Đích Nữ Giả Điên Giả Ngốc - Chương 4
Ta đứng dậy trước, đè Thẩm Triêu Dao xuống nước, khiến nàng uống mấy ngụm nước hồ.
Nàng vừa ho sặc sụa vừa kêu cứu, nhưng càng hét, nước lại càng tràn vào miệng.
“Cho ngươi đầu độc ta! Cho ngươi hại ta!
“Ba năm trước khi cha muốn gả ta cho gã xấu xí Liễu gia, ngươi cũng góp một phần không nhỏ.
“Chuyện cũ, chuyện mới, chúng ta tính luôn một lượt!”
17.
Nha hoàn của Thẩm Triêu Dao hét lên gọi người tới.
Ta buông nàng ra, chậm rãi bước lên bờ.
Mẫu thân cúi người, tự tay kéo ta lên.
Ta nhào vào lòng bà, khóc nức nở:
“Mẫu thân, ta rơi xuống nước xong tỉnh táo lại, không còn ngốc nữa. Ta nhớ ra rồi, là nhị muội đầu độc ta. Tại sao nàng lại hại ta?”
Thẩm Triêu Dao được kéo lên bờ, run rẩy chỉ vào ta:
“Ngươi nói láo! Ngươi căn bản không ngốc, là ngươi cố ý kéo ta xuống nước!”
Ta ôm mẫu thân khóc không ngừng.
Mẫu thân đau lòng dỗ dành ta.
Tên điên dẫn theo một nữ đầu bếp tới, đẩy bà ta đến trước mặt phụ thân.
Nữ đầu bếp lập tức quỳ xuống:
“Xin đại nhân tha mạng, là nhị tiểu thư sai bảo tiểu nhân.”
“Ngươi nói láo! Nhất định là Thẩm Triêu Yên ép ngươi vu oan ta!”
“Bẩm đại nhân, gói thuốc độc là nhị tiểu thư đưa cho tiểu nhân, còn đưa cả một túi bạc và một miếng ngọc bội. Tiểu nhân đã giấu chúng ở đáy rương.”
Sắc mặt phụ thân căng thẳng, không nói một lời.
Mẫu thân sai nha hoàn và quản gia đi lấy đồ.
Một miếng ngọc bội và một gói thuốc độc được mang tới.
Trong gói thuốc vẫn còn sót lại một ít bột thuốc.
Về phần ngọc bội, có hạ nhân làm chứng Thẩm Triêu Dao từng đeo một cái y hệt.
Mẫu thân nhìn Thẩm Triêu Dao bằng ánh mắt sắc như dao. Nếu không phải vì nàng giờ là Lương đệ của Thái tử, chắc bà đã ra tay xử lý nàng tại chỗ.
Nhưng phụ thân vẫn che chở cho Thẩm Triêu Dao.
Ông lấy tư thái gia chủ, cố dàn xếp:
“Yên Yên và Dao Dao giờ đều không sao, việc này coi như bỏ qua.”
Ta định lên tiếng, nhưng tên điên đã nắm lấy tay ta.
Hắn cầm gói thuốc, bóp miệng Thẩm Triêu Dao, đổ hết bột thuốc vào miệng nàng.
Thẩm Triêu Dao vội móc họng nôn ra, hoảng loạn kêu:
“Mau gọi thái y! Ta không muốn bị ngốc!”
Ta không quan tâm dáng vẻ chật vật của nàng, chỉ cầm khăn thấm nước cẩn thận lau tay cho tên điên.
“Lần sau để người khác làm, đừng tự mình động tay, bẩn.”
Hắn mỉm cười dịu dàng: ‘Được, nghe lời nàng, không đụng vào thứ bẩn thỉu nữa.’
18.
Ta và tên điên trao nhau ánh mắt đầy tình ý.
Còn Thẩm Triêu Dao thì tức đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt như muốn nuốt chửng ta.”
Ánh mắt Thái tử trở nên tối tăm khó lường.
Phụ thân mặt mày cứng đờ, cố gắng tìm cách hòa giải.
Mẫu thân nhìn tên điên, càng nhìn càng hài lòng, cười nói:
“Yên Yên và con rể tình cảm sâu đậm như vậy, ta cũng yên tâm rồi.”
Thái y đến để chữa trị cho Thẩm Triêu Dao.
Nàng kịp thời nôn ra và súc miệng, lại uống ít độc, nên không trở nên ngốc nghếch, chỉ là phản ứng có phần chậm chạp hơn.
Ánh mắt phụ thân nhìn ta đầy oán độc.
Tên điên đứng chắn trước mặt ta, lời lẽ chính nghĩa nói:
“Đích trưởng nữ bị thứ nữ đầu độc đến ngu dại, Thẩm đại nhân lại coi như chuyện nhỏ mà bỏ qua. Giờ thứ nữ tự chuốc quả đắng, không ngốc mà chỉ chậm chạp, Thẩm đại nhân lại muốn lấy mạng đích trưởng nữ để đền bù, lẽ nào như vậy là đúng?”
Mẫu thân cười lạnh liên tục: “Trái tim của một số người, từ trong xương đã thiên vị. Ông trời có mắt, có người chính là tự gây nghiệt thì không thể sống!”
Cuối cùng, Thái tử lên tiếng:
“Dừng ở đây đi.”
Màn kịch này mới coi như kết thúc.
Thẩm Triêu Dao khúm núm đi theo Thái tử rời khỏi Thẩm phủ.
Ta và tên điên cũng xin cáo từ.
Dung Nguyệt đưa ta quyển sách quý, ta lập tức mở ra xem rồi mang đến một tiệm cầm đồ để định giá.
Thật bất ngờ, giá trị của quyển sách bằng cả những xe lễ vật hồi môn mà tên điên đã chuẩn bị sáng nay.
Sau khi về phủ, ta lập tức cất nó vào kho riêng của mình.
Những ngày tiếp theo, ta sống rất thoải mái.
Tên điên ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho ta, sau đó lại kéo ta vận động, nói rằng để giữ dáng.
19.
Phủ Quốc cữu tổ chức yến thưởng hoa, thiếp mời được gửi đến Trần phủ.
Tên điên đưa thiếp mời cho ta, hỏi:
“Nàng có muốn đi không?”
Ta gật đầu: “Chúng ta phải đi, còn phải chuẩn bị lễ. Sau này chàng muốn đứng vững ở kinh thành, những chuyện giao thiệp như thế này là không tránh khỏi.”
Vừa nói, ta vừa đến án thư, cầm bút viết thư hồi đáp.
Hôm đó, chúng ta vừa đến phủ Quốc cữu, Thái tử và Thái tử phi cũng ngay sau đó bước vào.
Quốc cữu gia mời Thái tử và tên điên vào chính sảnh trò chuyện, Thái tử phi lại niềm nở khoác tay ta:
“Triêu Yên muội muội, chúng ta đã lâu không gặp, cùng đi dạo hậu hoa viên nào.”
“Thần phụ tuân lệnh.”
Chúng ta dọc theo lối hoa trong phủ Quốc cữu mà đi, trên đường gặp không ít phu nhân và tiểu thư khuê các.
Sau hôm nay, toàn kinh thành sẽ truyền rằng ta và Thái tử phi có quan hệ thân thiết.
Đây chắc chắn là mục đích của Thái tử phi, nhưng không chỉ dừng lại ở đó.
Ta giữ im lặng, chờ nàng ra bài trước.
Khi đi qua hành lang, vòng qua hòn giả sơn, Thái tử phi cuối cùng cũng mở lời:
“Nghe nói Lương đệ Thẩm Triêu Dao và muội muội trước đây ở nhà có chút bất hòa.”
“Chỉ là chuyện trẻ con tranh cãi lúc nhỏ thôi.”
“Muội muội không cần giấu ta, nếu không phải nàng ta hạ độc muội, rồi thay muội gả cho Thái tử, giờ đây chúng ta hẳn đã như tỷ muội thân thiết, cùng ở nội cung, hưởng phú quý vô biên.”
“Thái tử phi xin thận trọng lời nói.”
“Muội muội, ta là thật tâm.”
“Lời của Thái tử phi, thần phụ đương nhiên tin tưởng.”
Làm sao có thể đơn giản như vậy được?
Ta khẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Dung Nguyệt.
Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, đến chỗ thủy tạ.
Vài thiếu nữ đang tụ tập thành từng nhóm, tựa vào lan can ngắm cảnh, vừa thấy Thái tử phi liền vội đứng dậy hành lễ.
Dung Nguyệt ra hiệu tay cho ta.
Ngay lúc này, từ bụi cây thấp có một người bất ngờ lao ra, nhắm thẳng vào ta và Thái tử phi.
Ta đẩy Thái tử phi sang một bên, kéo Thẩm Triêu Dao đang lao đến, một lần nữa cả hai ngã xuống hồ nước.
20.
Lần này, Thẩm Triêu Dao như đã qua huấn luyện, thành thục đè ta xuống, ý đồ ăn miếng trả miếng.
Ta quyết không nương tay, túm lấy quần nàng mà kéo.
Phản ứng của Thẩm Triêu Dao chậm chạp, đến khi quần bị ta xé toạc, nàng mới kêu lên đầy hoảng hốt, vội vã kéo quần.
Ta mượn lực, đạp nàng ngã xuống nước, nhân cơ hội đứng dậy.
Hồ sen ở phủ Quốc cữu sâu hơn hồ ở Thẩm phủ, nhưng nước cũng chỉ đến ngang ngực.
Những ma ma đứng gần đó chạy đến rất nhanh.
Vừa lên bờ, tên điên lập tức dùng áo choàng quấn chặt ta lại.
Còn Thẩm Triêu Dao, quần áo bị ta kéo rách, đành phải quấn tạm y phục của ma ma mà lên bờ.
Ta vào phòng thay y phục, tên điên đích thân canh giữ bên ngoài.
Mọi mưu kế, thủ đoạn đều không có cơ hội thực hiện.
Phu nhân Quốc cữu đích thân ra xin lỗi.
Tên điên lập tức đẩy trách nhiệm sang Thái tử.
Thái tử nói, hắn sẽ thỉnh chỉ xin bỏ Lương đệ.
Thẩm Triêu Dao quỳ dưới đất run rẩy, mãi mới hiểu được ý của Thái tử.
Chỉ có Thái tử phi, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười kín đáo.
Ta bóp tay tên điên, sau đó quỳ bên cạnh Thẩm Triêu Dao, tha thiết nói:
“Thái tử điện hạ, Thẩm Lương đệ chẳng qua vì ăn nhầm độc vật, nên phản ứng chậm chạp hơn người thường. Khi ta và Thái tử phi đi đến bên hồ, làm sao nàng ấy có thể trùng hợp xuất hiện đúng lúc như vậy?”
Thái tử khẽ cau mày:
“Trần phu nhân, ý ngươi là gì?”
Bằng khóe mắt, ta thấy ngón tay Thái tử phi khẽ bấu vào vạt áo.
Ta chậm rãi nói: “Bẩm điện hạ, thần phụ cho rằng, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn của Thẩm Lương đệ.”
Thẩm Triêu Dao cần bị trừng phạt, nhưng ta không thể để bản thân bị lợi dụng.
Hơn nữa, nếu Thẩm Triêu Dao bị Thái vứt bỏ, thanh danh của ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.