Điêu Chu Nhan - Chương 4
13.
Đỗ Thì Ngôn nhảy qua cửa sổ nhưng không may bị gãy chân, ngất xỉu bên vệ đường.
May mắn là Bùi Tự cũng đã tỉnh lại.
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ nhưng chàng vẫn biết đập cửa cứu người.
Thôi đại nhân cũng đã quay lại, dẫn theo nha dịch và hàng xóm cùng giúp dập lửa.
Nhưng lại phát hiện trong nước dập lửa có pha dầu.
Trận hỏa hoạn này đã thiêu rụi sạch sẽ tửu lâu Sa Loan.
Tổng cộng có hai mươi ba người bị thiêu chết như rạ.
Trong đó có cả sáu sĩ tử trọ lại tửu lâu đêm qua.
Bà mẫu ta cũng không may qua đời.
Hai mươi ba mạng người mới ngày hôm qua còn tươi tắn vậy mà giờ chỉ còn lại đống xương cốt đen sì nằm lặng yên trên mặt đất.
Ta nhìn Bùi Tự đang ngây ngốc và Đỗ Thì Ngôn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trong lòng vô cùng đau xót.
Ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Bùi Tự muốn đi thi khoa cử.
Đỗ Thì Ngôn thì muốn mở tửu lâu.
Thế mà bây giờ, Bùi Tự thì ngu dại, tửu lâu của Đỗ Thì Ngôn cũng bị hủy.
Chúng ta lặn lội đến Kinh thành mà cuối cùng lại chẳng còn gì trong tay.
Đây chính là số phận của những kẻ tiện dân ư?
Sống thì như sâu kiến.
Chết cũng thành tro bụi.
Không để lại một chút dấu vết nào.
14.
Thôi đại nhân mắt đỏ ngầu, đá văng một gã nam tử ngã lăn ra đất.
“Nói, ai sai người đến đây?”
Hóa ra đây chính là một trong những kẻ phóng hỏa đêm qua.
Ta cầm lấy viên gạch, lao tới muốn đập vỡ đầu hắn ta.
Nhưng Thôi đại nhân đã nhanh chân giữ chặt ta lại.
Ta nắm chặt viên gạch, nước mắt giàn giụa.
“Thôi đại nhân, ta hối hận rồi, ta thực sự hối hận rồi.”
“Khi Bùi Tự đỗ Thám Hoa, ta đáng lẽ phải chủ động hòa ly với chàng. Ta là nhi nữ đồ tể, phúc mỏng mệnh hèn, vốn chẳng xứng hưởng giàu sang. Hoặc là lúc trước khi ả nữ nhân kia để mắt đến Bùi Tự, ta nên gieo mình xuống hồ tự vẫn. Nếu ta sớm giác ngộ được như vậy, Bùi Tự đã không ngu dại, bà mẫu ta cũng không chết, những sĩ tử vô tội kia cũng không phải bỏ mạng.”
“Ta không nên đắc tội với Trưởng công chúa. Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.”
“Những sĩ tử kia, họ còn trẻ lắm, tương lai của họ đáng lẽ phải rất tươi sáng. . .”
Đôi mắt Thôi đại nhân đỏ hoe như sắp ứa máu.
“Bùi phu nhân, nàng không có lỗi, người không có lỗi gì cả! Sai lầm là ở những kẻ ỷ thế hiếp người, giết người như cỏ rác.”
“Lần này, ta nhất định sẽ đích thân đưa chúng xuống địa ngục, đòi lại công bằng cho người.”
Ông ấy nói rất nghiêm túc, từng chút một gỡ các ngón tay của ta ra, đoạt lấy viên gạch.
“Bùi phu nhân, người nhất định phải tin ta.”
Tất nhiên ta tin ông ấy.
Ông ấy vẫn luôn là một vị quan tốt.
Hôm đó, trên đường đi thắp hương hồi phủ, ta đã gặp năm tên đạo phỉ chặn xe ngựa có ý đồ cưỡng bức ta.
Bùi Tự liều mình chống trả, mới có thể giúp ta khỏi chịu nhục nhã.
Việc này đã từng khiến cả Kinh thành chấn động.
Rõ ràng ta là nạn nhân nhưng Kinh thành lại lan truyền nhiều lời đồn đại không hay, chỉ trích ta không giữ gìn phụ đạo, không biết lấy cái chết để bảo toàn danh tiết.
Tin đồn ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành chuyện ta lăng loàn, ban ngày ăn nằm với người khác, sau khi bị Bùi Tự phát hiện thì bịa ra câu chuyện bị cưới này…
Ta bị mọi người xa lánh, sỉ nhục, chửi bới, cả ngày mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều mà sinh bệnh.
Ban đầu Bùi Tự không muốn làm lớn chuyện, nhưng thấy tình cảnh này thì lập tức nổi giận đi báo quan.
Nhưng không ai dám nhận vụ án này.
Lúc đó là Thôi đại nhân mặt lạnh điềm nhiên nhận lời.
Ông ấy nói: “Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, sao có thể để yêu ma quỷ quái tung hoành!”
Chẳng mấy chốc, bọn cướp cùng những kẻ bịa đặt vu khống ta đã bị bắt giữ.
Tiếc là ông ấy vẫn không thể lấy lại sự trong sạch cho ta.
Ông ấy còn chưa kịp thẩm vấn thì cả năm tên cướp đó đã chết.
Chúng bị đầu độc chết trong ngục của Hình Bộ.
Ngươi xem, chuyện hôm nay giống chuyện năm xưa đến ngỡ ngàng.
Có làm lại từ đầu thì được gì chứ?
Chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
Chúng ta đều biết là do ai làm.
Nhưng chúng ta lại không làm gì được nàng ta.
15.
Nhưng lần này, Thôi đại nhân rất quyết tâm.
Ông ấy trói tên phóng hỏa cùng với mình.
Suốt bảy ngày.
Ông ấy cùng ăn cùng ngủ với tên đó, không rời nửa bước.
Thực hiện đầy đủ các trình tự thẩm vấn theo quy định, cuối cùng ông ấy cũng có được khẩu cung.
Quả nhiên là cung nữ thân cận của Trưởng công chúa đã trả tiền thuê hắn ta phóng hỏa.
Trước tửu lâu Sa Loan bị cháy rụi, đặt hai mươi ba thi thể bị cháy đen.
Dân chúng tự nguyện đến cúng bái vong linh.
Nhưng khi xét xử xong, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cung nữ.
Cung nữ bị xử lăng trì, những người chết cũng bị cưỡng bức chôn cất, vụ án sắp kết thúc một cách qua loa.
Khi tình hình vụ án được công bố, bách tính ở Kinh thành vô cùng phẫn nộ.
Một nhóm lớn người tự nguyện xuống đường, biểu tình yêu cầu quan phủ phải tìm ra hung thủ đứng sau, trả công bằng cho người đã khuất.
Mọi chuyện ầm ĩ đến mức này, Thánh thượng mới nhận ra rằng mình không thể giữ Trưởng công chúa được nữa rồi.
Sau hơn nữa tháng giằng co, thánh chỉ cuối cùng cũng được ban xuống.
Trượng đánh Trưởng công chúa ba mươi đại bản, tước bỏ phong hiệu, đày làm thứ dân.
Đồng thời, ra lệnh cho nàng ta chuyển ra khỏi phủ Công chúa, chuyển đến một ngôi biệt viện giữa hồ.
Khi Thôi đại nhân tuyên đọc thánh chỉ, ta không khỏi cảm thán:
“Hình phạt nặng quá nhỉ!”
“Hai mươi ba mạng người tươi trẻ hóa thành tro bụi, đổi lại chỉ có một công lý như thế này thôi sao?”
Ta cười đến chảy cả nước mắt.
Thôi đại nhân cảm thấy vô cùng áy náy, không dám đến gặp ta nữa.
Ta biết, đó không phải lỗi của ông ấy.
Thế gian vốn dĩ là như vậy, chúng ta biết làm sao được?
Chúng ta đều đã cố hết sức.
Cố gắng vùng vẫy, cố gắng tranh đấu.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
16.
Ngày Trưởng công chúa chuyển đi, trời nắng đẹp, là một ngày rất tuyệt.
Ta và Bùi Tự đứng bên đường, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nàng ta vừa nhìn thấy chúng ta, còn mỉm cười vẫy tay chào.
“Tôn Bảo Châu, bệnh ngốc của Bùi Tự đã khỏi chưa?”
Nàng ta hỏi rất sốt sắng, như thể thực sự quan tâm đến chàng vậy.
Nhưng chính nàng ta là người đã hạ độc chàng.
Nàng ta biết rõ loại độc này không có thuốc giải.
Bùi Tự tuy đã hồi phục được đôi chút, nhưng không còn cách nào trở lại thành Trạng Nguyên xuất khẩu thành chương, làm kinh diễm lòng người như trước kia nữa.
Vậy mà thủ phạm gây ra mọi tội lỗi này lại không quên rắc muối vào vết thương của chúng ta.
Trong lòng ta bốc hỏa, hận không thể giết chết nàng ta.
Nàng ta che miệng cười khẽ, vẻ mặt thỏa mãn.
“Tôn Bảo Châu, ngươi phải thừa nhận rằng, có người sinh ra đã sáng như trăng rằm, còn có những kẻ thì hèn mọn như cát bụi, đó chính là số mệnh. Cho dù ta có phóng hỏa thiêu trụi tửu lâu Sa Loan của ngươi, làm phu quân của ngươi ngốc nghếch thì thế nào? Chẳng phải vẫn có người gánh tội cho ta hay sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”
Nàng ta ấn đầu ta xuống, buộc ta phải nhìn những nha hoàn và gia đinh đi qua đi lại.
“Tất cả những vật dụng này đều phải chuyển nguyên vẹn đến biệt viện giữa hồ, những nha hoàn và hạ nhân hầu hạ ta cũng không được thiếu một ai. Ngươi cho rằng ta đã sa sút rồi sao? Ha ha, ta chỉ đổi một nơi để làm chủ mà thôi.”
“Nhưng bà mẫu của ngươi, những người làm ở tửu quán Sa Loan, cùng những kẻ thư sinh nghèo hèn ra mặt chống đỡ cho ngươi, bọn họ lại không bao giờ tỉnh lại được nữa đâu.”
“Yên tâm, ta sẽ tìm người siêu độ cho bọn họ, để kiếp sau đầu thai bọn họ sẽ sáng mắt ra, đừng dây dưa với loại tai họa như ngươi nữa. Hừ, thật xúi quẩy!”
Bùi Tự giật phăng tay nàng ta ra, ôm chặt lấy ta.
“Cút cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay! Ai dám bắt nạt Châu nhi, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!”
Trưởng công chúa không thèm để ý đến Bùi Tự, vẫn mỉm cười nhìn ta.
“Tôn Bảo Châu, ngươi đã kiểm tra cơ thể Bùi Tự chưa?”
“Ta đã dùng roi ngựa để lại rất nhiều vết trên người hắn. Ai, vốn là tình thú khuê phòng, nhưng A Tự của ngươi dù bị đánh đập ngược đãi thế nào cũng không hé răng, thật là quá vô vị!”
Sao ta lại không biết vết thương trên người Bùi Tự được chứ?
Những vết roi và vết bỏng chồng chéo dày đặc khắp người.
Cả cơ thể gần như không tìm thấy một mảnh da lành lặn nào.
“Dù sao thì ta cũng đã chơi chán rồi, chỉ là một tên ngốc mà thôi, thưởng cho ngươi cũng được.”
Trưởng công chúa nói một cách trêu chọc, trên mặt vẫn nở nụ cười độc ác.
“Rầm” một tiếng, một tiểu nha hoàn chuyển đồ đánh rơi một chiếc hộp gỗ xuống đất.
Đồ trang sức của Trưởng công chúa rơi vãi đầy đất.
Tiểu nha hoàn sợ hãi quỳ xuống, liên tục cầu xin sự tha thứ.
Trưởng công chúa mặt lạnh đi tới, giơ chiếc hộp gỗ lên đập vào đầu nàng ta.
“Nô tì hèn hạ, một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, sống cũng chẳng có ích lợi gì.”
Tiểu nha hoàn bị đập ngã xuống đất, đầu đầy máu, nhưng nhanh chóng đứng dậy quỳ nghiêm chỉnh trở lại, không dám nhúc nhích.
Những người còn lại cũng cúi đầu, không nói một lời.
Lúc đó ta đột nhiên nhận ra rằng nữ nhân độc ác này sẽ không bao giờ hối cải.
Nàng ta luôn ở trên cao, coi chúng ta như cát bụi, không hề để ý đến sự sống chết của chúng ta.
Chiếc xe ngựa lộng lẫy càng đi càng xa, lòng ta như thiêu đốt vì căm phẫn.
Ta muốn giết nàng ta.
Ta khao khát được giết chết nàng ta.
17.
Ta không chần chừ nữa.
Để nàng ta sống thêm một ngày là không công bằng với những người đã khuất.
Tối hôm đó, ta lẻn vào biệt viện giữa hồ.
Biệt viện giữa hồ là một tòa viện riêng rẽ, tứ bề không có hàng xóm, cũng không lo làm kinh sợ bách tính.
Phòng ngủ của Trưởng công chúa rất dễ tìm.
Khi ta vừa xách thùng dầu hỏa đổ lên cửa thì ngoảnh đầu lại, đã thấy một đôi mắt đen láy, khiến ta sợ đến suýt làm rơi cái thùng trên tay.
“Phu nhân đừng hoảng, Tiểu Đào đến giúp người.”
Tiểu nha hoàn tiến lên giúp ta xách thùng dầu, khẽ nói.
Ta mới nhận ra nàng ta chính là cô nương đánh rơi hộp trang sức vào ban ngày.
Đằng sau nàng ta còn có mấy người khác.
Cũng gầy còm như nàng ta, nhưng ánh mắt sáng quắc.
“Phu nhân, cho dù hôm nay người không đến, chúng ta cũng sẽ ra tay.”
“Một súc sinh như ả ta, căn bản không xứng sống trên đời.”
Trong lòng ta khẽ động, hốc mắt nóng lên.
Rất nhanh, phòng ngủ của Trưởng công chúa đã bốc cháy.
Trưởng công chúa phát điên la hét inh ỏi, định xông ra ngoài nhưng phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.
Mọi thứ y hệt như tình hình ở tửu lâu Sa Loan ngày đó.
Chỉ là, ta đã để lại cho nàng ta một cánh cửa sổ.
Đám hạ nhân nhanh chóng tỉnh dậy, nhưng ai nấy đều tránh xa, không ai tiến lên cứu giúp.
Ta xách gậy gỗ, đứng bên cửa sổ.
Trưởng công chúa vừa ló đầu ra, ta đã lập tức giáng một gậy xuống.
Ba lần bốn lượt như thế, nàng ta bị đánh đến nỗi mặt mũi đầy máu, nằm sõng soài trên mặt đất, liên tục cầu xin.
“Tôn… Bùi phu nhân, ta sai rồi, cầu xin ngươi, hãy tha thứ cho ta, cho ta một cơ hội sửa chữa đi.”
“Ta đã biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi.”
Ta lại giáng một gậy vào đầu nàng ta.
“Cho ngươi cơ hội, thì ai cho những vong hồn chết oan kia cơ hội?”
“Có tha thứ cho ngươi hay không, đó là chuyện Diêm Vương mới quyết định được. Nhiệm vụ của ta là đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Trưởng công chúa bỗng hét lên.
“Thôi đại nhân, Thôi Ngọc, mau cứu ta, ngươi là mệnh quan triều đình, sao có thể thấy chết mà không cứu? Mau cứu ta!”
Ta ngoảnh đầu lại, mới phát hiện Thôi Ngọc không biết từ lúc nào đã dẫn theo một đám nha dịch đang đứng ở trong viện.
Ông ấy vừa định mở miệng, thì có hai nha dịch bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Đại nhân, chắc nữ của tiểu nhân khi đang đùa giỡn trên đường đã vô tình va vào xe ngựa của Trưởng công chúa khiến công chúa bị đập đầu. Nàng ta liền sai người đánh chết con bé. Lúc con bé chết mới bảy tuổi…”
“Huynh trưởng của tiểu nhân là lẫm sinh của Quốc tử giám, viết văn rất hay. Nhưng bị Trưởng công chúa để mắt đến, cưỡng ép đưa vào phủ Công chúa, chưa đầy nửa năm đã phát điên. Năm ngoái đã nhảy sông tự vẫn…”
Càng ngày càng có nhiều nha dịch, nha hoàn quỳ xuống sau lưng hắn ta.
Trong ánh lửa ngút trời, họ trông giống như những bức tượng câm lặng.
Thôi Ngọc há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, mặt mày u ám rời khỏi biệt viện giữa hồ.
Ngọn lửa thiêu đốt suốt một đêm.
Nhưng chỉ chết có một người.
Thánh thượng phái người đến tìm kiếm di cốt của Trưởng công chúa, nhưng không tìm thấy.
Tất nhiên là không thể tìm thấy rồi.
Ta đã sớm đem bộ hài cốt ô uế đó đi cho chó ăn rồi.
Tiếc là, ngay cả chó cũng không thèm ăn.
Thánh thượng cũng không phải không nghi ngờ ta.
Nhưng ta nằm trên giường, chỉ còn thoi thóp, làm sao có thể làm ra chuyện đốt nhà giết người?
Dù sao cha ta cũng là một người đồ tể.
Ta học được toàn là những kỹ năng giết lợn, sao có thể đi giết người chứ?
18.
Nhưng Thôi đại nhân lại là một người trung thực.
Ông ấy luôn nghiêm khắc.
Bất chấp điều tra mất hai tháng, vẫn soạn ra một bản báo cáo kết án rườm rà.
Nói rằng trận hỏa hoạn đó có lẽ là ý trời.
Trưởng công chúa kiêu ngạo hống hách, ngang ngược ở Kinh thành, giết hại người vô tội, mới dẫn đến bị trời phạt.
Bùi Lan híp mắt lắng nghe ta đọc xong, cười hì hì nói:
“Bản báo cáo này nói đi nói lại chỉ có một câu: Chết là đáng đời!”
“Thôi đại nhân quả là biết nói.”
Hai tháng sau, Đỗ Thì Ngôn bình phục.
Với sự giúp đỡ của Thôi đại nhân, chúng ta đã mở lại tửu lâu Sa Loan tại địa điểm cũ.
Hôm khai trương tửu lâu, vô cùng náo nhiệt.
Ta khoác tay Bùi Tự đứng giữa đám đông, tươi cười rạng rỡ.
Bên tai bỗng nhiên nhớ đến câu nói của chàng:
“Châu Nhi, ta đón nàng đến kinh thành hưởng phúc.”
Đúng vậy, chúng ta đến kinh thành là để hưởng phúc.
Chúng ta, cuối cùng cũng được hưởng phúc rồi.
Những ngày sau này, đều là những ngày tốt lành.
-Hết –