Đích Tỷ Không Muốn Làm Thiếp - Chương 4
Đích tỷ kêu la muốn gặp Phó Trường Viên, nói là ta ghen tị, không chịu để bọn họ gặp mặt.
Hồng Tụ cười lạnh một tiếng, lời nói trong miệng sắc bén như dao:
“Đại tiểu thư, làm phiền ngươi mở to mắt nhìn rõ xem đây là nơi nào trước đã!”
“Đây chính là kho củi! Hạ nhân cũng không ở, nếu Hầu gia thật sự có tình cảm sâu nặng với ngươi, sẽ để cho ngươi ở nơi này sao?”
“Còn cả ngày Hầu gia, Hầu gia không thôi! Ta cho ngươi biết, nếu không phải phu nhân cầu xin, còn mời đại phu thay ngươi, ngươi đã sớm chết ở bên ngoài!”
Đích tỷ không tin: “Không, không thể nào!”
Nàng nhảy xuống giường như bị điên, giày cũng không đeo, cứ thế chạy tới tiền viện.
Ta kêu người không cần cản nàng ta.
“Không sao, nàng ta sẽ quay về rất nhanh.”
Từ khi thanh danh bị hao tổn, Phó Trường Viên đã vò mẻ không sợ nứt, cả ngày dẫn theo mấy thiếu gia ăn chơi lêu lổng cùng mấy vũ cơ tại thư phòng.
Hiện giờ đoán chừng đang vui vẻ.
Hiện giờ nàng ta đi qua, chỉ tự tìm khó chịu cho mình!
Ta sớm biết nàng ta sẽ bị Phó Trường Viên nhục nhã, nhưng ta không ngờ, Phó Trường Viên lại để đích tỷ đi tiếp mấy thiếu gia ăn chơi kia.
Khi đích tỷ trở về, đầu tóc rối bời, gương mặt sưng đỏ, trong cổ đều là vết đỏ mập mờ.
Nàng ta lặng yên bò lên giường.
Không khóc, cũng không kêu gào muốn tìm Phó Trường Viên nữa.
17
Sau khi điều dưỡng thân thể khỏe lại, trong một đêm khuya, đích tỷ tới phòng của ta.
Lần này, trên mặt nàng ta cũng không còn vẻ cứng rắn ngày xưa nữa.
Vừa đi vào đã quỳ bộp xuống: “Cầu xin muội muội cho ta một con đường sống, chỉ cần để ta ở lại Hầu phủ, muội muốn ta làm cái gì cũng được.”
Nàng ta chưa kết hôn mà có con, danh tiết bị hủy hết, nếu trở về Vệ gia, thứ chờ nàng ta chỉ có nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.
Ta ngạo mạn ung dung uống xong một chén trà, cười đồng ý.
Sau đó, Hồng Tụ tức giận ta quá tốt bụng: “Nàng ta đối xử với ngài như vậy mà ngài còn cho nàng ta ở lại, ta thấy nàng ta cũng không phải là người an phận, trong lòng còn kìm nén ý xấu đấy!”
Ta cười, không nói chuyện.
Nàng ấy không biết là, ý xấu trong lòng ta còn lớn hơn đích tỷ nhiều.
Đích tỷ quả nhiên giống như Hồng Tụ nói, ở trong phủ cũng không yên ổn, lúc thì muốn tổ yến nhân sâm, lúc lại muốn son phấn bột nước.
Hồng Tụ chỉ vào mũi đích tỷ mắng to: “Sao ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời này! Phu nhân chúng ta quan tâm chuyện ăn uống của ngươi, còn phải quan tâm ăn mặc của ngươi à.”
Ta phất tay áo, dặn Hồng Tụ xử lý theo lời nàng ta.
Cũng dặn nàng ấy đưa cho đích tử mấy món trang sức lưu hành hiện giờ, lại để cho tú nương may thêm cho nàng ta mấy món y phục.
Hồng Tụ bất đắc dĩ rời đi, sau khi trở về, tức giận giậm chân.
“Phu nhân, ngài không biết đâu, lúc ta đi, đại tiểu thư đang lắc mông luyện múa đấy!”
“Ta thấy nàng ta vẫn còn muốn đi câu dẫn Hầu gia!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng ấy, ta sờ lên đầu của nàng ấy, không nhịn được cười.
Nàng ấy không biết, những chuyện này chính là ta muốn đích tỷ làm.
Chỉ báo thù thôi thì có ý nghĩa gì?
Đời này, ta muốn nhìn bọn họ chó cắn chó.
Có những thuốc bổ và son phấn bột nước kia, đích tỷ nhanh chóng khôi phục vinh quang ngày xưa, cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chờ trên đường Phó Trường Viên đi qua.
Lộ ra vòng eo nhỏ bằng một nắm tay, điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Trường Viên.
“Ban đầu là ta bị ma quỷ ám ảnh, hại chàng bị hao tổn thanh danh, là lỗi của ta, Hầu gia, chàng cứ việc phạt ta đi!”
Vì chuyện này, những ngày này Phó Trường Viên không ít lần bị người khác chế giễu, nào có thể tuỳ tiện tha thứ cho nàng ta.
Tâm trạng tốt thì chỉ lạnh lùng bảo nàng ta cút.
Nếu tâm trạng không tốt, còn tung chân đá nàng ta hai cước.
Đối diện với mấy chuyện này, đích tỷ chỉ yên lặng rơi lệ, cẩn thận mỗi bước đi, sau đó sẽ lại nấu canh đưa tới cho Phó Trường Viên.
“Ai cho ngươi tiến vào! Cút ra ngoài!”
Phó Trường Viên vô cùng phiền phức, quơ l bát ném trên người đích tỷ.
Nước cuồn cuộn nước chảy khắp người đích tỷ, nàng ta không một lời oán giận, chỉ ngây ngốc nhìn Phó Trường Viên.
“Đều là do ta quá mức yêu Hầu gia, mới không lựa lời nói, phạm phải sai lầm lớn, bây giờ Hầu gia đối xử với ta thế nào cũng là chuyện ta nên nhận lấy.”
Những lời này nói tha thiết tình cảm.
Một người ngoài như ta nghe xong cũng cảm thấy đích tỷ nhất định yêu hắn thê thảm rồi, chớ nói chi là Phó Trường Viên.
Ngày qua ngày, ánh mắt hắn nhìn đích tỷ ấm lại.
Cuối cùng, trong một đêm say rượu, một lần nữa kéo đích tỷ lên giường.
19
Sau lần này, đích tỷ ngày ngày hầu hạ bên cạnh Phó Trường Viên.
Rửa chân, làm ấm giường cho hắn, không một lời oán giận.
Nha hoàn bí mật chế giễu nàng ta: “Lúc trước phu nhân muốn nâng nàng ta làm thiếp, nàng còn cố ra vẻ lập đền thờ, bây giờ thì hay rồi, lăn lộn thành một nha hoàn thông phòng.”
“Thiên kim đại tiểu thư lưu lạc đến mức này, cũng không ngại mất mặt!”
Đích tỷ dường như không nghe thấy.
Ở bên cạnh Phó Trường Viên như thường ngày.
Nàng ta vốn là đích nữ thế gia, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, bây giờ dùng hết toàn bộ công lực lấy lòng một nam nhân, nào có ai không động lòng.
Quả nhiên, không đến nửa tháng, Phó Trường Viên đã bị nàng ta dỗ đến ngoan ngoãn.
Chẳng những để nàng ta chuyển vào trong phòng mình, còn đưa các loại đồ trang sức, vải áo tới chỗ đích tỷ như nước chảy.
Hồng Tụ tức giận đến mắng to: “Thứ lòng lang dạ sói này, phu nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta vừa quay đầu đã lập tức bò lên giường Hầu gia, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”
Ta nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn đích tỷ nhìn Phó Trường Viên vừa rồi khi ta ngước mắt lên.
Không nhịn được mà nhỏ giọng cười.
Từ sau khi thanh danh bị hao tổn, Phó Trường Viên rất ít khi đi ra ngoài giao thiệp.
Đích tỷ đau lòng, nói muốn đi tới Hộ Quốc tự dâng hương, cầu phúc cho Phó Trường Viên, tiện thể lại cùng hắn đi tới thôn trang ở một thời gian, giải sầu một chút.
Ta không nói thêm gì, lập tức cho người chuẩn bị bọc hành lý, vui vẻ lập tức đưa hai người lên xe.
Trước khi đi, Phó Trường Viên hiếm khi lộ vẻ áy náy.
Cầm tay của ta nói:
“Vãn Thanh, nàng ở nhà dưỡng thai cho tốt, ta nhất định sẽ quay về trước khi nàng sinh.”
“Hầu gia và tỷ tỷ cứ việc yên tâm đi đi.” Ta âm thầm rút tay ra, cười đến dịu dàng: “Thiếp ở nhà chờ hai người.”
Đến khi xe ngựa của hai người chậm rãi rời đi.
Hồng Tụ lại lo lắng.
“Lỡ đâu Hầu gia vui đến quên cả trời đất, không thể quay về trước khi phu nhân sinh thì phải làm sao?”
Ta gục đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng to.
Hắn nhất định sẽ trở về.
Chỉ là, không biết là sống hay chết.
20
Phó Trường Viên quả thật đã quay về trước khi ta sinh.
Nhưng là được người ta đặt trong quan tài, khiêng về.
Trên người hắn vẫn còn mặc quần áo lúc đi, chỉ là đã sớm không thể thấy dáng vẻ lúc trước nữa rồi, chẳng những mất một chân, mà lỗ tai cũng thiếu một bên.
“Lúc Hầu gia cưỡi ngựa rơi xuống sườn núi, đến khi ta tìm tới, hắn đang bị sói hoang gặm ăn.”
“Xin lỗi muội muội, khiến muội thành quả phụ rồi.”
Đích tỷ quỳ gối trước linh đường.
Lúc nói lời này, giọng điệu bình tĩnh, biểu cảm trên mặt càng tỉnh táo đến dọa người.
Nhìn tử trạng thảm khốc của Phó Trường Viên trong quan tài, ta không nhịn được cong môi: “Tỷ tỷ không cần tự trách, có lẽ, đây chính là số mệnh.”
Mệnh quan triều đình bất ngờ bỏ mạng không phải việc nhỏ.
Triều đình phái người đến điều tra rõ, đích tỷ là nhân chứng duy nhất cũng bị đưa đi, mãi đến khi ta sinh vẫn chưa trở lại.
Ta sinh được một đứa con trai.
Bởi vì phụ thân của nó đã chết, cho nên nó vừa ra đời đã thừa kế tước vị.
Trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất toàn bộ vương triều.
Ngày nhi tử đầy tháng, trong ngục truyền đến tin tức, sau khi Ngỗ tác kiểm nghiệm, cái chết của Phó Trường Viên quả thực không liên quan đến đích tỷ.
“Theo lý thuyết, nên thả Vệ đại tiểu thư ra.”
Cai ngục tới báo tin dừng lại một chút, thấy ta không có phản ứng gì mới nói tiếp:
“Có lẽ do ở trong ngục bị lạnh, lúc sáng sớm đi xem, Vệ Doanh tiểu thư đã không còn hơi thở…”
Ta cho người đào Phó Trường Viên ra đốt cùng đích tỷ.
Sau đó đồng táng chung một mộ.
Hồng Tụ không hiểu: “Trực tiếp ném đôi không biết xấu hổ này vào một cái quan tài không được sao, sao còn phải phí củi lửa đốt chứ?”
Ta vuốt vuốt cái hộp nhỏ trong tay.
Trong này vốn để viên thuốc giả chết kia, nhưng sau khi đích tỷ bị quan binh đưa đi, đột nhiên lại không thấy nữa.
Ta nói với Hồng Tụ.
“Hầu gia và đích tỷ lưỡng tình tương duyệt, đốt thành tro có thể khiến bọn họ trong chàng có thiếp trong thiếp có chàng, đời đời kiếp kiếp đều không xa rời nhau.”
“Đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì bọn họ lúc này.”
– HẾT –