến đổi, mỗi câu mỗi chữ cứ như vô cùng tủi hổ, lại mang theo mấy phần quyến rũ, dụ hoặc người khác đến an ủi mình.
Thẩm Tu Nghiêu chợt siết chặt cổ tay ta, kề sát tai ta mà nói: “Đừng sợ, ta sẽ thương nàng…”
Bên dưới là “táo sinh quế tử” *, bên trên là cơ thể đàn ông đang không ngừng mời gọi.
Ta rốt cuộc cũng được yên lòng, quấn quýt đắm chìm trong vòng tay Thẩm Tu Nghiêu.
*Táo sinh quế tử: táo tàu, đậu phộng, trái nhãn, hạt sen, đọc giống sớm sinh quý tử, mang ý cầu chúc sinh được con trai đầu lòng.