Đích Nữ Thế Gia - Chương 5
17
Cửa hàng ở Hà Gian, trang viên ở Long Nam và Giang Bắc, ta đều nhanh chóng lấy lại.
Tên ngốc Lưu Tam Nguyên vẫn còn mơ mộng làm lão gia, liền bị người kéo đến nha môn đánh cho da tróc thịt bong.
Sau khi kế mẫu qua đời, Lưu di nương tiến cử Lưu Tam Nguyên đến quản lý sản nghiệp mà mẫu thân để lại, khen ngợi tài năng của Lưu Tam Nguyên một hồi.
Nói ta là nữ tử khuê các chưa đến tuổi cập kê, dính vào những việc tục tằn này sẽ làm bẩn tay.
Giao cho người ngoài thì không yên tâm, không bằng giao cho biểu ca Lưu Tam Nguyên của nàng quản lý.
Ta rất sảng khoái đồng ý.
Lưu Tam Nguyên với tư cách là đại chấp sự, được các quản sự bên dưới nâng lên tận trời, câu mà hắn thường treo trên miệng chính là: “Ta phải thay cháu trai ta quản lý tốt sản nghiệp của nó, sau này những thứ này đều là của nó.”
Còn rất tỉnh táo, vẫn chưa đủ phiêu.
Ta bảo các quản sự bên dưới, phải để hắn có cảm giác muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, toàn bộ sản nghiệp khổng lồ này đều nằm gọn trong tay hắn.
Quả nhiên, Lưu Tam Nguyên thực sự cho rằng mình đã làm chủ mọi thứ, đối với sự hỏi han và thúc giục của Lưu di nương thì khinh thường không thèm để ý, mỗi lần đều qua loa cho rằng mình đã đắc thủ, toàn bộ sản nghiệp đều đã nằm trong túi.
Lưu di nương cũng tin sái cổ.
Các quản sự của ta cầm văn thư giả đi báo quan, Lưu Tam Nguyên rất nhanh bị bắt.
Người nhà Lưu Tam Nguyên tìm đến Lưu di nương làm ầm lên, Lưu di nương nào có cách nào, đành phải để thứ tỷ tìm đến ta.
Đang vào giữa mùa đông giá rét, ta quấn áo lông cáo trắng, tay cầm lò sưởi bằng vàng bạc, cười với thứ tỷ đến tìm: “Mặc dù ta là người bị hại nhưng dù sao cũng là người một nhà, chỉ cần bù lại số bạc thiếu hụt, ta sẽ không truy cứu.”
Thứ tỷ nghiến nát răng bạc, tay đỡ lấy bụng bầu, khuôn mặt tiều tụy.
“Chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, tha được cho người thì nên tha đi, bây giờ ngươi không phải là không mất mát gì sao?”
Ta hơi nheo mắt đánh giá thứ tỷ, nhìn đến mức nàng ta tức giận không thôi.
“Đang nói chuyện với ngươi đấy, nhìn gì mà nhìn?”
Ta cười nói: “Đang nhìn xem mặt ngươi dày đến mức nào.”
Thứ tỷ lập tức nổi giận: “Ngươi đừng quên mình chỉ là một người vợ bị bỏ, có tư cách gì mà nói ta? Ta thấy người mặt dày là ngươi đấy, nếu không phải đệ đệ đi sớm, những tài sản kia có thể đến lượt ngươi hay sao? Nằm mơ đi!”
Cũng đúng.
Đáng đời tên súc sinh đó chết sớm!
Ban đầu hắn không nhất định phải chết sớm như vậy.
18
Lúc đó, Trịnh gia ở Kinh Châu đến cầu hôn, ba người trong phòng bàn bạc xem làm thế nào để thay thế ta.
“Giết chết luôn đi, giống như lần trước. Đẩy nàng ta từ cầu thang đá xuống, ngã chết, cho dù cha biết cũng không làm gì được ta.” Giọng đắc ý của đệ đệ truyền ra từ trong phòng.
“Không được, cái nha đầu Tiểu Đào nàng ta mua từ nha môn rất lợi hại, người bình thường muốn đến gần nàng ta cũng khó.” Lưu di nương phủ định.
“Hay là giống như đối phó với Tưởng thị, một bát thuốc là xong.” Là giọng nói thâm độc của thứ tỷ.
Lưu di nương vẫn không hài lòng: “Hiện tại người nhà họ Trịnh đang ở trong phủ, nếu trúng độc mà chết, nhất định sẽ bị phát hiện.”
Ta không muốn nghe nữa, nắm chặt tay bỏ đi.
Đệ đệ có một đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu, thường xuyên cùng nhau tìm thú vui, muốn đối phó với hắn không khó.
Lần đó hắn cùng một đám bạn đi leo núi ngắm cảnh, leo đến đỉnh núi, mấy người nâng ly chúc tụng, đều uống đến mức bước đi loạng choạng.
Nhân lúc hắn đi tiểu một mình, ta sai người đánh ngất hắn, rồi ném xuống vực.
Đợi đến khi người ta phát hiện ra hắn, hắn đã rơi tan nát, lạnh ngắt.
19
Nhớ lại dáng vẻ khi chết của đệ đệ, tâm trạng ta thoải mái hẳn lên, ta bảo thứ tỷ, nếu Lưu Tam Nguyên không bù đủ số bạc thiếu hụt thì cứ chờ quan phủ thẩm vấn, đến lúc đó nếu hắn khai ra những người hoặc chuyện không nên nói thì không liên quan đến ta.
Thứ tỷ tức giận bỏ đi.
Có lẽ người nhà Lưu Tam Nguyên làm ầm ĩ quá, cuối cùng Lưu di nương và thứ tỷ phải chạy vạy khắp nơi mới gom đủ số bạc.
Ta vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ thứ tỷ lại tìm đến.
“Ngươi chỉ cần lấy ra năm nghìn lượng bạc là được.”
Ta dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi đây là muốn mượn tiền hay trả tiền?”
“Tiểu cô năm sau sẽ lấy chồng, Tưởng sinh căn bản không lấy ra được bao nhiêu sính lễ nhưng tiểu cô lại muốn một nghìn lượng làm của hồi môn. Bà mẫu mấy hôm trước bị trúng gió, tiền thuốc thang tốn kém, Du lang vào kinh thi cử cũng cần một số tiền lớn, dù sao họ cũng từng là người nhà của ngươi, chung sống ba năm, ngươi không thể nói không quan tâm là không quan tâm, vô tình như vậy cũng không tốt cho danh tiếng của ngươi.”
Ta suýt phun ra ngụm trà đang uống.
“Liên quan gì đến ta, bây giờ họ là người nhà của ngươi, không phải người nhà của ta. Huống hồ, Trần gia đại ca không phải đang kinh doanh ở bên ngoài sao? Sao lại không lấy ra được tiền, chỉ là quen dùng tiền của ta mà thôi.”
Thấy ta thẳng thắn vạch trần, thứ tỷ có chút tức giận: “Bảo ngươi lấy ra chút tiền mà đã so đo tính toán, ngươi cũng không nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình. Bây giờ ngươi lấy tiền giúp đỡ Trần gia, sau này Trần gia tự khắc sẽ nhớ ơn ngươi.”
Trong lòng ta chỉ muốn lật ngửa mắt: “Ơn của Trần gia ngươi cứ tự hưởng đi!”
Ta bảo Tiểu Đào lấy một trăm lượng bạc đưa cho thứ tỷ, đuổi nàng ta đi.
Trần gia thực sự đã cùng đường rồi sao? Ta vội vàng sai người đi dò la tình hình của Trần gia.
Một lần dò la này, ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, may mà ta chạy nhanh, Trần gia sắp xong đời rồi.
Hơn nửa năm trước, ta đã phát hiện sổ sách kinh doanh của đại ca của Trần Du không ổn, không phải là sổ sách ra vào của một thương nhân đàng hoàng.
Vì vậy ta âm thầm để ý một chút, phát hiện ra hắn lại đang làm ăn buôn lậu vũ khí, lúc đó ta sợ đến mức hồn vía lên mây, nếu chuyện này bại lộ thì sẽ là tội diệt tộc!
Để nhanh chóng thoát khỏi Trần gia, ta mới bày ra màn hòa ly này.
Nhưng ta không ngờ rằng, đằng sau việc Trần gia buôn lậu vũ khí, lại còn có liên hệ thiên sợi vạn mối với Tứ hoàng tử, bây giờ làm ăn gặp vấn đề, Trần gia đương nhiên phải ra mặt chịu tội.
Lần này Trần gia sẽ gặp đại họa, không chỉ buôn lậu vũ khí, còn cấu kết với hoàng tử, nói không hay, đây là tội mưu phản tạo nghịch.
Đương kim hoàng thượng không phải là người dễ chọc.
Ta viết thư bảo Tiểu Đào cưỡi ngựa nhanh như gió đích thân đưa cho cha ta.
Ngày thứ ba, khi Tiểu Đào trở về, bên nhà cũng truyền đến tin tức, tộc trưởng nhận được chỉ thị của cha ta, đã mở tông từ để xóa tên thứ tỷ khỏi gia phả.
Động tác rất nhanh, tông từ vừa mở, lý chính đã mang theo văn thư đến, đóng dấu, phát cáo thị.
Trách thứ tỷ không tôn trọng đích nữ, không giữ đạo làm vợ, phá hoại nhân duyên của người khác, làm xấu hổ tổ tiên họ Lý nên đuổi khỏi gia tộc, xóa tên khỏi gia phả.
Nghe nói thứ tỷ nhận được tin tức, tức giận ôm bụng kêu đau, đêm đó phải gọi đại phu đến, quấy nhiễu cả đêm mới yên ổn.
Trần Du ở trong thư phòng đập phá một trận, mắng cha ta là lão già hồ đồ, sau này nếu đỗ đạt cao, hắn nhất định sẽ cho ông đẹp mặt.
20
Đến mùa xuân, Trần tiểu cô nương xuất giá, thứ tỷ sinh con, Trần gia lại một phen gà bay chó sủa.
Nghe nói trước khi Trần tiểu cô nương xuất giá đã chỉ vào mũi thứ tỷ đang mang thai mà mắng, mắng nàng là đồ lừa gạt tất cả mọi người trong Trần gia, mắng nàng là sao chổi phá gia, đuổi thần tài của Trần gia đi, mắng nàng không lấy ra được của hồi môn, khiến mình mất mặt ở nhà chồng.
Trần Du thì đón người đẹp bên ngoài về, nguyên nhân là không trả được tiền thuê nhà ở đó.
Người đẹp dù sao cũng đã theo Trần Du hơn hai năm, hiểu rõ tính tình của hắn, hầu hạ hắn rất vừa ý, Trần Du cũng cảm thấy ở bên người đẹp có thể yên tâm ôn thi hơn, ngược lại nhìn thấy thứ tỷ bụng to thì phiền lòng.
Trần lão thái thái hiện giờ nằm liệt trên giường, tuy nói không rõ ràng nhưng vẫn có sức bóp người tát tai, thứ tỷ có điều gì không vừa ý là bà ta lại ra tay, làm sao có thể chủ trì công đạo cho nàng.
Thứ tỷ vừa chịu cơn đau đẻ vừa chịu sự nhục mạ, bên cạnh lại không có lấy một người hầu hạ.
21
Ta vừa sai người chú ý tình hình của Trần gia, vừa bắt tay chuyển dời tài sản đi, đồng thời triệu hồi hộ vệ của trang viên ngoại ô về, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nửa năm sau, Trần gia bại lộ, triều đình phái một đám quan binh đến bắt người, cả nhà Trần gia bị bắt giam, Trần gia đại ca bị xử trảm, nam nhân còn lại bị xử lưu đày, nữ nhân bị phạt làm nô tỳ.
Nghe nói Tưởng sinh để phủi sạch quan hệ với Trần gia, đã đuổi Trần tiểu cô nương đang mang thai sáu tháng ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Đến mùa xuân năm sau, ta đã đến Lê thành Giang Nam, Tiểu Đào sai người chuyển đến mấy cây bụi thấp, nói đây là giống mới gọi là tứ quý quế, bốn mùa đều có thể nở hoa, hương thơm ngào ngạt, rất đẹp.
Những người đưa hoa đến đều cúi đầu, trên mặt ẩn ẩn có vết hằn, một người ngẩng đầu lên vội vàng nhìn ta một cái, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
“Đợi một chút.” Ta gọi những người đó lại: “Các ngươi là người ở đâu?”
Một ma ma đứng đầu vội vàng cười đáp: “Chúng nô tỳ đều là tỳ nữ của hoa phòng Đông phố.”
Ta chỉ vào một người: “Vừa hay vườn hoa của ta thiếu người, có thể để nàng ta ở lại giúp ta trông nom một chút không?”
Ma ma nịnh nọt cười nói: “Nương tử muốn người, nô tỳ sẽ chọn cho nương tử một người vừa ý, nha đầu này còn quá non, sợ làm không tốt việc, đụng chạm đến nương tử.”
Ta xua tay: “Không sao, cứ để nàng ta đi.”
Đợi mọi người đi hết, ta bảo Tiểu Đào dẫn Trần Vận Nghi vào.
“Ngươi đến Lê thành từ khi nào?” Ta hỏi nàng.
“Lúc đầu bị phạt vào giáo phường, sau đó người giáo phường thấy ta vụng về, liền bán ta cho nha dịch, trải qua nhiều lần chuyển nhượng, đến Lê thành đã là chuyện hai tháng trước.” Trần Vận Nghi tuy rằng gặp phải biến cố lớn nhưng vẫn giống như trước, làm việc bình tĩnh và lạnh lùng.
Nghĩ đến việc nàng học múa với thứ tỷ nhiều năm, tuyệt đối không thể là người ngu ngốc trong giáo phường được.
Hôm nay đến gặp ta, e rằng cũng là cố ý.
“Nói đi, ngươi muốn cầu xin điều gì?” Ta muốn xem xem nàng rốt cuộc bán thuốc gì trong hồ lô.
Trần Vận Nghi không khóc lóc kể khổ, rất bình tĩnh kể về số phận của từng người trong Trần gia.
Trần lão thái thái không lâu sau khi Trần gia đại ca bị chém đầu thì qua đời.
Trần Du và Trần Vận Lễ bị phạt lưu đày đến nơi cách xa ngàn dặm, sống chết không rõ.
Thứ tỷ bị phạt làm nô tỳ của quan, nghe nói sau đó bị một phú hộ mua về làm thiếp, phu thê phú thương đó có chút kỳ quặc, thứ tỷ không chịu nổi nên đã treo cổ tự vẫn.
Trần tiểu cô nương sau khi bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, không có nơi nương tựa, cuối cùng chết cóng trên đường phố, một xác hai mạng.
Điều khiến ta kinh ngạc nhất là, Trần Vận Nghi vẫn luôn âm thầm nuôi dưỡng đứa con gái mà thứ tỷ sinh ra, sự gian nan vất vả trong đó ta không dám nghĩ nhiều.
“Thôi được.”
Ta thở dài: “Ta có một trang viên ở thành phố biên giới, tặng cho ngươi, ngươi lập tức đưa đứa bé đến đó, từ nay về sau ngươi và ta không còn liên quan gì nữa.”
Trần Vận Nghi quỳ xuống trong nước mắt, lặng lẽ lạy ta ba lạy.
22
Tiễn Trần Vận Nghi đi, ta nghĩ đến việc phải gửi cho cha ta một phong bao lì xì thật lớn, ông ta lại sắp cưới vợ rồi.
Chuyện của Trần gia không ảnh hưởng nhiều đến ông ta, lại có tiền ta đưa để lo lót, ông ta thuận lợi ở lại kinh thành thăng quan.
Làm quan mà không có hậu viện thì không được, rất nhiều tin tức đều nhờ phu nhân truyền đạt, giao tình cũng nhờ phu nhân củng cố.
Lần này cha ta cưới đích nữ của huyện thái thú, vì trưởng bối trong nhà liên tiếp qua đời, thủ hiếu ba năm lại ba năm nên đã chậm trễ việc xuất giá.
Tất nhiên tin tức ta có được là, đích nữ này cũng không phải dạng vừa, cũng là người đi ra từ trong mưa máu gió tanh của hậu viện.
Xem ra ngày lành của Lưu di nương sắp hết rồi.
Không được, ta phải thu dọn hành lý đến kinh thành xem vở kịch hay này!
Hết.