Đích Tỷ Không Muốn Làm Thiếp - Chương 1
1.
“Ta không đồng ý!”
Nghe thấy lời này, ta bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong sảnh chính Hầu phủ, ngay trước mặt trưởng lão tông tộc và Phó Trường Viên, đích tỷ xấu hổ giận dữ nhìn ta.
“Ta đường đường là đích nữ nhà Thái phó, sao có thể đi làm thiếp! Muội muội muốn nhục nhã ta sao?”
Nha hoàn thiếp thân Hồng Tụ của ta không nghe nổi nữa.
“Đại tiểu thư chớ có không biết tốt xấu, lão gia đã bị bãi quan rồi, bây giờ chính bản thân người còn khó giữ, nếu như không phải phu nhân có lòng tốt để người làm thiếp, đừng nói vào nhà cao cửa rộng làm chính thê, cho dù làm thiếp người cũng không làm được!”
“Ai nói ta muốn gả vào danh gia vọng tộc?” Nàng ta nghiêm nghị nhìn Hồng Tụ.
Ánh mắt đảo qua trên người nha hoàn ma ma khắp phòng, cuối cùng rơi vào trên người Phó Trường Viên.
Thẳng eo, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
“Dù Vệ gia ta nghèo túng, nhưng vẫn còn khí phách, ta thề, đời này thà rằng gả cho người buôn bán nhỏ làm thê, cũng không làm thiếp cho vương tôn quý tộc!”
Cả phòng lặng im, tất cả mọi người bị phát biểu không biết xấu hổ này của nàng ta làm cho cứng đờ.
Gian tình của hai người đã sớm truyền khắp Hầu phủ không ai không biết, kết quả nàng ta còn ở đây mà giả bộ như liệt nữ trong trắng.
Mọi người nhao nhao lộ vẻ xem thường.
Chỉ có Phó Trường Viên nhìn đích tỷ thật sâu, ánh mắt cực nóng, không che giấu chút nào.
“Hay cho câu thà làm thê nhà hàn môn, không làm thiếp vọng tộc! Nữ tử khắp thiên hạ đều nên học theo khí phách của Doanh Doanh!”
Trong mắt đích tỷ lướt qua một tia mừng rỡ, không kiêu ngạo, không tự ti hành lễ.
Chuyển mũi giáo chĩa vào ta:
“Thứ muội từ nhỏ đã thích luồn cúi, hoàn toàn không hiểu cái gì là khí phách và cứng rắn, nghe thấy những lời này, chắc hẳn chỉ có khinh thường, trong lòng tất nhiên vẫn muốn để cho ta làm thiếp đúng không?”
“Ta tự biết ta ăn nhờ ở đậu, không có quyền lên tiếng.”
“Nếu như muội muội khăng khăng như thế, cùng lắm thì ta chỉ còn có thể đi chết!”
Một nữ tử cứng rắn chính trực!
Ta lẳng lặng nhìn nàng ta, thật lâu, khẽ cười.
2
Trước đây, lời này cũng không phải lần đầu nàng ta nói.
Lúc trước khi Phó gia xuống dốc, nàng ta không muốn thực hiện hôn ước, lấy danh nghĩa muốn giữ đạo hiếu cho mẹ cả, cưỡng ép ta gả thay.
Ai ngờ Phó Trường Viên ngẫu nhiên lập được đại công, được phong Hầu.
Ta lập tức trở thành Hầu phu nhân.
Mà đích tỷ lại bởi vì phụ thân bị định tội, hôn sự không còn.
Về sau ta mang thai, đích tỷ lấy danh nghĩa chăm sóc ta, lén chạy tới Hầu phủ, ta trách nàng ta làm loạn, sai người đưa nàng ta về nhà.
Khi đó, nàng ta cứng rắn không sợ chết như vậy.
“Phụ thân muốn gả ta cho một lão già làm thiếp, nếu muội muội nhất định muốn đuổi ta đi, vậy ta ra ngoài lập tức đập đầu chết!”
Ta từng nghe phụ thân nhắc đến người kia.
Thống lĩnh Vũ Kỳ uy ngũ phẩm, năm nay hai mươi tám tuổi, tuy không được coi như trẻ tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không phải lão già.
Nếu là ba tháng trước, người này cũng không đủ tư cách làm vị hôn phu của đích tỷ, chứ đừng nói là làm thiếp cho hắn.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa.
Phụ thân bị bài xích, bây giờ chỉ là thường dân không có chức tước gì, nếu như không phải có muội muội là Hầu phu nhân như ta, chỉ sợ chuyện hôn sự này cũng không tới lượt nàng ta.
Ta kêu nàng ta về trước đi, bên phía phụ thân tự có ta đi nói giúp nàng ta.
Nhưng đích tỷ lại sống chết không muốn đi.
“Hôm nay chỉ cần ta ra khỏi cánh cửa này, chắc chắn sẽ bị phụ thân đưa đi làm thiếp cho người ta, vậy có khác gì để ta đi chết?”
Nàng ta cứng cổ, vẻ mặt cứng rắn.
“Dù ta chết, cũng không muốn chết với thân phận một thiếp thất!”
Đúng lúc Phó Trường Viên trở về.
Nghe thấy lời nói này, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.
“Tính tình nha đầu này cứng rắn khí phách, thú vị, vậy ở lại giúp Vãn Thanh giải sầu đi.”
Phó Trường Viên bây giờ là quân tử nổi danh kinh thành.
Được hắn tán dương một câu, đích tỷ kích động đến mặt đỏ rần, xinh đẹp đi qua, hành lễ nói tạ ơn:
“Tạ ơn ân cứu mạng của muội phu, Doanh Doanh cam đoan cả đời không quên!”
3
Tính cách của đích tỷ thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, nhận định Phó Trường Viên là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nên thường nấu canh đưa tới thư phòng.
Hồng Tụ đích thân nhắc nhở ta cẩn thận đích tỷ.
“Cô nương đứng đắn nhà ai sẽ chạy tới thư phòng của muội phu cả ngày chứ, ta thấy nàng ta rõ ràng có mưu đồ khác!”
Nhớ tới lời thề “Tuyệt đối không làm thiếp” của nàng ta ngày xưa, ta khuyên Hồng Tụ thoải mái đi.
Ai ngờ một câu thành sấm.
Đêm đó ta tới thư phòng tìm Phó Trường Viên, thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng truyền từng đợt tiếng thở dốc.
“Hầu gia, chàng nhẹ một chút đi mà, Doanh Doanh bị chàng chơi chết mất.”
Tiếng cười trầm thấp của Phó Trường Viên vang lên.
“Tâm can, sao ta cam lòng để nàng chết chứ, ta sẽ chỉ làm nàng mang thai con cái…”
Cả người ta như rớt vào hầm băng, được Hồng Tụ đỡ mới không ngã trên mặt đất.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Ta có thể phát hiện, đương nhiên cũng có người bên ngoài có thể phát hiện.
Rất nhanh, chuyện của hai người đã truyền đi xôn xao, ngay cả bên ngoài cũng có lời đồn, nếu ta làm hỏng thanh danh, không chỉ ta, mà đứa con trong bụng ta cũng bị nàng ta liên lụy.
Thế là ta quyết định thật nhanh, tìm đến các tộc lão chứng kiến, lấy lý do thời gian mang thai không có cách nào hầu hạ phu quân, muốn nâng đích tỷ lên làm thiếp thất.
Kiếp trước, nàng ta giả vờ giả vịt như thế.
Lúc ấy ta cười lạnh một tiếng, khuyên nàng ta nghĩ kỹ rồi nói, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn làm thiếp cũng không có cơ hội.
Đích tỷ tự cảm thấy chịu nhục, che mặt chạy đi.
Đêm đó để lại một phong thư tuyệt bút, uống độc tự sát.
[Muội muội biết rõ ta không muốn làm thiếp, lại nhất định phải làm nhục ta như vậy, Vệ Doanh chỉ có thể lấy cái chết làm rõ ý chí!]
Thanh danh cứng rắn chính trực của đích tỷ truyền khắp kinh thành.
Sau khi Hoàng hậu nương nương nghe nói, khen nàng ta là nữ tử cứng rắn chính trực nhất trước giờ, ban thưởng cho nàng được hạ táng theo nghi thức của quận chúa.
Phó Trường Viên nói ta dung tục ghen tị, không để ý đến việc ta đang mang thai, một phong thư bỏ vợ đuổi ta ra khỏi Hầu phủ, lập tức quỳ cầu xin Hoàng hậu được cưới bài vị của đích tỷ làm chính thê.
Chân tình của hai người cảm thiên động địa, mà ta lại thành đối tượng mọi người ở kinh thành phỉ nhổ.
Bọn họ ném rau nát, trứng thối về phía ta, mắng ta nhanh đi chết đi.
“Đánh chết độc phụ Vệ Vãn Thanh này!”
Có người vung cao cánh tay hô lên, đám người phẫn nộ hò hét lao lên, vung cuốc đòn gánh bên cạnh đập về phía ta, Hồng Tụ ôm chặt ta vào trong ngực, bị đánh đầu rơi máu chảy.
Thấy sắp chết người, những người kia lập tức giải tán.
Ta ôm Hồng Tụ khóc đến tê nát tâm can, máu tươi ồng ộc trào ra từng đợt từ trong miệng nàng ấy, bàn tay đầy máu tươi vỗ trên gương mặt của ta: “Phu nhân, người đừng khóc, sau này Hồng Tụ không thể chăm sóc người nữa, người đồng ý với ta, nhất định phải sống sót thật tốt!”
Đêm đó Hồng Tụ đã chết.
Ta tham sống sợ chết, bị một đám ăn mày lăng nhục.
Lại ngoài ý muốn nghe được tin tức đích tỷ khởi tử hoàn sinh, kết thành phu thê với Phó Trường Viên.
Trước đó ta vẫn nghĩ không hiểu, rõ ràng hai người đã ngầm tư thông, nếu như đích tỷ bị phát hiện chưa lập gia đình đã thất trinh, đó chính là một con đường chết.
Ta nâng nàng ta lên làm thiếp, đã thành toàn cho nàng ta, cũng cứu được mạng của nàng ta.
Sao nàng ta còn muốn uống thuốc độc tự sát, đặt tội danh bức tử tỷ tỷ lên đầu ta.
Đến bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu.
Thì ra nàng ta coi trọng vị trí của ta.
Đáng thương cho ta và hài tử trong bụng, đều thành bàn đạp nàng dùng để dương danh, gả cho Phó Trường Viên.
Ta sống sờ sờ ộc ra một ngụm máu, đột tử đầu đường.
4
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày nâng đích tỷ làm thiếp.
Đích tỷ kiêu ngạo từ chối làm thiếp.
Ta cắn răng nuốt xuống huyết khí trong cổ, đột nhiên đứng lên, đập mạnh bàn một cái, cười to lên:
“Nói hay lắm! Không hổ là khí phách con vợ cả chính thất mới có!”
Ta hai ba bước đi đến trước gót chân nàng ta, kéo tay của nàng ta.
“Tìm khắp kinh thành cũng không thấy được nữ tử cứng rắn chính trực thứ hai như đích tỷ, là Vãn Thanh coi thường tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau này còn ai nhắc đến chuyện để tỷ tỷ làm thiếp, muội sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.”
“Nữ nhi Vệ gia chúng ta, thà chết cũng phải làm chính thê!”
Ta ngược lại muốn xem xem, đời này, không có ta làm bàn đạp, nàng phải thu xếp như thế nào.
Đích tỷ ngạc nhiên, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói:
“Muội muội hiểu ta là được.”
Ta vỗ tay đích tỷ, quay đầu nói với Phó Trường Viên: “Ngày xưa ta thấy tỷ tỷ thường tâm tình trong thư phòng với Hầu gia, còn tưởng rằng nàng có ý với ngài, bây giờ xem ra, ngược lại là ta hiểu lầm rồi.”
“Sau này Hầu gia cũng không thể như vậy nữa, nếu phá hủy thanh danh của tỷ tỷ, ta là người đầu tiên không cho phép.”
Phó Trường Viên tự xưng là danh sĩ, trước giờ coi thanh danh của mình hơn mạng.
Trong lòng của hắn có lẽ có mấy phần chân tình với đích tỷ.
Nhưng một khi chạm đến ích lợi của mình, mấy phần chân tình kia cũng không quan trọng như vậy nữa.
Cho nên, sau khi cân nhắc hai bên, Phó Trường Viên đồng ý không chút khó xử, thành hôn mấy năm, lần đầu ánh mắt hắn nhìn ta có sự thưởng thức.
“Mặc dù khí phách không bằng Doanh Doanh, nhưng biết sai có thể thay đổi, cũng coi là có phong phạm quân tử.”
Đích tỷ nhìn cảnh này vừa tức vừa giận, khăn trong tay cũng sắp bị vặn nát, cuối cùng tùy ý tìm lý do trở về phòng.
Đợi đến khi đám người giải tán, ta gọi Hồng Tụ.
“Ngươi lập tức đi ra ngoài, dù là quán trà, tửu quán hay là đầu đường cuối ngõ, nhất định phải lưu truyền lời nói vừa rồi của đích tỷ ra.”
Hồng Tụ đã sớm không ưa đích tỷ, lập tức đồng ý rời đi.
Ta vuốt bụng dưới nhô cao, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi đã muốn làm chính thê như thế, vậy ta đây sẽ giúp ngươi một tay.
5
Hồng Tụ làm việc chắc chắn.
Không đến ba ngày, không ai trong kinh thành không biết, đại tiểu thư con vợ cả Vệ gia có phẩm tính thanh cao, tính cách cứng rắn chính trực.