Đích Tỷ Không Muốn Làm Thiếp - Chương 3
Hồ lão tam trừng mắt, lập tức có hai phụ nhân cao lớn vạm vỡ đi lên, đè đầu tỷ tỷ đập bộp bộp bộp trên mặt đất.
“Quy củ thành hôn này chính là, tiến vào cửa nhà chồng, phải học được nói gì nghe nấy đối với trượng phu, coi phu quân là trời!”
“Phu quân kêu ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó, bớt tự cao tự đại đi!”
Hồ lão tam đắc ý vui vẻ: “Tiểu thư nhà quan thì sao chứ! Thành cô vợ trẻ của Hồ lão tam ta, còn không phải phải rửa chân cho ta, hầu hạ ta đi ngủ sao!”
Đám người cười ha ha, khen hắn ta uy vũ.
Đích tỷ cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, nàng ta kéo khăn tân nương xuống, chỉ vào Hồ lão tam mắng to: “Thô tục vô sỉ, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng làm phu quân của Vệ Doanh ta sao? Rửa chân cho ta ngươi cũng không xứng!”
“Chuyện hôn nhân này coi như thôi, ta không lấy chồng nữa!”
Nàng ta nói xong thì quay đầu bước đi.
Nhưng chuyện tới bây giờ, đâu phải nàng ta muốn đi là có thể đi.
Khắp trong ngoài phòng này đều là người của Hồ gia, vừa đi ra hai bước, đã bị Hồ lão tam ôm ngang lên.
“Nương tử này thiếu dạy dỗ! Các hương thân ăn ngon uống ngon, ta mang nàng ta vào động phòng trước, dạy dỗ tốt rồi lại mang đến làm lễ với mọi người.”
Đám người cười vang.
“Nhanh đi, nhanh đi, lát nữa cũng cho chúng ta nhìn xem, tiểu thư khuê các hành lễ thế nào.”
Hồ lão tam thân thể cường tráng, hai ba bước ôm đích tỷ đi vào hậu viện.
Có người ồn ào, nói muốn náo động phòng.
Hồ lão tam xem thường, hô hào đều đến đây, một đám người trùng điệp đi tới phòng tân hôn.
12
Cái gọi là phòng tân hôn, chỉ là một căn phòng chỉnh tề hơn một chút.
Đơn giản treo mấy dải lụa đỏ, trên giường cũng chỉ có một lớp chăn hơi mỏng.
Hồ lão tam kia không hiểu thương hương tiếc ngọc chút nào, ôm đích tỷ, hung hăng ném lên, đích tỷ ngã đầu óc choáng váng, đau đớn kêu một tiếng.
Hắn ta chỉ coi như không nghe thấy.
Cũng không đóng cửa, ngay trước mặt mọi người, xoay người đè lên.
Đích tỷ xấu hổ giận dữ muốn chết, rút cây trâm chỉ vào hắn ta nói:
“Ta là đích nữ của Thái phó, nếu như ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ khiến ngươi không thấy được mặt trời ngày mai!”
Uy quyền phái nam liên tiếp bị khiêu khích, Hồ lão tam cũng không nhịn được nữa, đưa tay hung hăng vả cho đích tỷ một cái.
“Tiện nhân, cho ngươi một chút mặt mũi, thật sự cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư à?”
“Lão cha già kia của ngươi, bây giờ chỉ là kẻ không có gì, nói không chừng còn phải dựa vào ta dưỡng lão cho lão ta! Lão ta có thể làm gì ta?”
Đích tỷ vừa tức vừa sợ, hai tay nắm chặt cây trâm.
“Không cho ngươi tới đây, muội muội ta là phu nhân Thanh Viễn hầu, có tin ta kêu nàng giết ngươi hay không!”
Hồ lão tam cướp lấy cây trâm ném xuống đất.
Xé rách y phục của đích tỷ, nắm vuốt cằm của nàng ta nói:
“Hầu phu nhân thì sao, ta ngủ với cô vợ trẻ của mình là đạo lý đương nhiên, ông trời tới cũng không xen vào được!”
Thấy bàn tay to của nam nhân muốn xé mở áo trong của mình.
Đích tỷ không nhịn được sụp đổ hét to:
“Ta là nữ nhân của Thanh Viễn hầu Phó Trường Viên, nếu ngươi đụng vào ta, hắn nhất định sẽ giết ngươi!”
13
Đám người xôn xao.
Có người hỏi: “Ngươi nói bậy, Thanh Viễn hầu kia không phải muội phu của ngươi sao?”
Chuyện tới bây giờ, đích tỷ cũng không lo được tâm cơ gì nữa, nàng ta xoay người xuống giường, nói sạch sẽ gian tình của hai người ra với đám người.
Nói xong, nàng ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Ta cũng đã sớm là người của Hầu gia rồi, thức thời thì nhanh thả ta đi.”
Bị cắm sừng trước mắt bao người, Hồ lão tam giận không kềm được, giơ tay ra tát hai cái.
“Trong miệng tiện nhân ngươu không có lời nào là thật!”
“Có phải là nữ nhân của Hầu gia hay không, ông đây phải thử qua mới biết được!”
Hai tay của hắn ta dùng sức xé ra, không để ý đến đích tỷ hét lên tê tâm liệt phế, xoay người đè lên.
Ta đứng trong đám người, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Bỗng nhiên nghĩ đến ngày đích tỷ gả cho Phó Trường Viên kiếp trước, ta ở đầu đường bị một đám ăn mày lăng nhục, người tới tới lui lui trên thân, máu tươi chảy ồ ạt ra từ giữa hai chân, nam nhân ngại xúi quẩy, hùng hổ đứng lên từ trên người ta.
Đích tỷ cầm đèn đi đến đây, ném thù lao qua, mắng:
“Thứ muội này của ta trước kia là Hầu phu nhân, bây giờ ta xài bạc để các ngươi chơi, các ngươi còn dám chê sao?”
Đám người liên tục nói không dám, lại ba chân bốn cẳng níu ta lại.
Sau đó, ta thoi thóp.
Đích tỷ bịt mũi, nhìn từ đầu đến chân ta một lần, thỏa mãn cười.
“Một thứ nữ đê tiện, cũng xứng chung một chồng với ta! Đám ăn mày này, mới là kết cục ngươi nên có.”
14
Hồ lão tam kia quả thật thô tục, cướng ép chiếm lấy đích tỷ ngay trước mặt mọi người.
Sau đó, hắn ta kéo quần lên, xuống giường, trong miệng mắng mấy lời không sạch sẽ:
“Tiện nhân, quả nhiên là thứ tàn hoa bại liễu!”
“Phó Trường Viên khinh người quá đáng, lén đưa nữ nhân mình ngủ nát rồi cho ta, cho rằng Hồ lão tam ta ăn chay đúng không hả!”
Cô vợ trẻ gióng trống khua chiêng cưới về, vậy mà đã sớm mất trong trắng.
Hồ lão tam nào nhịn được cơn tức này, hắn ta hung hăng đạp khung cửa một cước, tuyên bố dù cá chết lưới rách, cũng muốn báo quan đòi một công đạo!
Lúc ta dẫn theo Hồng Tụ về, quan phủ đã tới cửa.
Quan binh dẫn đầu nói: “Hồ lão tam kia cáo trạng Hầu gia vi phạm luân thường, cưỡng chiếm thê tử của người khác, làm phiền Hầu gia đi một chuyến.”
Thứ Phó Trường Viên quan tâm nhất đời này chính là danh dự của hắn.
Nghe xong lời này, vẻ mặt bình tĩnh:
“Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, giải thích rõ ràng là được, vậy đi, các ngươi đi trước, ta thay cái áo xong sẽ đi.”
Đám người vừa đi, sắc mặt hắn thoáng chốc âm trầm xuống.
Một cước đạp vào cái bàn trước mặt, trong miệng thở hổn hển, không ngừng mắng:
“Đám tiện dân này! Dám nói xấu bản hầu!”
15
Phủ công đường.
Đích tỷ quần áo không chỉnh tề đang quỳ, hai mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, gương mặt sưng lên thật to, có thể thấy rõ ràng dấu ngón tay phía trên, trên cổ trần trụi hở ra đều là vết nhéo xanh tím.
Trông thấy Phó Trường Viên dắt tay ta tiến đến, đích tỷ lập tức nhào tới.
“Hầu gia, Hầu gia, chàng phải làm chủ cho ta, ta không thể gả cho Hồ lão tam, ta là nữ nhân của chàng!”
Sắc mặt Phó Trường Viên thay đổi, nắm cả ta lui lại một bước, quát:
“Ngươi nói bậy cái gì đấy?”
“Ta không nói bậy!” Đích tỷ túm ống quần Phó Trường Viên: “Hầu gia, chàng quên rồi sao, chúng ta ân ái mấy lần trong thư phòng của chàng, rất nhiều người trong phủ đều biết đến, sao chàng có thể trở mặt không nhận?”
Bên ngoài từ đường đều là bách tính vây xem.
Nghe thấy việc này, tất cả mọi người đều kích động đến hai mắt sáng rực.
Một người là quân tử danh sĩ nổi tiếng kinh thành, một người là thiếu nữ cứng rắn chính trực oanh động gần đây, hai người lại vụng trộm có gian tình, chẳng phải là coi mọi người như khỉ mà trêu đùa sao?
Việc liên quan đến danh dự của mình, Phó Trường Viên nào chịu nhận.
Hắn ấn định là đích tỷ bị điên.
Dù nói thế nào, hắn cũng là Hầu gia, chỉ cần hắn không thừa nhận, không ai dám chụp tội danh lên đầu của hắn.
Hồ lão tam tức giận, phát tiết lửa giận ngập trời trên người đích tỷ.
“Gái điếm thúi nhà ngươi! Không biết ngủ với tên nam nhân nào, hiện giờ còn nói hươu nói vượn, nói xấu Hầu gia, xem lát nữa về lão tử xử lý ngươi thế nào!”
Nói xong, túm tóc kéo người ra bên ngoài.
“Hầu gia, là chàng nói muội muội dung tục không thú vị, không có một chút tình cảm nào với nàng, người chàng yêu là ta, lúc này ta mới theo chàng, bây giờ chàng quên hết những lời này rồi sao?”
Đích tỷ ôm chân Phó Trường Viên không buông tay, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hồ lão tam kia muốn làm Phó Trường Viên buồn nôm, vậy mà buông lỏng tay tùy ý để đích tỷ tránh thoát ra ngoài.
Thấy nàng ta muốn nhào tới, Phó Trường Viên trực tiếp đá một cước.
“Cút đi!”
Một cước này lại đá đích tỷ ngất đi, Phó Trường Viên không thèm nhìn một cái nào, quay người muốn đi.
Đột nhiên, có người kinh ngạc hét lên.
“Chảy máu! Vệ đại tiểu thư chảy máu rồi!”
Chỉ thấy một dòng máu tươi uốn lượn chảy ra từ giữa hai chân đích tỷ.
Có một số phụ nhân từng sinh dưỡng nhìn một chút đã hiểu: “Vệ đại tiểu thư này, sẽ không phải sinh non chứ?”
16
Sau khi được đại phu chẩn bệnh, đích tỷ đúng là sinh non.
Hồ lão tam đã có lực lượng, lấy lý do đích tỷ cắm sừng hắn ta, cùng ngày đã viết thư bỏ vợ.
Nhét người vào cổng Hầu phủ.
Lần này, thanh danh ngụy quân tử của Phó Trường Viên hoàn toàn không lừa gạt được nữa, khắp cổng Hầu phủ đều là người đến xem náo nhiệt, vây quanh cổng lớn chật như nêm cối.
Quản gia đến báo, nói đích tỷ vẫn luôn thổ huyết.
Phó Trường Viên tức giận đến đập chén trà: “Không ai được phép quan tâm nàng ta, để nàng ta tự sinh tự diệt ở cửa ra vào!”
Thật đúng là tuyệt tình như đời trước.
Ta gục đầu xuống, che khuất sự lạnh lùng trong đáy mắt, dịu dàng khuyên nhủ:
“Hầu gia bớt giận, trước mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, nếu nàng cứ thế chết ở cổng Hầu phủ, chẳng phải Hầu gia mang tiếng ngoan độc sao, vì nàng thì không đáng.”
Phó Trường Viên tức giận đến xanh mặt, do dự hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới gật đầu.
Lúc đích tỷ bị mang tới, đã hôn mê.
Phó Trường Viên ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác: “Ném người đến kho củi đi, để nàng tự sinh tự diệt!”
Hắn phất tay áo bỏ đi, đúng là thậm chí chẳng muốn nhìn một cái.
Ta cho người quét dọn sạch sẽ phòng củi, thêm một cái giường, lại sai người đi mời đại phu.
Chăm sóc tử tế mấy ngày, đích tỷ mới tỉnh lại.
Ai ngờ nàng ta vừa mở mắt ra nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên là không kịp chờ đợi mà hỏi: “Hầu gia đâu? Là Hầu gia cứu ta về Hầu phủ, đúng không? Ta biết hắn không nỡ ta mà!”
Vừa mới sinh non, môi của nàng ta còn không có chút huyết sắc nào, nhắc đến Phó Trường Viên, trên gương mặt lại lặng lẽ ửng hồng lên.
Nhìn dáng vẻ ngủ xuẩn này của nàng ta, ta chỉ cảm thấy vừa đáng hận vừa thật đáng buồn.
Rơi vào kết quả như vậy, vẫn còn nhớ đến nam nhân, buồn cười chính là, đời trước ta lại chết trong tay một người như vậy.