Đích Nữ Thế Gia - Chương 4
13
Trịnh gia đó là nơi ô uế như thế nào, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì.
Trịnh phu nhân tính tình nhu nhược, tuy là phu nhân phòng trưởng nhưng thực tế chủ mẫu Trịnh gia lại là phu nhân phòng thứ.
Trịnh Tam Lang đúng là đã định hôn với ta từ trong bụng mẹ nhưng từ sau khi mẫu thân ta mất, Trịnh gia không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Trịnh gia đã chọn tiểu thư Liễu gia cho Trịnh Tam Lang, một gia tộc lớn ở Ký Châu nhưng chưa kịp trao thiếp cưới thì Trịnh Tam Lang đã ngã bệnh, bệnh này ập đến như núi đổ, mời đến bao nhiêu danh y cũng không chữa khỏi, bệnh của Trịnh Tam Lang lúc tốt lúc xấu.
Phu nhân phòng thứ bày mưu cho Trịnh phu nhân, cưới một nàng dâu về xung hỉ, biết đâu bệnh của Tam Lang sẽ khỏi.
Trịnh phu nhân là người dễ nghe lời nhất, nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải chỉ có ta ở xa ngàn dặm, xuất thân gia thế không tệ lại còn mất mẹ là người thích hợp nhất hay sao?
Mặc dù Trịnh gia bên trong đã mục nát nhưng bên ngoài vẫn là gia tộc số một số hai ở Ký Châu, khi lễ vật sính lễ cùng với bà mối được đưa đến, Lưu di nương và thứ tỷ đều trợn tròn mắt.
Tất nhiên, tin tức Trịnh Tam Lang mắc bệnh, Trịnh gia giấu kín như bưng, ta cố ý để người ta tô vẽ mặt tươi sáng của Trịnh gia cho Lưu di nương và thứ tỷ nghe.
Có thể làm con dâu trưởng của Trịnh gia là vinh dự như thế nào, Lưu di nương và thứ tỷ tin sái cổ, chấp niệm một khi đã nảy sinh thì khó mà xóa bỏ.
Lưu di nương lập tức thổi gió bên gối cha ta, Lưu di nương và thứ tỷ đến tận bây giờ vẫn cho rằng, thứ tỷ có thể thuận lợi gả đến Ký Châu là nhờ gió bên gối của Lưu di nương, là cha ta vô cùng sủng ái Lưu di nương và thứ tỷ, cho nên mặc nhiên để họ tráo đổi thân phận.
Nhưng không ngờ rằng, mặc dù cha ta chết bốn bà vợ, mang tiếng khắc thê nên không ai dám gả nữa, chỉ còn lại một mình Lưu di nương ở bên hầu hạ nhưng ông vẫn coi trọng nhất là con đường quan lộ của mình.
Đối với ông, cho dù được sủng ái đến đâu thì một người di nương và một thứ nữ cũng không thể nào quan trọng bằng con gái chính thất.
Thứ nữ cướp hôn sự của đích nữ là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, đích nữ mới là biểu tượng cho thân phận của nhà họ Lý.
Ta tìm cha nói chuyện riêng suốt cả đêm, ông liền đồng ý để thứ tỷ thay ta gả đến Trịnh gia.
Ta nói: “Cha, con là đích nữ của Lý gia, hôn sự của con đối với con đường làm quan của cha có lợi lớn thì mới có thể gọi là lương duyên.”
Cha ta cho rằng ta có tinh thần hy sinh, còn khen ta một hồi.
Đợi đến khi thứ tỷ xuất giá, cha ta quả nhiên bắt đầu nghĩ đến tiền đồ của mình, định gả ta cho cấp trên trực tiếp của ông làm kế thất, một lão già hơn năm mươi tuổi, còn lớn tuổi hơn cả cha ta, không chỉ bản thân làm quan lớn mà cháu trai còn làm bạn đọc sách của thái tử.
Lúc đó, mẫu thân của huynh muội Trần Vận Nghi là Tôn thị biết được hoàn cảnh của ta, chủ động làm mối muốn ta gả vào nhà họ Trần.
Ta biết ý định của Tôn thị, nàng biết mình không còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn tìm một người đáng tin cậy gả vào nhà họ Trần, giúp nàng chăm sóc đôi huynh muội sinh đôi.
Bản thân Tôn thị cũng có không ít tỷ muội, cũng có người phẩm hạnh không tệ nhưng nàng không nỡ, không nỡ để người thân của mình gả vào nhà họ Trần.
Nàng ở nhà họ Trần mấy năm, đã sớm nhìn thấu con người nhà họ Trần, người nhà họ Trần không phải là người tốt.
Ta không quan tâm đến tính toán của Tôn thị, so với một lão già gian xảo trong nhà toàn là trọng thần thì nhà họ Trần đối với ta mà nói cũng coi như là lựa chọn không tệ.
Để thuyết phục cha ta, ta chủ động lấy ra một phần rất nhỏ tài sản riêng mà mẫu thân để lại cho ta nộp vào công quỹ, đồng thời nói rằng sau này nếu nhà cần tiền bạc để lo lót thì cứ để ta lo.
Ai mà chẳng nói được lời sáo rỗng.
14
Khi kế mẫu còn sống, bà đã chia của hồi môn của mẹ ta và bà thành nhiều phần, thực hư lẫn lộn rồi giao cho ta, không ai có thể biết rõ ta có những tài sản gì, chỉ biết là một số tiền không nhỏ.
Vừa mới đến nhà họ Trần, ta cũng từng nghĩ, hoặc là ta có thể sống cả đời với Trần Du, dù sao thì hắn cũng chăm chỉ tiến thủ, tuổi trẻ tài cao, chỉ cần hắn không phụ ta, ta cũng có thể đối tốt với hắn, đối tốt với gia đình hắn.
Cho nên ta vẫn đóng vai người vợ hiền, hiếu kính bà mẫu, yêu thương huynh muội, chăm sóc con cháu trong nhà.
Sau này ta dần dần biết được bản chất của người nhà họ Trần, đều là những kẻ vô lương tâm, có sưởi ấm thế nào cũng không nóng lên được, những tâm tư và tiền bạc ta bỏ ra chỉ như cho chó ăn.
Ta không muốn phí thêm một phần sức lực nào cho người nhà họ Trần nữa, mỗi phút mỗi giây ở nhà họ Trần đối với ta mà nói đều là sự giày vò, huống hồ là vô tình ta phát hiện ra một bí mật động trời của nhà họ Trần.
15
Đi Ký Châu đón thứ tỷ về là do ta âm thầm sắp xếp.
Ta phái quản gia trong nhà đến Ký Châu dò la tình hình, quả nhiên nhà họ Trịnh còn bẩn thỉu hơn ta tưởng.
Thứ tỷ là quả phụ mới, bị giam lỏng ở hậu viện thì chưa nói, nhị phòng lão gia mỗi đêm còn trèo tường đến tư thông với thứ tỷ.
Ta cố ý bảo quản gia vô tình đụng phải nhị phòng lão gia khi ông ta đang trèo tường, nhà họ Trịnh mất hết mặt mũi, không tiện giam lỏng thứ tỷ nữa, chỉ có thể thả nàng về nhà.
Sau khi thứ tỷ trở về cũng không dám nói nhiều chuyện nhà họ Trịnh, sợ người ta phát hiện ra manh mối.
Ta rất hài lòng với sức chiến đấu của thứ tỷ, chỉ trong vòng nửa năm, nàng đã chiếm trọn nhà họ Trần, chỉ chờ Trần Du viết thư hòa li cho ta.
Mấy năm nay, mặc dù ta cũng sẽ bù đắp cho nhà họ Trần nhưng vẫn cực kỳ keo kiệt, dù sao thì tiền của ai cũng không phải là gió thổi đến.
Trong xương cốt ta chảy dòng máu thương nhân, coi trọng lợi nhuận, đối với những người như nhà họ Trần, muốn hút máu người khác mà còn không nuôi nổi, đối với ta mà nói, mỗi lần bỏ ra một khoản tiền đều có nghĩa là lỗ nặng.
Nhưng thứ tỷ thì khác, nàng rất hào phóng với nhà họ Trần.
Lưu di nương hẳn đã âm thầm đưa cho nàng không ít tiền, chính là muốn nàng đứng vững gót chân ở nhà họ Trần.
Lúc đầu nàng thực sự chỉ muốn làm bình thê, muốn của hồi môn của ta ở nhà họ Trần, nàng gả vào nhà họ Trần nắm chắc trái tim Trần Du, chẳng phải là nắm chắc của hồi môn của ta sao.
Sau này Lưu di nương vươn tay đến những tài sản công khai của ta, được không ít lợi lộc, cho rằng mình đã nắm chắc cục diện, liền nảy sinh ý định muốn thay thế ta.
Thứ tỷ hẳn đã đạt được thỏa thuận ngầm với nhà họ Trần, sẽ toàn lực tài trợ cho Trần Du mọi chi phí trên quan trường sau này.
Như vậy, cho dù Trần Du cưới thứ tỷ, hòa li với ta, của hồi môn vẫn ở lại nhà họ Trần, chỉ là đổi chủ thành tên thứ tỷ, huống hồ thứ tỷ còn hào phóng hơn ta nhiều.
16
Thứ tỷ nói ta bày mưu tính kế để nàng thay ta gả đi, Trần Du ở bên cạnh mắng ta độc ác, nói loại đàn bà độc ác như ta không xứng hòa li, chỉ nên bị bỏ.
Ta không nhịn được cười thành tiếng, vỗ tay khen họ: “Muốn bỏ ta sao? Trần Du, ngươi đừng quên cha ta là mệnh quan triều đình, ngươi bỏ ta chính là tát vào mặt ông!”
Trong mắt thứ tỷ lóe lên một tia xảo quyệt và chế giễu, nàng khuyên: ” Du lang, muội muội nói đúng, cho dù phụ thân có thất vọng với nàng, không muốn quản nàng nữa thì nàng vẫn là muội muội của ta, là con gái của phụ thân.”
Nghe thứ tỷ nói vậy, trong lòng Trần Du càng thêm kiên định: ” Nhạc phụ cống hiến cho triều đình càng có thể phân biệt phải trái, tuyệt đối sẽ không thiên vị giúp đỡ.”
Ngươi làm sao biết ông ta sẽ không?
Ta cười nói: “Ngươi liên hợp với thứ nữ bỏ chính thê cưới bình thê, ngươi nói mọi người sẽ tin lời ta nói hay là lời một thứ nữ? Ngươi nói trên triều đình, quan viên chính xuất nhiều hay thứ xuất nhiều? Ngươi nói phu nhân của họ, sẽ ủng hộ đích nữ hay ủng hộ thứ nữ?”
“Nhà họ Trần làm quan trên triều đình không ít, đúng rồi, Trần các lão cũng là người nhà họ Trần các ngươi, ngươi nói làm quan lớn như vậy, có đối thủ không? Ngươi nói đến lúc đó họ có hạch tội nhà họ Trần ngươi trị gia không nghiêm, gia phong không chính không? Ngươi nói con đường làm quan sau này của ngươi còn dễ đi không? À không, là còn có đường để đi không?”
Trán Trần Du toát mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng, ánh mắt hung dữ: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ta thực sự bị sự ngu ngốc của hắn làm cho tức chết.
“Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn hòa li, ngươi đừng làm nhiều chuyện như vậy.”
Xem đi, đây chính là nhà họ Trần không thể làm ấm, ngay cả thể diện cuối cùng cũng không muốn cho ta, nhất định phải đuổi ta ra khỏi nhà.
Cho dù là nhà bình thường, chỉ cần không làm quá, đại khái đều sẽ chọn hòa li, để vợ về nhà, tốt đẹp chia tay, giữ lại chút thể diện cho nhau.
Người bỏ vợ, làm việc quá tuyệt tình, đại đa số đều không dễ lấy vợ nữa.
Trần Du nghiến răng viết cho ta thư hòa li, một bản ba tờ, ta vui vẻ cầm đi quan phủ đóng dấu, ký tên.
Luật lệ triều đại này, người bỏ vợ, do cha anh làm chủ tái giá.
Người hòa li, việc cưới gả do mình quyết định.
Sau này, hôn sự của ta do ta tự quyết định, không ai sắp xếp được.
Ta vừa hát vừa mang theo mười mấy bà tử về nhà họ Trần thu dọn đồ đạc.
Người già trẻ nhỏ nhà họ Trần đều chạy đến nhìn ta chằm chằm, nhìn ta từng món từng món dọn sạch nhà họ Trần, Trần tiểu cô nương không nhịn được đứng ra ngăn cản.
“Đồ tiện nhân này, dựa vào đâu mà mang đồ Trần gia ta đi?”
Ta giơ tờ đơn trong tay lên, cười nói: “Không biết chữ à? Trắng đen rõ ràng viết ở đây, đây đều là của hồi môn của ta, do nhà họ Trần các ngươi kiểm kê xong rồi thì ký tên.”
Trần Du tức giận không dám nói, chỉ có thể nhìn thứ tỷ, dùng ánh mắt hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì, không phải nói đều đã đến tay nàng rồi sao?
Thứ tỷ mặc dù trong lòng cũng không thoải mái nhưng trên mặt vẫn an ủi mọi người: “Mặc kệ nàng, đều là đồ rỗng tuếch thôi, sau này có nàng khóc.”
Ta thực sự không nhịn được muốn cười, nhiều năm như vậy, hai mẹ con này vẫn không tiến bộ chút nào, vừa ngu vừa xấu.
Đồ đạc ta mua cho nhà họ Trần, ta không để lại một món nào, đồ cổ trong phòng Trần lão thái thái, đồ trang sức của Trần tiểu cô nương, tranh chữ của danh gia trong thư phòng Trần Du, phàm là đồ ta bỏ tiền riêng mua, ta đều mang đi.
Vẫn là câu nói đó, tiền của ai cũng không phải gió thổi đến.
Nhà họ Trần đuổi theo ta mắng chửi đến tận cửa lớn, mãi đến khi có người đến vây xem mới chịu thôi.
Ta không để ý đến lời mắng chửi nguyền rủa của nhà họ Trần, gọi mười chiếc xe ngựa kéo đồ về một trong những tòa nhà ta mua ở phía nam thành.
Ở tòa nhà phía nam thành ở hai ngày, ta lại lén chuyển đồ kéo về chuyển đến trang viên ở ngoại ô phía tây thành.
Trang viên là ta mua trước khi xuất giá, người trong đó đều là người của ta, những hộ nông dân và hộ vệ xung quanh đều là ta tinh lọc chọn lựa.
Ở trang viên sống mấy ngày thoải mái, ta liền trở về nhà họ Lý.
Cha ta viết thư mắng ta một trận, nói ta không nên tùy hứng như vậy, mặc dù triều đại này đối với nữ tử hòa li rất khoan dung nhưng dù sao cũng tổn hại danh tiếng, đặc biệt là nhiệm kỳ ba năm của ông đã đến, chính là thời kỳ quan trọng để đánh giá thành tích thăng chức, lời đồn đại có thể ảnh hưởng đến đánh giá thành tích của ông.
Ta lập tức gửi cho ông một vạn lượng bạc, lá thư thứ hai của cha ta giọng điệu đã dịu đi nhiều, bảo ta cứ ở nhà, nếu ai dám nói lời nhàn rỗi với ta, nhất định sẽ xé nát miệng hắn.
Còn nói sau này sẽ nói cho ta một mối hôn sự tốt, bảo ta không cần tức giận với thứ tỷ, nếu sau này Trần Du đỗ đạt, mọi người cùng làm quan, vẫn là người một nhà.
Ta khinh thường.