Đích Nữ Giả Điên Giả Ngốc - Chương 5
21.
Chuyện ở phủ Quốc cữu, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Nhưng Thái tử phi lại ra tay lần nữa.
Nàng mời ta cùng vài vị quý phu nhân trẻ tuổi đến tư viên của Thái tử để tụ họp.
Sau khi từ chối một lần, ta không tiện từ chối tiếp.
Ta cố ý xuất phát muộn, chờ hạ nhân báo rằng các phu nhân khác đã đến tư viên, ta mới bảo phu xe khởi hành.
Thái tử phi tươi cười nói: “Triêu Yên muội muội đến muộn, phải tự phạt ba chén.”
Ta khẽ nhếch môi:
“Thần phụ tuân lệnh.”
Cứ mãi trốn tránh không phải cách.
Ta dùng tay phải nâng chén, tay trái khẽ vén ống tay áo, che miệng kín đáo đổ hết rượu trong chén vào túi rượu nhỏ giấu sẵn trong tay áo.
Sau đó, ta giả vờ say, gục xuống bàn.
Dung Nguyệt đứng bên cạnh, lên tiếng xin lỗi: “Thái tử phi thứ tội, phu nhân nhà nô tỳ đã say, xin cho phép nô tỳ đưa phu nhân về trước.”
Thái tử phi chẳng để tâm, nói với vẻ thoải mái: “Triêu Yên muội muội tửu lượng kém quá. Không sao, trong vườn có phòng nghỉ, cứ đưa Trần phu nhân đến đó nghỉ ngơi.”
Câu cuối nàng nói với các ma ma bên cạnh.
Ta bị hai ma ma kèm hai bên, phía trước và phía sau còn có hai cung nữ, hoàn toàn tách ra với Dung Nguyệt.
22.
Nhóm ma ma đặt ta lên giường trong phòng khách, sau đó đóng cửa lại, ngăn Dung Nguyệt ở bên ngoài.
“Phu nhân! Người mau tỉnh lại!”
Dung Nguyệt gọi vài tiếng, rồi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Ta nằm yên bất động, tiếp tục giả vờ hôn mê.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau bình phong dần tiến lại gần, dừng ngay trước giường.
“Triêu Yên, nàng vốn dĩ nên là người của cô.”
Quả nhiên là Thái tử.
Đúng như ta đoán.
Hắn cúi xuống, gần đến mức ta có thể nghe rõ hơi thở của hắn.
Ta bất ngờ mở bừng mắt, dùng chiếc trâm cầm trong tay đâm thẳng về phía hắn.
Thái tử bị đâm trúng vai, đau đớn lùi lại vài bước.
Ta giả vờ kinh hoàng kêu lên:
“Thái tử điện hạ, sao lại là ngài?”
“Rầm!”
Cửa bị đá tung ra.
Tên điên bước vào, sắc mặt u ám, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Hắn rút đao ra, định chém Thái tử.
Ta vội ôm lấy hắn:
“Ám sát Thái tử là tội tru di cửu tộc! Chàng chết thì không sao, nhưng sẽ liên lụy đến thiếp!”
Tên điên buông đao, mắt đỏ hoe, như thể sắp khóc.
23.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Thiếp không sao cả, chỉ là giả vờ nằm để xem trong hồ lô của Thái tử phi rốt cuộc bán thuốc gì thôi.”
Sắc mặt Thái tử tái nhợt, loạng choạng bước ra cửa:
“Mau truyền thái y!”
Cả tư viên lập tức náo loạn.
Thái tử bị thương, chuyện này kinh động đến cả Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Chúng ta, những người liên quan, đều phải quỳ trong điện.
Tên điên kể lể nỗi oan uất, ta lặng lẽ lau nước mắt.
Thái tử đẩy toàn bộ trách nhiệm sang Thái tử phi.
Hoàng thượng phiền phức vô cùng, Hoàng hậu thay mặt xử lý, phạt cả Thái tử lẫn Thái tử phi, đồng thời ban cho ta và tên điên không ít đồ tốt.
Trở về phủ, tên điên như phát điên, không nói một lời đã đè ta xuống giường:
“Nàng muốn nối lại tình xưa với Thái tử, đúng không?”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, nhưng động tác vẫn hết sức dịu dàng, sợ làm ta tổn thương.
Dù hắn mạnh mẽ trước người ngoài thế nào, khi đối mặt với ta, hắn vẫn luôn để lộ ra phần yếu đuối nhất.
“Ta với Thái tử làm gì có tình xưa, chúng ta mới có duyên tiền định. Nếu muốn gả cho hắn, ta cần gì phải giả điên giả ngốc? Còn chàng, từ khi ta biết chàng là Trần Thiếu Ngư, ta có ý định chạy trốn không?”
Tên điên thở phào nhẹ nhõm, chôn đầu vào cổ ta, giọng trầm thấp: “Nàng đã lừa ta một lần, không được lừa ta nữa.”
Ta vuốt đầu hắn: “Sẽ không lừa chàng nữa.”
Vì tương lai của chúng ta, ta còn phải giải quyết hết những mối họa tiềm tàng.
23.
Ta trở lại Thẩm phủ, trò chuyện thẳng thắn với phụ thân.
Phụ thân yêu thương sâu sắc Liễu di nương đã chết, gần như dành hết tình cảm phụ tử cho Thẩm Triêu Dao.
Cũng chính vì vậy, để bảo vệ Thẩm Triêu Dao, ông buộc phải vặn ngã Thái tử phi cùng nhà mẹ đẻ của nàng.
Ta thì không chỉ muốn vặn ngã Thái tử phi, mà còn muốn đảm bảo Thái tử không thể động đến ta và tên điên.
Ta phối hợp với phụ thân lên kế hoạch chặt chẽ.
Chúng ta bắt đầu từ một người thúc họ xa của Thái tử phi, bí mật hỗ trợ những dân thường từng bị hắn áp bức lên kinh thành kiện cáo.
Vị thúc họ xa kia ỷ có Thái tử phi trong tộc, ngang ngược tàn bạo, thậm chí còn vướng vào vài vụ án mạng, cuối cùng bị xử chém.
Tiếp đó, gia đình hắn liên tiếp bị tố cáo, bị bãi chức.
Cuối cùng, tội trạng của phụ thân và huynh trưởng Thái tử phi cũng được dâng lên trước Hoàng thượng.
Con đê nghìn dặm sụp đổ vì tổ kiến.
Không ngờ, vào ngày Thái tử phi bị phế, nàng lại hạ độc Thái tử.
Thái tử vĩnh viễn không thể có con nối dõi.
Hoàng thượng phẫn nộ, hạ lệnh xử trảm Thái tử phi ngay lập tức, đồng thời phong tỏa tin tức.
Nhưng, hoàng tử trong cung dường như đều có tai mắt, chẳng mấy chốc đã biết chuyện.
Không biết ai đã để lộ tin này ra ngoài, khiến cả kinh thành, thậm chí trẻ con cũng bàn tán xôn xao.
Cây đổ thì bày khỉ tan, kẻ hùa theo càng nhiều.
Tất cả tội chứng của Thái tử bỗng chốc bị vạch trần.
Các hoàng tử đoạt đích chi tranh hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, biên cương lại xảy ra chiến sự.
Tên điên xin chỉ đi trấn thủ biên cương, lập lời thề độc không có chỉ không vào kinh.
Hắn dẫn quân lên đường.
Ta cùng Dung Nguyệt đi theo tiêu đội xuất phát.
24.
Chiến sự yên ổn, đại ca lại tìm đến ta ở Tây Bắc.
Hắn nói, sau khi nhận thư nhà, liền lập tức lên đường về kinh, nhưng vì bệnh tật trì hoãn, khi về tới nơi, ta và Thẩm Triêu Dao đã xuất giá.
Một người bị giam cùng phế Thái tử, một người theo tướng quân tới Tây Bắc.
Đại ca nói cho ta, phụ thân đã bị bãi chức, mẫu thân ngày ngày ăn chay niệm Phật, chỉ cầu Phật tổ phù hộ ta bình an.
Về phụ thân, ta đã nghe các tiêu sư kể lại. Hoàng thượng đau lòng Thái tử, nên cần tìm người để phát tiết.
Phụ thân là người đã góp phần vặn ngã nhà mẹ đẻ của Thái tử phi. Trong mắt Hoàng thượng, ông cũng gián tiếp trở thành kẻ hại Thái tử.
Còn mẫu thân, bà thương ta, nhưng so với ta, bà càng quan tâm đại ca hơn.
Đại ca là đích trưởng tử, gánh vác trọng trách chấn hưng gia tộc. Đại ca tốt, mẫu thân và ta mới có thể tốt.
Ta không ghen tỵ với đại ca, cũng không trách mẫu thân. Nhưng nghĩ đến việc bà nghe theo ý của phụ thân, để ta thay Thẩm Triêu Dao xuất giá, lòng ta không khỏi buồn bã.
Đại ca khuyên ta cùng tên điên về kinh thăm mẫu thân.
Tên điên nói rằng, bất kể ta quyết định thế nào, hắn cũng sẽ ở bên ủng hộ ta.
Biên quan vừa ổn định, tên điên không thể rời đi.
Hơn nữa, hắn chưa nhận được thánh chỉ, không thể hồi kinh.
Ta tự tìm cho mình một cái cớ.
Thực ra, ta còn khó xử hơn cả tên điên.
25.
Một năm sau, căn nhà bên cạnh chúng ta đổi chủ.
Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt rưng rưng.
Đại ca mỉm cười nói: “Muội muội, từ nay chúng ta là hàng xóm, hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé.”
Mẫu thân bước đến gần, nhìn ta thật kỹ, sau đó quay lưng đi lau nước mắt.
Trong khoảnh khắc đó, ta cũng không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
Mẹ con nào có thù sâu hận lâu.
Huống hồ, mẫu thân đã hết lòng chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn.
Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần ta và Thẩm Triêu Dao tranh chấp, phụ thân luôn thiên vị Thẩm Triêu Dao.
Là mẫu thân hết lần này đến lần khác đứng ra bảo vệ ta.
Mẫu thân đồng ý để ta thay thế gả cho người khác, là vì gia tộc, vì đại ca, cũng vì ta giả điên giả ngốc.
Ta vốn dĩ đang sống trong phúc mà không biết trân trọng.
Ta ôm mẫu thân, cả hai cùng òa khóc.
Tên điên trở về phủ, dỗ dành hai mẹ con, sau đó cả nhà cùng vào trong trò chuyện.
Đại ca nói, Thẩm Triêu Dao đã hóa điên. Một lần phụ thân đến thăm, nàng vô ý làm ông bị thương.
Phụ thân xin được thánh chỉ, cho Thẩm Triêu Dao hòa ly với phế Thái tử.
Sau khi trở về Thẩm phủ, nàng lợi dụng lúc hạ nhân sơ ý, nhảy xuống hồ tự vẫn.
Khi được phát hiện, cơ thể đã lạnh ngắt.
Phụ thân vì đau buồn quá độ, ngã bệnh không qua khỏi, cuối cùng cũng buông tay nhân gian.
Đại ca bán căn nhà ở kinh thành, đưa mẫu thân đến Tây Bắc.
Mẫu thân nói: “Mỗi người đều sẽ đối diện với rất nhiều lựa chọn. Cuộc sống của mình, phải tự mình chịu trách nhiệm.”
Ta nắm chặt tay tên điên.
Chúng ta, chính là đang chịu trách nhiệm với cuộc đời do mình lựa chọn.
-HẾT-