Đích Nữ Giả Điên Giả Ngốc - Chương 2
May mà ta có dự kiến trước.
Từ khi giả ngốc, để phòng ngừa bất trắc, ta đã sai Dung Nguyệt đến tiêu cục lo liệu.
Ba năm trước, vì nhà họ Liễu, phụ thân nhân lúc mẫu thân bệnh nặng trên giường, định gả ta cho biểu huynh của Thẩm Triêu Dao.
Khi đó, ta cùng Dung Nguyệt lẻn đi, tìm đến Hổ Uy tiêu cục, theo họ chạy tới Tây Bắc.
Mãi đến khi đại ca tự mình đến Tây Bắc đón ta về, nói rằng phụ thân đã biết sai, không gả ta cho nhà họ Liễu nữa, ta mới chịu hồi kinh.
Ta nghĩ ngợi rồi hỏi Dung Nguyệt:
“Ngươi không để lộ thân phận là người Thẩm gia chứ?”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ kín kẽ lắm.”
“Vậy thì tốt.”
Một lần quen, hai lần thuộc.
Chạy trốn thêm lần nữa, có gì đáng ngại?
7.
Đêm ấy, ta cùng Dung Nguyệt thay y phục của gã sai vặt, lẻn đến góc khuất hậu viện.
Leo cây, trèo tường, động tác gọn gàng.
Không ngờ, bên ngoài tường có người đang chờ sẵn.
“Mạt tướng bái kiến Thẩm tiểu thư.”
“Thẩm tiểu thư nào, vị quân gia này nói gì ta chẳng hiểu.”
“Thẩm tiểu thư, mạt tướng là phó tướng của Trần tướng quân, tên Ngô Hạo. Xin tiểu thư quay về phủ.”
“Phó tướng của Trần tướng quân?” Ta nhanh chóng suy tính, “Các ngươi là đến canh giữ nhị muội ta chứ gì? Tướng quân nhà các ngươi cầu thân nàng, đừng quản chuyện của ta.”
Dung Nguyệt vội phụ họa:
“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta là đại tiểu thư, là Lương đệ của Thái tử tương lai.”
Ngô Hạo mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:
“Xin mời Thẩm đại tiểu thư quay về phủ.”
Thật đúng là gỗ mục không biết biến báo!
Ta cắn răng, nhìn lại bức tường viện, ngượng ngùng cười nói:
“Ta trèo không nổi, đi cửa trước vậy.”
Tránh họ trước, tìm cơ hội chuồn sau.
“Chúng ta bảo vệ Thẩm đại tiểu thư, đến khi tận mắt thấy tiểu thư vào phủ mới thôi. Nhưng nếu Thẩm tiểu thư gọi mở cửa, người trong phủ sẽ biết chuyện tiểu thư lẻn ra ngoài.”
Ta sắp tức đến ngất xỉu.
Bực bội nói:
“Giúp một chút được không?”
Ngô Hạo dứt khoát cúi người trước mặt ta:
“Mời Thẩm tiểu thư đạp lên lưng mạt tướng mà trèo qua.”
Ta do dự vài giây, rồi miễn cưỡng bước lên.
Về phòng, ta cùng Dung Nguyệt thay lại y phục, uể oải ngã xuống giường.
Dung Nguyệt nói:
“Tiểu thư, chi bằng ngày mai người tỉnh lại, không ngốc nữa, cứ làm Lương đệ của Thái tử đi. Chỉ cần lật đổ Thái tử phi, người sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.”
“Để ta suy nghĩ đã.”
Đông cung và Trần phủ, đều không phải nơi tốt đẹp gì.
Đông cung phòng vệ nghiêm ngặt, trên có Hoàng hậu, dưới Thái tử phi trông chừng, vào đó gần như không còn đường ra.
Nhưng Trần phủ thì khác, gả qua đó làm chủ mẫu, cơ hội trốn thoát lớn hơn nhiều.
8.
Hôn kỳ của ta và Thẩm Triêu Dao được ấn định cùng một ngày.
Phụ thân nói, là Trần Thiếu Ngư vào cung xin Hoàng thượng cho phép, để tỷ muội Thẩm gia cùng ngày xuất giá.
Thẩm Triêu Dao trước mặt ta cười đắc ý.
Nàng khiêu khích nói: “Từ nay về sau, tỷ tỷ gặp muội, phải hành đại lễ quân thần đấy.”
Ta là kẻ ngốc, tất nhiên không hiểu, chỉ ngây ngốc nói:
“Muội muội hành lễ, muội muội thấy.”
Thẩm Triêu Dao tức đến mức hừ một tiếng: “Ta so đo với một kẻ ngốc làm gì?”
Nàng đội khăn đỏ long phụng trình tường được Lễ bộ mang đến, bước lên kiệu hoa.
Thái tử dùng lễ cưới chính thê nghênh đón Lương đệ.
Vinh quang này, về sau nàng phải tự mình gánh chịu thế nào, còn chờ xem.
Ta liếc nhìn chiếc khăn đỏ uyên ương đặt bên cạnh, khẽ thở dài.
Không ngờ phụ thân và mẫu thân vì để tránh ta gây ra trò gì, còn cẩn thận trói ta lại.
Là mẫu thân tự tay trói.
Bà vừa trói, vừa đau lòng nói:
“Yên Yên, đừng trách nương, cũng đừng trách cha con. Hiện giờ thần trí con không minh mẫn, chúng ta chỉ sợ con gây ra chuyện mất mặt.”
Ta ngây ngô cười, nhưng trong lòng lạnh lẽo.
Ba năm trước, phụ thân từng tính toán bán ta.
Nay, phụ mẫu lại một lần nữa bán ta đi.
Ân dưỡng dục, coi như ta đã trả đủ.
Mẫu thân ôm ta khóc nức nở:
“Yên Yên của ta, nương không thể ích kỷ, không thể không nghĩ cho cả Thẩm gia. Hiện giờ con ngu dại, nếu vào Đông cung hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng gả đến Trần phủ vẫn còn một chút hi vọng sống.”
Ta ậm ờ mấy tiếng, làm bộ ngây dại, bị trói chặt đưa lên kiệu hoa.
9.
Sau khi bị đưa vào động phòng, hỉ bà cởi dây trói cho ta.
Bà như dỗ dành một đứa trẻ:
“Đại tiểu thư ngoan, lát nữa khi tân lang vào, ngài ấy bảo gì thì làm nấy, làm tốt sẽ được thưởng.”
Ta vỗ tay reo hò:
“Thưởng!”
Hỉ bà thở dài, ánh mắt lộ vẻ thương cảm.
Không lâu sau, Trần Thiếu Ngư bước vào.
Giọng nói hắn trầm thấp nhưng mang theo uy nghiêm:
“Ra ngoài hết đi.”
Hỉ bà do dự:
“Tướng quân, rượu hợp cẩn …”
“Bản tướng biết, lui ra.”
Tiếng bước chân lũ lượt rời đi.
Cửa phòng đóng lại, toàn bộ tân phòng lập tức yên tĩnh.
Khăn đỏ trên đầu ta bất chợt bị vén lên.
Theo phản xạ, ta ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt vừa chạm vào hắn, những ký ức chôn sâu bất chợt ùa về như sóng dữ.
Người từng bị ta phụ bạc, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Quả nhiên là ngươi, đồ lừa đảo!”
Ta bừng tỉnh, vội vã giả ngốc.
Hắn cũng không vạch trần, chỉ nhìn ta cười lạnh.
Ta len lén quan sát hắn.
Hắn cao lớn cường tráng, dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sao, so với ba năm trước lại càng tuấn tú.
Ba năm trước, khi ta cùng Dung Nguyệt vừa đến Tây Bắc, bị người nha môn lợi dụng là hai nữ tử tha hương, thuê một căn “nhà ma” giá cắt cổ cho chúng ta.
Tối hôm đó, chủ tớ chúng ta bị dọa đến ôm nhau run rẩy.
Hôm sau, chúng ta đến nha môn phân trần lý lẽ, lại bị người nha môn đuổi ra ngoài, còn buông lời hăm dọa muốn dạy cho một bài học.
Cường long không áp nổi địa đầu xà.
Ta và Dung Nguyệt chỉ có thể nhận thua, lẳng lặng phá hỏng vài mối làm ăn của nha môn.
Chúng ta mua bùa chu sa, chuẩn bị thêm hành tây và máu chó.
Một chậu máu chó đen tạt ra, không thấy ma quỷ đâu, lại hắt trúng một thiếu niên bẩn thỉu.
Sau khi tắm sạch, hắn hiện ra dáng vẻ khuynh thành, da trắng như ngọc, mắt sáng tựa sao, dung nhan như vẽ.
Ta nghe thấy tim mình đập thình thịch.
10.
Thiếu niên ấy tên là Mạc Phong, ta gọi hắn là “tên điên”.
Vì ánh mắt hắn lúc nào cũng như sói con bị kinh hãi, hung hãn trừng người khác, nhưng chẳng có gan lao lên tấn công.
Hắn kể, ngôi nhà ma này vốn là nhà của cha mẹ nuôi hắn.
Cả gia đình họ đã bị thảm sát, hắn thì sống sót, đêm đêm đóng giả ma dọa người thuê, để không ai dám ở.
Ta lấy kiếm đào mộc gõ lên lưng hắn vài cái, trách mắng:
“Người ta thuê nhà hợp lẽ, ngươi giả ma dọa người, nếu dọa họ sợ chết thì sao?”
Hắn không dám cãi, cầu xin ta cho hắn tiếp tục ở lại.
Hắn còn lén mang quà đi xin lỗi người khác.
Dung Nguyệt nói, biết sai sửa sai là điều đáng quý.
Từ đó, tên điên ở lại sống cùng chúng ta.
Hắn chăm chỉ làm việc nhà, nấu ăn ngon, ngày tháng của ta và Dung Nguyệt nhờ thế mà thảnh thơi hơn.
Đôi lúc, ta chọc ghẹo hắn.
Mỗi lần như thế, mặt hắn đều đỏ bừng.
Dung Nguyệt hay bảo ta không có dáng vẻ tiểu thư khuê các.
Ta liền phản bác: “Ta đã bị ép rời nhà, lánh nạn nơi biên quan, còn nói gì đến quy củ tiểu thư?”
Tên điên dần ngoan ngoãn hơn, lúc rảnh rỗi lại quanh quẩn bên ta.
Đôi mắt hắn trong suốt, dường như chỉ cần nhìn vào đó là ta đã bị cuốn sâu vào.
Hắn nhoẻn miệng cười với ta, ta chẳng thể cưỡng lại gương mặt tuấn tú ấy.
Hắn nói, hắn muốn cưới ta.
Giọng nói còn gập ghềnh, nhưng ánh mắt kiên định.
Ta đồng ý.
Hôm ấy, ánh nắng rực rỡ phủ lên người hắn, như dát thêm một tầng ánh sáng mờ ảo.
Hắn cười rạng rỡ, ngây ngốc như một đứa trẻ.
Hắn nói, hắn sẽ đối tốt với ta cả đời.
Ta tin hắn.
Hai chúng ta cùng cười, hệt như hai kẻ ngốc.
Cho đến khi đại ca tìm đến ta.
Ta phụ bạc tên điên.
11.
Giờ đây, tên điên biến thành Trần Thiếu Ngư.
Hắn không chỉ đổi đối tượng phát điên thành ta, mà còn điên cuồng hơn trước.
“Ngươi không phải là con dâu nuôi từ nhỏ của người ta sao? Không phải đã bị nhà chồng đón về rồi sao? Không phải ngày ngày bị ngược đãi sao?”
A, tất cả những điều này đều là ta bịa đặt lừa hắn.
Hắn càng nói, mắt càng đỏ.
Đến cuối cùng, hắn còn bật khóc.
Ta thở dài, ôm lấy hắn, xoa đầu hắn như đang an ủi một đứa trẻ.
Còn có thể làm gì đây? Nghiệp ta tạo, chỉ có thể tự mình gánh.
Hắn đẩy mạnh ta ra, giận dữ đứng ở cuối giường.
Dáng vẻ dỗi hờn chẳng khác gì ngày trước.
Ta liếc hắn: “Ngươi cứ tiếp tục giận đi, ta ngủ trước đây.”
Nói rồi, ta nằm xuống, không buồn cởi áo.
Hắn kéo mạnh ta dậy, cầm hai chén rượu, bực bội nói:
“Hỉ bà nói uống rượu hợp cẩn.”
Ta nhận lấy một chén, cùng hắn khoác tay uống cạn.
Trong lúc uống, ta lén liếc hắn một cái.
Khóe mắt, đuôi mày hắn đầy ý cười, vành tai thì ửng đỏ.
Sau khi uống rượu giao bôi, hắn hạ màn giường xuống.
Qua tấm màn đỏ, ánh nến long phụng càng thêm mờ ảo, quyến rũ.
Trong màn, bóng người in lên lay động, còn nóng hơn cả ánh nến.
Uyên ương quyện cổ hòa vũ, ngọc bích giao hòa mộng xuân.
Ta khóc lóc cầu xin, nhưng tên điên vẫn không tha cho ta.
Kết quả của một đêm dậy sóng là sáng hôm sau, ta không thể rời giường.
12.
Ta ngủ một giấc đến tận trưa.
Tên điên kéo ta dậy.
Dung Nguyệt tiến lên hầu hạ ta rửa mặt, nhưng hắn lại giành làm thay.
Ta nheo mắt, lén nhìn hắn.
Hắn vẫn bực bội như trước, nhưng động tác lại hết sức dịu dàng.
“Tên điên, ta muốn ăn cháo yến sào.”
Hắn không nói một lời, nhét y phục của ta vào lòng, rồi giận dữ đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Dung Nguyệt lén lút quay lại phòng như kẻ trộm.
“Tiểu thư, vòng tới vòng lui, rốt cuộc cô gia vẫn là người do chính tiểu thư chọn từ ban đầu.”‘
Ta bĩu môi, thầm nghĩ, có cần trốn nữa không?