Điêu Chu Nhan - Chương 2
5.
Hóa ra Trưởng công chúa cao cao tại thượng, khinh thường chúng sinh cũng biết sợ sao?
Trong lòng ta cười lạnh, nắm lấy tay áo của nàng ta, kéo nàng ta ngã xuống đất.
Nhưng chưa kịp hành động gì thêm, thì tay ta đã bị ai đó nắm chặt.
Ta hốt hoảng ngẩng đầu lên,đập vào mắt ta chính là đôi mắt lạnh lùng của Bùi Tự.
Chàng vẫn im lặng, chậm rãi đứng dậy, bóp chặt lấy cổ ta, nhấc bổng cả người ta lên khỏi mặt đất.
Bùi Tự tuy là thư sinh nhưng sức lực lại rất lớn.
Lúc vừa mới thành hôn, ta thường làm nũng với chàng, giả vờ ngã xuống đất, õng ẹo làm dáng kêu đau.
Chàng nhất định đã nhìn ra ta đang giả vờ, nhưng chưa bao giờ vạch trần ta.
Chỉ cưng chiều dùng một tay ôm ta vào lòng, rồi bước nhanh như bay.
Khóe mắt ta đọng một giọt lệ.
Thật lâu nhưng không rơi xuống.
Nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay chàng.
Bàn tay ấm áp này từng vì ta mà vẽ mày, cài tóc, dạy ta cầm bút viết chữ.
Mà bây giờ, nó lại bóp chặt cổ họng của ta.
Trên mặt Bùi Tự vẫn không có biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt hỗn loạn, không thấy chút sáng suốt nào.
“Hóa ra ngươi là kẻ xấu, là nữ nhân xấu xa muốn hại công chúa.”
Nữ nhân xấu xa ư?
Kẻ thuê đạo phỉ chặn xe ngựa của ta, toan phá hoại danh tiết ta là ai vậy?
Kẻ vu oan Bùi Tự cấu kết với sứ thần nước ngoài, nhận hối lộ riêng, để chàng phải chịu oan khuất, bị tống vào ngục là ai vậy?
Kẻ đem mạng sống của người nhà ta ra uy hiếp, ép Bùi Tự viết hưu thư là ai?
Chính là Trưởng công chúa cao quý nhất của Đại Sở!
Rốt cuộc ai mới là nữ nhân xấu xa chứ?
Ta run rẩy đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt chàng, từng chữ từng chữ ngắt quãng đọc lên bài thơ chàng từng dạy ta:
Xuân nhật yến, rượu xanh một chén, ca một lần.
Tái bái Trần Tam nguyện:
Nhất nguyện lang quân thiên tuế.
Nhị nguyện thiếp thân trường kiện.
Tam nguyện như chim yến trên xà nhà, năm nào cũng được gặp nhau.
“A Tự, đây là bài thơ chàng từng dạy ta, chàng còn nhớ không?”
6.
Trưởng công chúa đã đứng dậy từ lâu, hung hăng đá ta mấy cái, trúng ngay giữa ngực ta.
Ta giống như một chiếc lá rụng mục nát, đột ngột bị hất văng ra ngoài.
Máu mũi tràn ra, theo khóe miệng nhỏ xuống đất.
“Tôn Bảo Châu, ngươi cho rằng mấy câu sến súa này có thể khiến hắn nhớ đến ngươi sao? Đừng nằm mơ nữa!”
“Một đứa nữ nhi đồ tể hèn hạ, ngu dốt, ngoan cố không chịu nghe lời, ngươi lấy gì mà tranh với ta?”
Nàng ta quay đầu lại, yếu ớt dựa vào vai Bùi Tự, nở một nụ cười ngọt ngào với chàng.
“A Tự, giết chết ả nữ nhân đê tiện này đi, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Ánh mắt vô hồn của Bùi Tự đột nhiên sáng lên.
Chàng cúi đầu xuống, hơi do dự một lát, rồi giơ tay bóp chặt cổ ta một lần nữa.
Trong nháy mắt, ta thấy đầu óc mình choáng váng, thở không ra hơi, chỉ còn cách bất lực nắm lấy cánh tay Bùi Tự.
Ngay khi ta sắp hoàn toàn mất đi ý thức, Trưởng công chúa bỗng nhiên cười nói:
“Đợi đã!”
Bùi Tự nghe vậy, sức lực trên tay đột nhiên nới lỏng.
Ta giống như một đống bùn nhão, mềm oặt ngã xuống đất, ngay cả sức để quay đầu cũng không có.
Trưởng công chúa ngồi xổm xuống, giơ tay tát ta mấy cái thật mạnh, lạnh lùng nhìn ta.
“Tôn Bảo Châu, ta vẫn chưa chơi đủ. Để ngươi chết như vậy chẳng phải là quá dễ dàng rồi sao?”
Nàng ta cười khằng khặc một cách kỳ quái, giống như một con quỷ khát máu.
Bùi Tự đột nhiên “bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Trán đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==
“Công chúa, Bùi Tự rất nghe lời. Người vừa nói sẽ thưởng cho ta mà.”
Trưởng công chúa nhếch môi cười, thân mật áp vào tai Bùi Tự, vô tình để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
“Không biết A Tự muốn được thưởng gì đây?”
Bùi Tự quỳ thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị.
“Ta muốn Châu Nhi.”
“Công chúa, trả nương tử của ta lại cho ta được không?”
“Ta rất nhớ nàng, muốn cùng nàng về nhà.”
7.
Sắt mặt Trưởng công chúa đột nhiên thay đổi, giơ chân đạp vào ngực Bùi Tự.
“Bùi Tự, ta không tốt với ngươi sao? Vì sao trong lòng ngươi vẫn luôn nhớ nhung đến ả nữ nhân đê tiện này?”
Bùi Tự lăn đến bên cạnh ta.
Ngay khi chàng giơ tay lên, một cái đuôi lợn khô quắt rơi ra từ trong tay áo.
“Đừng, đừng làm hại chàng!”
Ta vùng vẫy muốn che chắn Bùi Tự ra sau lưng mình.
Nhưng vì quá nóng giận, ta nôn ra một ngụm máu.
Trong lúc mê man, ta nghe thấy bên ngoài đại sảnh có tiếng ồn ào náo động.
“Thôi Ngọc có việc quan trọng cầu kiến Trưởng công chúa, xin công chúa dành chút thời gian!”
Khi tỉnh lại một lần nữa, ta đã trở lại tửu lâu Sa Loan của Đỗ Thì Ngôn.
Thôi Ngọc, Thị lang Bộ Hình đã cứu ta khỏi hang ổ của sói.
Thôi đại nhân là tân khoa Trạng Nguyên năm đó, là thứ tử của phủ Quốc công.
Trưởng công chúa có ngang ngược đến đâu, ít nhiều cũng phải nể mặt phủ Quốc công.
Nhưng ông ấy không thể mang Bùi Tự đi được.
Dù sao Bùi Tự cũng là phò mã.
Trừ phi Trưởng công chúa đồng ý, nếu không, không ai có thể đưa chàng đi được.
Bà mẫu và Bùi Lan đều túc trực bên giường ta, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Tẩu tử, tẩu cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết.”
“Bảo Châu, con của ta, con khổ quá.”
Thật ra, ta cố ý để trưởng công chúa bắt đi.
Sau khi Bùi Tự hòa ly hôn ta, chàng đã lập tức trở thành phò mã triều đình.
Nhưng ba năm liên tiếp, bà mẫu và Bùi Lan đều không gặp được chàng, thậm chí đến một bức thư cũng không nhận được.
Họ thậm chí còn không biết Bùi Tự có còn sống hay không.
Cho nên mới cầu xin ta trở lại Kinh thành một chuyến.
Trưởng công chúa tự biết mối lương duyên của mình với Bùi Tự là do ăn cắp.
Cả đời này, nàng ta ghét nhất chính là ta.
Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi ta trở về đã bị nàng ta mời đến phủ Công chúa.
Ta cố gắng ngồi dậy, lao vào lòng bà mẫu.
“Nương, con gặp được A Tự rồi.”
“Chàng không phải là người tham phú phụ bần, vong ân phụ nghĩa, chàng vẫn là Bùi Tự mà chúng ta quen biết. Chàng vẫn nhớ ta thích ăn đuôi lợn om.”
“Chỉ là… ả nữ nhân đó không biết đã làm gì với chàng, mà chàng đã hoàn toàn không còn nhận ra con nữa…”
Ta cố nén đau đớn trong lòng, kể sơ qua những gì mình nhìn thấy trong phủ Công chúa.
Nước mắt bà mẫu rơi xuống, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Không sao, còn sống là tốt rồi, còn sống là còn cách.”
Ta biết bà mẫu chỉ đang an ủi ta mà thôi.
Bùi Tự giờ đã là phò mã, ngày ngày bị giam cầm trong phủ Công chúa.
Chúng ta ngay cả việc gặp mặt chàng thôi cũng khó hơn lên trời, vậy thì còn cách nào khác chứ?
Bà mẫu trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên kiên định nói:
“Bảo Châu, ta sẽ đi cáo ngự trạng!”
8.
Ba ngày sau, bà mẫu ta đánh trống kêu oan.
Trên đại điện, bà ấy cầm tờ cáo trạng, giọng sang sảng như chuông đồng:
“Dân phụ là Bùi Thẩm thị muốn tố cáo đương triều Phò mã Bùi Tự.”
“Dân phụ thủ tiết mười bảy năm, đắng cay nuôi nấng hai đứa con khôn lớn, nỗi gian truân phải chịu không thể kể hết.”
“Nhưng trưởng tử Bùi Tự bất chấp luân thường đạo lý, bất hiếu bất nghĩa. Hắn thành thân với công chúa đã ba năm, nhưng chưa từng đến thăm dân phụ lấy một lần, cũng chưa từng gửi thư về nhà. Dân phụ mỗi lần nhớ đến chuyện này, đều nghiến răng đau đớn, đau thấu tâm can.
“Mong bệ hạ làm chủ cho dân phụ!”
Bà mẫu ta quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng.
Cáo trạng này bà ấy đã muốn dâng lên từ lâu, chỉ là trước đây không rõ tình hình của Bùi Tự, sợ làm hỏng tiền đồ và danh tiếng của nhi tử.
Bây giờ biết được tình cảnh của chàng ở phủ Công chúa, bà ấy không còn e dè nữa.
Đại Sở xưa nay lấy chữ hiếu trị thiên hạ.
Cái mũ bất hiếu này chụp xuống, ai cũng không chịu nổi.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng trầm ngâm một lát, lập tức triệu Bùi Tự tiến cung.
Trưởng công chúa dẫn Bùi Tự thông thả chậm rãi tiến vào.
Đôi mắt Bùi Tự vẫn vô hồn, gặp Thánh thượng cũng không biết hành lễ, chỉ đờ đẫn đứng ở đó.
Nhưng công chúa thì khác, vừa vào điện nhìn thấy ta, đã lập tức trợn tròn mắt, mở miệng mắng:
“Tiện nhân! Hôm đó nể mặt phủ Quốc công, ta mới tha cho mạng chó của ngươi! Ngươi lại không biết sống chết, còn dám đến đây cáo trạng ta, chán sống rồi sao?”
Nàng ta xông lên định xé rách y phục của ta.
Bà mẫu ta hốt hoảng đứng dậy, che chở cho ta ở sau lưng.
Trong lúc giằng co, bà mẫu bị ngã xuống đất, không thể động đậy.
Nhưng vẫn cố kéo chặt lấy vạt áo công chúa, miệng không ngừng cầu xin:
“Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận!”
“Bảo Châu lương thiện thông minh, tính khí không phải người thường có thể so sánh, là nhi tử của ta không xứng với nàng ấy.”
Bà mẫu quỳ sụp xuống đất, tư thế vô cùng khiêm nhường, nhưng câu nào nói ra cũng đâm thẳng vào tim.
Bùi Tự không xứng với ta, cho nên mới cưới nàng ta.
Lời này rơi vào tai Trưởng công chúa kiêu ngạo tự phụ, không khác gì một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực.
Bà mẫu lại từ từ đâm thêm một nhát nữa:
“Dù nàng ấy và A Tự đã hòa ly, nhưng tình cảm bà mẫu và tức phụ của chúng ta vẫn không thay đổi. Nàng ấy hiện đã là nghĩa nữ của ta, là lão phụ cầu xin nàng ấy đi theo ta đến đây.”
Chỉ với vài câu đơn giản, Trưởng công chúa đã lập tức phát điên lên, gào thét dữ tợn:
“Tiện phụ này, ai cho phép ngươi nhận ả ta làm nghĩa nữ? Ngươi cố tình chọc tức ta phải không?”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà mẫu ta nước mắt giàn giụa, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng, liên tục cầu xin tha thứ.
Nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Ta nghe thấy bà ấy khẽ khiêu khích với Trưởng công chúa:
“Đúng là cố tình chọc tức ngươi đấy, ngươi định làm gì ta?”