Diệt Cả Làng - Chương 2
5
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ bán đến vùng núi, chịu đủ mọi đau khổ. Mỗi trong ngôi làng đó đều là đồng phạm.
Nếu chỉ xử lý đám buôn , chẳng quá rẻ cho chúng ?
Còn Chu Anh Kiệt, chính khiến nguyên chủ bắt, gia đình tan nát. Những gì nguyên chủ đã chịu đựng, cũng nếm trải!
Dường như cảm nhận sự tăm tối và điên cuồng của , linh hồn đầy oán khí của nguyên chủ cũng hưng phấn theo.
Tôi nhịn liếm nhẹ răng nanh: “Thức tỉnh , giờ săn đã đến.”
Ngay giây , gã buôn trẻ tuổi đập một phát gáy.
“Ngồi yên! Đồ phiền phức!”
Tôi bắt đầu làm loạn, giống như một con giun vặn vẹo, điên cuồng vùng vẫy: “Tôi ! Tôi ! Đổi cái khác! Đổi cái khác ngay!”
Trong quá trình đó, vì khoang xe chật hẹp, mọi ghế đều đá vài chục cái.
Cường Tử và Lão Lý ghế đều ngơ ngác vì đá liên tục.
“Con nhóc , ăn gì mà mạnh ? Nhỏ mà khỏe ghê!”
“Chết tiệt, đau thật đấy. Lão Lý, ông giữ chân nó, giữ tay nó. Không dạy cho nó một bài học thì nó biết điều …”
Tôi hét toáng lên: “Đừng chạm ! Tránh xa cái tay bẩn thỉu của các ! Đẳng cấp gì mà dám động công chúa ?”
“Không cần các động tay, tự ngất !”
Sau đó, đảo mắt, ngã phịch xuống bên cạnh Chu Anh Kiệt.
Mấy xe thấy , đều ngớ .
“???”
“Con nhóc , giả vờ đấy ?”
“Không , nó ngất thật.”
“Dì Quyên, con bé vẻ bình thường. Hay là thả nó xuống, đổi đứa khác ?”
Dì Quyên ghế phụ phía mất kiên nhẫn, : “Thôi nào, cả!”
“Lão Triệu năm mươi mấy tuổi , chỉ cần phụ nữ sinh con là , ai thèm quan tâm bình thường ?”
“Con bé làm loạn một chút, nhưng trông xinh xắn thế , mang về đánh cho vài trận là ngoan thôi.”
6
Bọn buôn chở chúng , lái xe qua cả mấy tỉnh, từ Xuyên Châu chạy suốt mấy chục tiếng đồng hồ.
Chúng đều là trong cùng một làng. Thường thì đã sẵn khách mua, ngoài chỉ để bắt theo nhu cầu.
Lần chúng là vì vợ của trưởng làng sinh một cô con gái, mấy năm nay sinh nổi con trai, nên mua một đứa.
Chu Anh Kiệt chính là nhắm tới vì lý do .
Còn ông lão độc thân trong làng, Triệu Lão Tam, cuối cùng cũng tích góp đủ tiền để lấy vợ, nhờ bọn buôn tìm một cô dâu.
ông keo kiệt, chỉ trả một nửa giá tiền của khác, nên tuổi tác cô dâu cũng giảm một nửa – chính là .
Tốt lắm, Chu Anh Kiệt làm chồng trẻ, làm vợ trẻ, chúng đều một tương lai “tươi sáng”.
Xe lắc lư chạy đến chân núi. Đường làng quá hẹp, xe tiếp , leo bộ nửa ngày đường núi.
Dọc đường, Chu Anh Kiệt tỉnh vài lần. Mỗi lần như , bọn chúng cho ăn chút gì đó làm ngất tiếp.
Còn thì khác, tự ngất, tỉnh lần nào.
Ban đầu, mấy tên buôn nghĩ giả vờ.
Sau đó, chúng tưởng chết .
Mãi đến khi phát hiện chỉ đang ngủ, chúng mới thấy kỳ lạ.
“Lão Lý, ông lén bỏ thuốc mê con bé ? Nếu thì suốt đường nó tỉnh ?”
“Tôi ! Nó tự xuống dậy, còn tưởng các ông bỏ thuốc nữa chứ!”
Lúc đã đến nơi, chúng định kéo chúng dậy để leo núi.
Chu Anh Kiệt hắt cả mặt nước, mơ mơ màng màng tỉnh .
Vừa mở mắt đã bắt đầu tìm ba mẹ.
“Oa oa! Mấy là ai? Tôi với mấy , tìm ba mẹ !”
Sau đó, tát hai cái trời giáng, mặt sưng vù.
Còn thì khác.
Nhìn thấy Chu Anh Kiệt đánh, tỉnh dậy, đôi mắt long lanh, vươn vai một cái.
“Đến nơi ?”
“Ngủ no thật đấy!”
Tôi liếc vài mặt: “Này! Có gì ăn ? Bổn công chúa đói đây!”
Mấy tên buôn , mặt mày đầy vẻ khó tả.
Gã trẻ tên Cường Tử lập tức giơ tay định tát : “Ra lệnh cho ai đấy hả?”
Tôi né tránh cú tát, bật nhảy lên và đá đầu gối .
Với chiều cao đến 1m7, đá ngã bệt xuống đất, tru lên một tiếng như chó sói: “A!!!”
7
Lão Lý vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế? Sao thế?”
Cường Tử mặt trắng bệch, đau đớn lắm: “Hình như… hình như gãy xương …”
, lùn gầy. Cú đá khiến ngã xuống đất và lẽ gãy xương thật.
Tôi khẩy: “Yếu thì luyện thêm !”
Chu Anh Kiệt , mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Trừng Trừng, …”
Tôi giơ tay tát một cái rõ đau: “Cậu cái gì mà ? Nếu tại tham ăn, chúng làm bọn buôn bắt cóc?”
“Giờ thì ? Đến cái xó núi hẻo lánh , lòng ?”
Mặt Chu Anh Kiệt vốn đã sưng, giờ còn sưng hơn.
Dì Quyên thấy chỉ đá thương Cường Tử mà còn đánh cả Chu Anh Kiệt, bỗng đờ đẫn: “Con nhãi , tay mày mạnh thật đấy! Mày đánh nó thế , tao giao hàng kiểu gì?”
Tôi kiêu ngạo chống nạnh, hừ lạnh: “Tôi cầu các bắt ? Là các tự mang đến đây, thì biết đường hầu hạ cho !”
Sau đó, bắt đầu sai khiến lão Lý, dì Quyên và lão Ngô: “Ông! Đi mua hoành thánh cho !”
“Bà! Đừng rảnh tay, ăn bánh thịt!”
“Wahaha là nước thích nhất, mua hẳn một thùng cho ! Tôi uống một !”
Lão Ngô, vốn ít nhưng thực là kẻ tàn nhẫn nhất, xong bèn lạnh: “Mày còn đòi ăn hoành thánh? Để tao xử mày…”
Rồi vươn tay định tóm lấy .
Tôi để bắt ?
Tôi lướt sang một bên, nhanh nhẹn leo lên nóc chiếc xe van, nhảy nhót đó.
“Không mua cho , xuống !”
“Bổn công chúa giẫm nát cái xe rách của các , các chạy nữa!”
“Xe rách! Xe thúi! Tôi đạp! Tôi đạp! Đạp đạp đạp!”
“Cứu với! Có buôn đánh trẻ con, cho ăn cơm!”
Tiếng “rầm rầm rầm” vang lên, chiếc xe van của lão Ngô đạp lõm mấy chỗ, làm xót đến mức gần như phát điên: “Con nhãi chết tiệt! Xuống ngay!”
“Xe của tao!!!”
8
Nhìn thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn , Chu Anh Kiệt nhân cơ hội định chạy trốn.
Tôi lập tức nhảy xuống xe, tung một cú đá bay, làm ngã lăn đất.
“Vì mà bắt cóc, thế mà giờ định bỏ chạy một hả?”
Chu Anh Kiệt đè chân, vùng vẫy như một con rùa nhỏ, thể động đậy.
“Trừng Trừng, tớ sai , tớ thực sự biết .”
“Tớ về nhà, tớ ba mẹ…”
Tôi liền bắt chước với giọng châm chọc: “Tớ~ ~ về~ nhà~, tớ~ ~ ba~ mẹ~.”
“Lúc tớ bảo về nhà thì thế nào? Giờ đến đây , đòi về hả?”
Dì Quyên và bọn buôn đang định dạy dỗ Chu Anh Kiệt cũng ngẩn .
Dì Quyên gần đó thấy cảnh đá thương Cường Tử đánh Chu Anh Kiệt, bỗng ngớ : “Con nhãi , ngay cả cùng phe cũng đánh?”
Tôi chống nạnh, hừ lạnh: “Bổn công chúa mà! Có chút bệnh công chúa thì nào?”
“Còn mau mua hoành thánh cho bổn công chúa? Không tin, bổn công chúa sẽ đánh luôn cả các đấy!”
Lão Ngô lập tức rút dây thắt lưng định quất : “Công chúa cái gì? Tao thấy mày cần dạy dỗ…”
Cường Tử, đang đất, túm lấy: “Lão Ngô, đừng đôi co với con nhãi chết tiệt đó. Mau đưa ít tiền, để lão Lý đưa bệnh viện!”
Lão Ngô tỏ vẻ kiên nhẫn: “Ngã tí thôi, nghiêm trọng đến thế ?”
Lão Lý xen : “Không, thấy nặng thật đấy.”
Nhìn thấy sắc mặt đau đớn của Cường Tử, lão Ngô bực bội : “Phiền phức thật! Giờ tao cũng chẳng nhiều tiền. Đợi giao hai đứa xong tiền tính. Hay là cố chịu !”
Cường Tử gào lên: “Chịu ! Lúc bảo dẫn ăn ngon, uống sướng, giờ thương chịu lo?”
“Hơn nữa, con nhãi đánh thương. Tiền bán nó, chia nhiều hơn!”
Tôi đến mức sắp đau bụng: “Với tình trạng như ông, chữa khỏi chắc vẫn còn lở loét thôi!”
“Đánh mà còn đòi chia tiền? Lão Ngô, đừng chữa cho !”
Lão Ngô lườm , mắt đầy sát khí: “Con nhãi , mày với ai mà hỗn thế hả?”
Tôi lập tức lăn đất ăn vạ, làm loạn hết sức thể: “Ư ư ư! Tôi biết! Tôi ăn hoành thánh! Không mua sẽ làm loạn, bán , các sẽ trắng tay thôi!”
Dì Quyên đành chịu thua, thở dài: “Mua, mua, mua! Con nhãi háu ăn, mua cho mày là chứ gì!”