Điêu Chu Nhan - Chương 1
1.
Khi bị “mời” đến phủ Công chúa, ta vẫn còn mặc bộ y phục thô ráp dùng để cho gà ăn.
Cả người đầy bụi bẩn, lại còn mất một bên giày.
Công chúa khoác trên mình một bộ gấm vóc lộng lẫy, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi.
Nàng ta khẽ che miệng mũi, liếc nhìn ta rồi lười biếng nói:
“Tôn Bảo Châu, đã lâu không gặp!”
Ánh mắt ta lướt qua nàng ta, rồi dừng lại trên người Bùi Tự.
Lúc này, cũng chỉ mới cách ba năm kể từ khi chàng thi đỗ Thám Hoa.
Nhưng giờ đây, chàng lại đang bưng đĩa trái cây, ngoan ngoãn quỳ bên cạnh công chúa.
Ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt ngơ ngác.
Giống như… đã hoàn toàn ngốc nghếch.
“Tôn Bảo Châu, chẳng phải ngươi nói Bùi Tự thà chết chứ không chịu khuất phục, có khí phách nhất sao? Ngươi nhìn xem, bây giờ hắn chẳng khác gì một con chó cả!”
Nàng ta từ trên cao nhìn xuống, cười khanh khách, giơ chân đá mạnh vào mặt Bùi Tự.
Bùi Tự bị đá ngã xuống đất, nho trong đĩa trái cây lăn lóc khắp nơi.
Nửa bên mặt của chàng ấy lập tức sưng vù, nhưng vẫn không hé răng nửa lời.
Chàng chỉ nhanh chóng đứng dậy, bò bằng tay chân, rồi quỳ trở lại dưới chân công chúa.
“Công chúa, đừng giận, ta sẽ nghe lời, xin người hãy thương xót.”
Trên mặt chàng ấy nở một nụ cười nịnh nọt, cúi đầu ngoan ngoãn nằm dưới chân công chúa.
Như… như một con chó đang vẫy đuôi cầu xin.
Nhưng chàng là Bùi Tự mà!
Ba năm trước, chàng vẫn là một thiếu niên đầy khí phách.
Tuấn tú phi phàm, dáng người như ngọc thụ, là một nhân vật phi phàm như tiên nhân.
Đỗ đạt Thám Hoa, khi cưỡi ngựa diễu hành trên phố còn thiếu chút nữa bị hoa hồng ném trúng.
Trong kinh thành, có tiểu thư khuê các nào mà không say đắm trước phong thái của chàng?
Chàng dịu dàng như gió xuân, nhưng trái tim lại cứng rắn và trong suốt như pha lê.
Gió mưa không lay chuyển, sấm sét không sợ hãi.
Chàng… chàng sao có thể thành ra như vậy?
2.
Ta cố kìm nén khóe mắt cay cay, cố gắng hết sức vùng khỏi sự trói buộc, lao đến trước mặt chàng.
“Bùi Tự, chàng nhìn cho kỹ, ta là Châu Nhi, là thê tử của chàng đây!”
“Chàng… chàng không nhận ra ta sao?”
Bùi Tự như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn ta.
“Ngươi gạt ta!”
“Nương tử của ta là người đẹp nhất! Khuôn mặt nàng ấy tròn tròn, đầy đặn, còn ngươi thì gầy như con khỉ, xấu xí chết đi được!”
“Sao ngươi có thể là nàng ấy được?”
Trong giọng nói của chàng mang theo vẻ trẻ con nồng đậm, hơi nhíu mày, giơ tay đẩy mạnh ta.
Ta loạng choạng ngã quỵ xuống đất.
Vết thương cũ ở đầu gối bị động đến, cơn đau nhói buốt lan khắp toàn thân.
Nước mắt lập tức trào ra.
Bùi Tự thậm chí còn không thèm nhìn ta lấy một cái, vẫn cung kính quỳ bên cạnh Trưởng công chúa.
Ta giơ tay, run rẩy vuốt ve khuôn mặt mình.
Hai gò má hóp lại, gần như không còn thịt, đúng là trông gầy gò, xanh xao.
Trước đây, ta vốn rất mập mạp.
Phụ mẫu và những người quen biết trong trấn đều thân mật gọi ta là Bàn Nha.
Chỉ có Bùi Tự, luôn dịu dàng trìu mến gọi ta là Châu Nhi.
Lần đầu gặp mặt, chàng mặc một chiếc áo bào màu trắng, gầy gò, mỏng manh, như cây tùng lạnh lẽo.
Đôi mắt phượng dài hẹp, tựa như trăng lạnh hồ sương.
Chỉ khiến người ta cảm thấy bóng tối xung quanh đều bị đè nén xuống, sinh ra ánh hào quang rực rỡ.
Chỉ cần nhìn một lần, đã khiến người ta không nỡ rời mắt.
Ngày thành hôn, chàng vén khăn che mặt của ta, đôi mày khẽ động, ánh mắt rạng ngời:
“Châu Nhi, ta chỉ mong, tiếng phu quân này có thể nghe nàng gọi cả đời.”
Ngày chàng thi đỗ Thám Hoa, chàng cưỡi ngựa cao lớn đón ta vào Kinh thành.
Lúc đó, chàng cười rất ôn hòa ấm áp.
“Châu Nhi, vi phu đón nàng về hưởng phúc đây.”
“Châu Nhi, đợi đến Kinh thành rồi, ta sẽ mua cho nàng một viện tử rộng rãi.”
“Châu Nhi, chúng ta sẽ sinh thêm mấy đứa trẻ mập mạp nữa.”
Ban đầu, chúng ta nói đến Kinh thành này là để hưởng phúc mà.
Nhưng bây giờ, chàng thậm chí còn không nhận ra ta nữa.
Ta cố nén nước mắt, trừng mắt nhìn Trưởng công chúa.
“Ngươi… ngươi đã làm gì chàng?”
Công chúa giơ tay lên, bóp cằm Bùi Tự, như đang trêu chọc một chú mèo ngoan ngoãn.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta, mỉm cười lạnh lùng.
“Tôn Bảo Châu, đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm.”
“Đừng quên, ngươi đã sớm bị Bùi Tự ruồng bỏ, còn tính là nương tử gì nữa chứ?”
“Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta nói một câu, hắn sẽ lập tức giết chết ngươi?”
3.
Khóe môi ta đã bị răng cắn nát, mép môi tanh mặn.
Nhưng ta vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào ánh mắt khinh miệt của Trưởng công chúa, kiêu hãnh đứng thẳng.
“Vì sao Bùi Tự lại ruồng bỏ ta, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết, hà cớ gì phải khoe khoang trước mặt ta?”
Ba năm trước, cũng là cảnh tượng này.
Vị Trưởng công chúa kiêu sa lộng lẫy mân mê bộ móng tay sơn màu đỏ tươi của mình, giọng điệu lười biếng, nói:
“Tôn Bảo Châu, ta đã nhìn trúng Bùi Tự rồi.”
“Nhưng chàng ấy lại không chịu hưu thê, mà ta cũng không thể làm thiếp.”
“Nói đi, ngươi bảo ta nên làm gì đây?”
Nàng ta nói nhẹ tênh, như thể chỉ đang bàn luận về việc sở hữu một chú mèo hay chú chó con.
Ta và Bùi Tự đôi bên tình nguyện, chàng đối xử với ta cũng rất tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng mà có thể làm gì đây?
Cuối cùng vẫn bị nữ nhân này tàn nhẫn chia cắt.
Ký ức ùa về, ta đau đến nghẹt thở, nhưng vẫn cố nén không để rơi ra một giọt nước mắt nào.
“Tuy ta xuất thân thấp hèn, ngu dốt không bằng người, nhưng cũng hiểu được những đạo lý cơ bản về lễ nghĩa liêm sỉ, không làm ra những chia rẽ nhân duyên, cướp đoạt vị hôn phu của người khác, thất đức như vậy!”
“Hỗn xược!”
Trưởng công chúa nổi giận quát lớn, giơ tay ném chén trà vào trán ta.
Nước trà nóng hổi chảy dọc theo gương mặt ta, thấm ướt y phục.
Những giọt máu nhỏ chảy xuống, đọng trên sàn nhà, đỏ thẫm như một đóa hoa mai mới nở, đẹp đẽ mà bi thương.
Đám tỳ nữ đã sớm tiến lên, ghìm chặt ta xuống đất.
Sau đó tát tới tấp vào hai bên má ta, khiến mắt ta hoa cả mắt.
Ta lảo đảo đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, tức giận quát:
“Ngươi đã nhẫn tâm chia cắt chúng ta, tại sao lại không đối xử tốt với chàng?”
4.
Từ nhỏ, Bùi Tự đã là một thiếu niên thanh tú thích đọc sách.
Trong khi ta và Đỗ Thì Ngôn còn bận rộn lục tung tổ chim, bắt dế thì chàng đã nghiêm chỉnh ngồi trong học đường rồi.
Bất cứ lúc nào ta gặp chàng, trong tay chàng đều cầm sách.
Hơn nữa còn có khả năng đọc lướt mười dòng, đọc đâu nhớ đấy.
Chữ chàng viết rất đẹp, văn chương cũng cực kỳ hay.
Phu tử vẫn luôn nói rằng tương lai chàng nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở.
Chàng cũng không phụ sự kỳ vọng, trở thành Thám Hoa Lang duy nhất trong vòng một trăm năm của trấn Sa Loan.
Nhưng trời cao không có mắt, tàn nhẫn vô cùng.
Thiếu niên tuấn tú nho nhã hay cất tiếng ngâm thơ năm đó, giờ đây trong mắt chàng chỉ còn lại một mớ hỗn độn và hoang mang.
Không còn ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly như ngày nào nữa.
Bùi Tự hơi cau mày, ngây người nhìn ta, không nói một lời.
Đầu óc ta tràn ngập những câu thơ mà chàng từng ngâm đi ngâm lại——
Đạt nhi tương thiên hạ, cùng tắc thiện kỳ thân.
Trí quân nghiêu thuấn thượng, tái sử phong tục thuần.
*Ý hai câu trên là: Đạt được thì giúp ích cho thiên hạ, nghèo túng thì giữ gìn bản thân. Phù Trợ vua vượt qua Nghiêu Thuấn, khiến cho phong tục trở nên thuần hậu.
Đây mới chính là lý tưởng và hoài bão của Bùi Tự.
Tại sao lại để chàng rơi vào cảnh này?
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt, từng giọt một.
Ta ngẩng đầu, giận dữ nhìn Trưởng công chúa, lửa giận như muốn phun ra khỏi mắt.
“Tại sao ngươi lại sỉ nhục chàng như vậy?”
“Rõ ràng ngươi đã có được chàng rồi, tại sao còn phải bẻ gãy sự kiêu hãnh, giày xéo tôn nghiêm của chàng, khiến chàng sống không bằng chết?”
Trưởng công chúa như nghe được chuyện gì buồn cười, che miệng cười đến cong cả eo.
“Đương nhiên là vì ta thích thế!”
Nàng ta bóp cằm Bùi Tự, cười một cách gian tà.
“Tôn Bảo Châu, năm đó ta đã nể tình mà để ngươi tự vẫn. Nhưng ngươi không biết điều, cứ muốn giành nam nhân với ta.”
“Ngươi cũng không soi gương xem lại mình, ta là thân phận gì, ngươi là địa vị gì? Thứ đồ dơ bẩn hèn hạ như con kiến mà cũng dám mơ tưởng sao?”
“Ta là Trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Sở, ở Kinh thành này ai dám trái ý ta?”
“Có biết bao nhiêu người muốn làm nô lệ dưới váy ta, ta còn chẳng thèm cho bọn chúng cơ hội.”
“Thế mà hai cái tên quê mùa các ngươi, vừa hôi hám vừa cứng đầu, lại còn không biết điều! Ta đã nói hết lời ngon ngọt rồi mà vẫn không chịu nghe.”
“Ngươi nói xem, ta còn cách nào khác không? Bùi Tự rơi vào cảnh này, hoàn toàn là do các ngươi tự chuốc lấy.”
Khuôn mặt nàng ta rất đẹp, nhưng lời nói ra lại vô cùng cay độc.
Nỗi căm phẫn trong lòng ta trong nháy mắt biến thành ngọn lửa giận dữ ngút trời, không thể kìm nén được nữa.
Ta liều mạng xông tới, muốn cùng nữ nhân độc ác này đồng quy vong tận.
Trưởng công chúa hiển nhiên không ngờ ta lại làm như vậy.
Nàng ta bất ngờ ngã nhào khỏi giường, hoảng hốt hét lớn:
“Người đâu, mau vào đây!”
“Ả nữ nhân này điên rồi!”