Diệt Trừ Yêu Đương Mù Quáng - Chương 4
8
Họ miệt mài tu luyện ngày đêm, công lực tiến bộ vượt bậc.
Nhị sư đệ là người đầu tiên phi thăng.
Cột ánh sáng hồng rực từ trên trời giáng xuống, bầu trời hiện lên hình ảnh rồng phượng múa lượn, ẩn hiện mờ ảo. Đệ ấy bước đến trước, cúi đầu hành lễ với ta: “Đại sư tỷ không thích tu luyện, nhưng ta vẫn mong có thể gặp lại người trên trời cao.”
Ngay sau đó, sư phụ với tiểu sư đệ cũng phi thăng.
Họ còn thẳng thắn hơn nhị đệ, thúc giục ta nhanh chóng phi thăng họ sẽ chờ ta trên trời.
Ta bĩu môi.
Mục tiêu cuối cùng của ta là trở thành một con cá mặn mà thôi!
Thanh Sơn Phái chỉ còn lại một mình ta, ta tất nhiên cảm thấy vui vẻ thanh tĩnh.
Năm đầu tiên sau khi họ phi thăng, vào đêm giao thừa, ta đứng trên đỉnh núi nhìn xuống những ánh đèn dầu le lói dưới chân núi như dải ngân hà trải dài. Quay trở lại căn phòng trống rỗng, ta bỗng cảm thấy vô cùng cô đơn.
“Đại sư tỷ.”
Ta hoảng hốt nghe thấy tiếng gọi của ai đó bên ngoài cửa.
Mở cửa ra, ta chỉ thấy gió bắc thổi vù vù.
Lâu rồi ta chưa cảm thấy cô đơn đến vậy.
Lúc này, bầu trời đen kịt trên đỉnh núi Thanh Thành bỗng bừng sáng rực rỡ bởi một đóa pháo hoa, như một dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta rơi lệ.
“Tên nào coi tiền như rác mà bắn pháo hoa sai địa điểm vậy?” Ta lẩm bẩm nói.
Vừa dứt lời, dường như đóa pháo hoa kia có thể hiểu được lời nói của ta, bỗng chốc vụt tắt.
Pháo hoa tan biến, bầu trời sao thay đổi vị trí. Nhưng dường như có ai đó đã dùng bút vẽ lên ba chữ to “Cố Thanh Lam”.
Ta bật cười, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Thật thô thiển.”
Hóa ra họ ở trên trời vẫn còn nhớ đến ta.
Ta đóng cửa lại, lấy ra quyển điển tịch mà nhị sư đệ để lại cho ta. Trên trang giấy dày đặc đánh dấu.
Tình cảm ấm áp lan tỏa trong lòng.
Ta mỉm cười.
Đành vậy thôi, nhân gian quá đỗi cô tịch.
Nhiều năm sau, ta cuối cùng cũng phi thăng.
Nước mắt lăn dài trên má ta.
Họ cũng rưng rưng nước mắt.
“Khụ…” – Có người ho nhẹ một tiếng, cắt ngang khoảnh khắc tình cảm của chúng ta.
Ta đang định nhìn xem ai là kẻ vô duyên như vậy, lại thấy được Thương Truật.
Nhiều năm không gặp, dung nhan của hắn vẫn tuấn mỹ, dáng người phi phàm, có điều khí chất quanh thân hắn không còn thanh lãnh như tuyết giống trước đây, mà lại mang thêm vài phần sức sống.
Thương Truật nhìn ta bằng đôi mắt phượng sâu thẳm: “Ta tặng cho nàng pháo hoa trên bầu trời sao, nàng có thích không?”
Cái gì?
Sư phụ lén kéo ta sang một bên: “Sau khi nhị sư đệ của ngươi phi thăng không lâu, hắn cũng phi thăng, nhưng không phải tu theo con đường vô tình đạo, mà là song tu pháp võ.”
Thiên tài đây rồi!
“Vậy… cái pháo hoa kia?”
Sư phụ nhìn ta cười khà khà: “Hắn có tình cảm với ngươi, ở trên trời vẫn luôn nhìn ngươi, đầu xuân năm ấy thấy ngươi buồn nên đã thi pháp dỗ ngươi vui vẻ.”
Ta ngơ ngác nhìn vào mắt Thương Truật.
Hầu kết của hắn giật giật: “Nàng không thích hả?”
Thì ra là hắn.
Ánh mắt của hắn dịu dàng, đang chờ ta đáp lại.
“Thích thì thích, nhưng ——” Ta nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Nhưng thần tiên có thể yêu đương sao?
Thương Truật khẽ nhếch môi, ý cười như hoa mận đỏ nở trong trời tuyết, dung sắc vô song.
“Có thể.” Dường như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng ta, hắn rũ mắt nhìn, giọng nói khàn khàn: “Thần tiên có thể yêu đương.”
Đứng trước sắc đẹp, ta nuốt nuốt nước miếng.
Kia… thật ra nhìn cũng được.
Ngoại truyện về Thương Truật.
Lúc đầu, ta không hề chú ý đến Cố Thanh Lam.
Cho đến khi sư đệ tặng ta một thanh kiếm, nói rằng đệ tử của Thanh Sơn Phái ái mộ ta, muốn lấy thân mình trợ giúp ta chứng đạo.
Ta chỉ cảm thấy hoang đường.
Yêu bản thân trước yêu người sau, thậm chí còn không hiểu con người ta ra sao, đã có thể vội vàng giao phó tính mạng cho ta.
Ta suy nghĩ cẩn thận, quyết định trả lại kiếm cho nàng.
Lần đầu tiên gặp mặt, Cố Thanh Lam tỏ ra kinh diễm, nhưng sau đó lại né tránh ta.
Nàng mặc bộ đồ bích sam, làn da trắng như tuyết, trong mắt lấp lánh ánh tinh nghịch, nụ cười lười nhác. Nàng thật đặc biệt.
Ngoài việc tu luyện, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tò mò về một người khác.
Ta vốn không thích người ngoài đến gần, nhưng với Cố Thanh Lam, ngay cả khi nàng nắm tay ta, ta cũng không cảm thấy phản cảm.
“Nhưng ta không ghét ngươi.”
Khi ta nói những lời này, nàng có vẻ lo lắng, đôi mắt mở to. Lúc đó, ta mới chú ý thấy trong tròng mắt nàng có một mảng màu xanh thẳm, như mặt hồ trong vắt vào ngày thu.
Ta nhìn ngắm nàng.
Tự nhiên, tim ta đập loạn nhịp.
Nàng đưa ta xuống núi. Ta quay người nhìn lại nàng. Trên con đường nhỏ đầy đá xanh, ánh nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống, tạo thành những quầng sáng lấp lánh trên mặt đất.
Trên cổ tay nàng, chuông bạc tỏa sáng màu trắng ngà, lấp lánh trên làn da trắng nõn như tuyết.
Không hiểu sao, suốt nhiều năm sau ta vẫn luôn nhớ đến hình ảnh này.
Sau đó, ta hỏi thăm sư đệ của nàng, mới biết nàng không thích ta tu theo con đường vô tình đạo.
Lúc đó, ta không suy nghĩ gì nhiều, chỉ chuyên tâm tu luyện võ công.
Không sao, dù sao ta có thể pháp võ song tu.
Ta phi thăng lên tiên giới mà nàng không hề hay biết.
Ở Thiên giới, ta thường xuyên sử dụng thủy kính để ngắm nhìn nàng. Nàng trêu chọc sư đệ, nhưng khi nghiêm túc lại toát lên vẻ uy nghiêm. Nàng thích náo nhiệt, không thích yên tĩnh. Nàng thích xuống núi tìm thức ăn, thấy việc bất bình lập tức rút đao tương trợ.
Sau này, tiểu sư đệ của nàng cũng phi thăng. Năm ấy, vào đêm giao thừa, nàng mở cửa ra. Cành cây khô khốc, ánh trăng sáng tỏ, gió lạnh thổi hiu hiu, tạo nên sự thanh vắng trái ngược với sự náo nhiệt dưới chân núi.
Nàng ngẩn ngơ nhìn ánh trăng, trên mặt hiện rõ vẻ buồn bã.
Ta muốn mang lại niềm vui cho nàng.
Ánh sáng pháo hoa rực rỡ phủ lên khuôn mặt nàng. Trong mắt nàng lấp lánh những giọt lệ, nhưng chỉ trong chớp mắt, ta đã không còn nhìn rõ nữa.
“Thật thô thiển.”
Câu nói của nàng như sét đánh ngang tai.
Thô thiển ư?
Đây chính là tiểu sư đệ Vương Tiểu Minh chỉ cho ta, nói là cô nương trong thoại bản thích như này nhất.
Sau đó, ta hỏi nàng về chuyện lúc trước. Nàng bối rối, ôm bụng cười to: “Ngươi thế mà canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, ta khi đó chỉ là ra vẻ khó chiều mà thôi, ngươi hiểu không? Khó chiều chính là…”
Ta mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc ghi nhớ lời nàng nói.
Nàng mang đến cho ta một thế giới hoàn toàn mới. May mắn thay, trải qua nhiều năm, nàng cuối cùng cũng đã chấp nhận ta.
Lúc mới phi thăng, tuy nàng không mâu thuẫn với ta, nhưng ta luôn cảm thấy giữa chúng ta có một bức màn vô hình. Nàng như ẩn sau màn sương mù, ta chỉ có thể ngắm nhìn nàng từ xa.
Suy nghĩ mãi, ta quyết định hỏi thẳng nàng: “Nàng chán ghét ta sao?”
“Câu hỏi này không thể trả lời trực tiếp được.” Nàng né tránh ánh mắt ta, cuối cùng thở dài: “Ngươi thích ta vì lý do gì?”
Ta nghẹn lại không nói được lời nào.
“Phải chăng vì ta trước đây yêu ngươi say đắm, mà sau đó lại trở nên lạnh nhạt, khiến ngươi cảm thấy hụt hẫng, không cam lòng, nên mới thích ta?” Nàng nhìn ta, khóe miệng cong lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Cảm giác như ngươi bị cướp mất thứ gì đó.”
Nàng?
Ta không hiểu rõ lý do, tuy nhiên ta cảm thấy vấn đề này rất quan trọng, quan trọng đến việc nàng có nguyện ý bước qua bức màn vô hình kia hay không.
“Không phải.” Ta suy nghĩ hồi lâu, rồi nói một cách thẳng thắn chân thành: “Trước kia khi ta trả lại kiếm, ta còn không biết Cố Thanh Lam là ai. Chỉ đơn giản là vì là nàng, ta mới có thể động lòng.”
Ta nói xong, ta biết nàng có thể hiểu được.
Nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt đã lấp lánh ý cười: “Vậy sao, có lẽ ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Ngươi biết nguyên bản Cố Thanh Lam đã đi đâu không? Nàng đã đi đến quê hương của ta.” Nàng ôm một đám mây vào lòng ngực, đặt đầu gối lên mây, nói rất chậm rãi, trong mắt chứa đầy sự lưu luyến và hoài niệm: “Quê hương của ta rất xa rất xa…”
Nàng có phải là Cố Thanh Lam hay không.
Hoặc là nàng là một Cố Thanh Lam nào đó khác.
Đối với ta, điều đó không quan trọng.
Ta chỉ yêu nàng.
Trong lòng ta nảy sinh ý định: “Phi thăng không phải là điểm dừng cuối cùng. Chúng ta hãy tiếp tục tu luyện, có lẽ có thể phá vỡ hư không, trở lại quê hương của nàng.”
Nàng mở to mắt, kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Không phải đâu, còn phải tu luyện nữa ư? Ta nhìn lầm rồi, hóa ra ngươi mới là nam chính, còn là thể loại phiêu lưu ký…”
Ta nhìn nàng.
Nàng đỏ mặt, khụ một tiếng, rồi e thẹn nói với ta: “Không được, ta còn chưa nằm đủ.”
“Vậy thì đợi đến khi nào nàng nằm đủ rồi hãy tính tiếp.” Ta cười nói: “Chỉ cần được ở bên nàng, thì nơi đâu cũng được.”
Thanh Lam che mặt, giọng nói như muỗi kêu: “Ngươi học nói mấy câu này ở đâu ra vậy? Nghe như lừa tình í!”
Ta không hiểu lắm.
Mà nàng trông có vẻ rất vui.
Như vậy là tốt rồi.
Ta cũng lấy một đám mây, ôm vào lòng ngực, nghe nàng kiên nhẫn giải thích cho ta.
Bỗng dưng cảm thấy trời đất mênh mông cũng chỉ như vậy.