Đích Nữ Giả Điên Giả Ngốc - Chương 1
1.
Nghe nói Thái tử từ Giang Nam mang về một nữ tử.
Thái tử phi hiền đức, liền thỉnh chỉ ban cho nàng một danh phận Phụng nghi.
Một tháng sau, Phụng nghi vô ý rơi xuống nước mà chết.
Hoàng hậu nương nương triệu mẫu thân ta vào cung.
Mẫu thân trở về, nói rằng Hoàng hậu nương nương muốn để ta vào Đông cung làm Lương đệ của Thái tử, còn ngầm hứa hẹn cho ta vị trí Trung cung trong tương lai.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn ta đối phó Thái tử phi, để Thẩm gia ta đối đầu với nhà mẹ đẻ Thái tử phi.
Lương đệ của Thái tử, cùng với ngôi vị Trung cung do Hoàng hậu tự miệng hứa hẹn, quả thực là vinh hoa phú quý mà nhiều người mơ tưởng.
Nhưng không bao gồm ta.
Đông cung đầy rẫy oanh oanh yến yến, chẳng có ai là ngọn đèn đã cạn dầu.
Đối phó Thái tử phi lại càng không dễ dàng.
Vào Đông cung, phúc họa khó lường.
Hôm sau, thánh chỉ tứ hôn được đưa tới phủ.
Mẫu thân vừa vui vừa lo, dặn dò ta từng lời, dạy cách sinh tồn ở Đông cung.
Ta cẩn thận ghi nhớ trong lòng, ngày ngày theo mẫu thân học hỏi.
Nếu có thể lựa chọn, ta không muốn làm Lương đệ của Thái tử.
Nhưng như nếu không có lựa chọn, ta sẽ đối diện mọi thứ một cách tích cực.
2.
Buổi trưa, ta nằm dưới bóng cây trong sân, nghỉ ngơi một lát.
Nha hoàn Dung Nguyệt mang đến một hộp điểm tâm.
“Tiểu thư, hôm nay nhà bếp vừa làm bánh hoa quế, vẫn còn nóng hổi.”
Ta cầm đũa gắp một miếng định ăn.
Thứ muội Thẩm Triêu Dao lại đến.
Ta đặt đũa xuống.
Ánh mắt Thẩm Triêu Dao lướt qua đĩa bánh hoa quế, dịu dàng nói:
“Tỷ tỷ sắp xuất giá, sau này tỷ muội khó có dịp tụ họp, ta tới đây trò chuyện cùng tỷ tỷ.”
Ta khẽ cười, mời nàng ngồi xuống.
Nàng chạm vào đĩa bánh hoa quế, dường như thuận miệng nói:
“Ta nhớ tỷ tỷ thích nhất là bánh hoa quế, lại còn nóng.”
“Muội cùng nếm thử đi.”
Ta ra hiệu cho Dung Nguyệt thêm một đôi đũa, rồi gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai vài lần mới nuốt.
Thẩm Triêu Dao đặt đũa xuống:
“Tỷ tỷ thứ tội, hôm nay muội tham ăn có ăn nhiều hơn một chút, giờ no đến khó chịu, không thể ăn thêm.”
“Vậy thì chỗ điểm tâm này là của ta cả rồi, muội không được nói ta keo kiệt.”
Ta cẩn thận quan sát thần sắc nàng.
Ánh mắt đắc ý của nàng, dù che giấu khéo léo, vẫn lộ chút sơ hở.
Ngồi một lát, Thẩm Triêu Dao cáo từ.
Ta lấy miếng bánh giấu trong tay áo ra, bảo Dung Nguyệt mang đi cho Trần đại phu xem xét.
Nếu nàng không xuất hiện, ta đã ăn bánh ấy.
Nhưng nàng không yên tâm, muốn tận mắt thấy ta ăn vào.
3.
Chiều hôm đó, ta liền “phát bệnh”.
Dung Nguyệt hốt hoảng kêu người.
Trần đại phu quen đến phủ xem mạch chẩn đoán rằng ta trúng độc đến mức ngu dại.
Phụ thân vội bảo quản gia mang thiếp đi mời thái y thân quen.
Thái y xem qua, cũng bảo rằng ta bị trúng độc choáng váng, không có thuốc giải.
Thánh chỉ tứ hôn đã ban, nay ta lại thành kẻ ngốc.
Nặng thì cả nhà mang tội khi quân, nhẹ cũng khiến phụ thân bị giáng chức, phạt bổng lộc.
Trong phút chốc, cả phủ mây đen dày đặc.
Phụ thân dặn thái y giữ kín chuyện, cấm người trong phủ tiết lộ, rồi tự mình tra hỏi việc này.
Nha hoàn, bà tử trong viện ta khóc lóc kêu oan.
Mẫu thân đặc biệt hỏi Dung Nguyệt.
Dung Nguyệt lau nước mắt, như hạ quyết tâm, nói:
“Đại nhân, phu nhân, hôm nay nhị tiểu thư tới tìm đại tiểu thư. Khi ấy, đại tiểu thư đã ăn bánh hoa quế, còn nhị tiểu thư thì không.”
Mẫu thân sa sầm mặt, căm hận nhìn về phía phụ thân.
Phụ thân lộ vẻ khó xử, nghiến răng sai người gọi Thẩm Triêu Dao tới.
Sinh mẫu của Thẩm Triêu Dao Liễu di nương, từng là hồng nhan tri kỷ thậm chí ước hẹn bỏ trốn cùng phụ thân ta, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng ông.
Sau khi Liễu di nương qua đời, phụ thân nâng niu Thẩm Triêu Dao như châu báu, ta và mẫu thân cũng chưa từng bạc đãi nàng.
Nhưng, lòng người khó thỏa.
Thẩm Triêu Dao muốn thay ta gả vào Đông cung, muốn có vị trí Trung cung trong tương lai.
4.
Việc hạ độc của Thẩm Triêu Dao, nàng tự cho là kín đáo.
Nhưng mẫu thân và phụ thân không phải kẻ ngu, muốn tra tự nhiên có thể điều tra ra.
Mẫu thân tức giận muốn xử trí nàng, đòi lại công bằng cho ta.
Nhưng phụ thân lại muốn bảo vệ Thẩm Triêu Dao.
Thẩm Triêu Dao quỳ trước mặt họ, khóc đến gan ruột đứt từng khúc, người nghe đều phải động lòng.
Nàng nói:
“Tỷ tỷ có phụ thân cùng mẫu thân, còn có cữu cữu và cữu mẫu yêu thương. Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ muốn gì được nấy. Nhưng ta chỉ có phụ thân, mẫu thân tuy tốt với ta, nhưng không bằng một phần của tỷ tỷ.
Vậy tại sao tỷ ấy có tất cả mọi thứ mà ta lại không có gì?”
Dựa vào đâu?
Dựa vào mẫu thân ta là chính thất.
Dựa vào cữu cữu ta là Bắc Uy hầu.
Dựa vào ta biết hiếu thảo, chưa từng hại người thân.
Nhưng vì cớ gì, chỉ vì ta sống tốt hơn nàng, nàng lại muốn hại ta?
Thật ác độc biết bao!
Phụ thân lại nhìn Thẩm Triêu Dao với vẻ áy náy:
“Con không nên hạ độc, đó là tỷ tỷ ruột của con!”
Thẩm Triêu Dao quỳ rạp trên đất, giọng mềm nhũn:
“Phụ thân, Dao Dao biết sai rồi, chỉ một một ý nghĩ sai lầm, mà hại tỷ tỷ.”
Ta đang giả ngốc, không tiện bày tỏ ý kiến.
Mẫu thân lạnh lùng nhìn hai cha con, đợi phụ thân đưa ra quyết định.
Phụ thân nhắm mắt rồi mở mắt, tựa như đã có chủ ý.
Ông nói với mẫu thân:
“Phu nhân, Yên Yên giờ thế này, không thể vào Đông cung nữa. Thánh chỉ ghi là nữ nhi Thẩm gia, chi bằng để Dao Dao thay Yên Yên gả vào Đông cung, như thế cũng không tính là trái chỉ.”
Mẫu thân cười lạnh:
“Ngày mai ta sẽ vào cung, bẩm báo rõ ràng với Hoàng hậu nương nương.”
Phụ thân cuống lên:
“Phu nhân, vinh quang hay suy bại đều cùng hưởng, nên lấy đại cục làm trọng!”
Mẫu thân bình tĩnh lại.
Thẩm Triêu Dao quỳ trên mặt đất, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Kết quả này, nằm trong dự liệu của nàng.
Cũng nằm trong dự liệu của ta.
Đôi bên đều mãn nguyện.
5.
Thẩm Triêu Dao vui vẻ chuẩn bị làm tân nương, không còn đến trước mặt ta gây phiền.
Ta thì trước mặt giả ngốc, sau lưng tự tại.
Ăn hết một dĩa vải, lại thêm một chùm nho.
Vải và nho đều là vật hiếm có, cả năm chưa chắc ăn được một lần.
Ăn ngon thật.
Những ngày giả ngốc, quả thực an nhàn biết bao.
Cho đến khi có người đến Thẩm phủ cầu thân với Thẩm Triêu Dao.
Dung Nguyệt nghe ngóng tin tức từ tiền viện, quay về với vẻ mặt đầy hả hê, nói:
“Tiểu thư, người đến cầu thân là Trần tướng quân, nhị tiểu thư sắp gặp xui rồi!”
“Trần Thiếu Ngư?”
“Chính là hắn!”
Ta từng nghe qua cái tên này.
Mấy tháng trước, Trần Thiếu Ngư từ biên cương hồi kinh, đảm nhiệm chức thống lĩnh Kinh Kỳ doanh.
Chẳng bao lâu, hắn trở thành cận thần được Hoàng thượng trọng dụng.
Nhưng không lâu sau, về hắn bắt đầu lan truyền đủ loại tiếng xấu.
Tỉ như, Trần Thiếu Ngư cưỡi ngựa trên phố gây họa.
Lại có lời đồn mỗi đêm trong phòng hắn đều khiêng ra một thiếu nữ máu me bê bết, rồi ném vào bãi tha ma.
Lời đồn ngày càng ly kỳ, thậm chí còn nói hắn tính tình thất thường, không thể làm người.
Nghe vậy, ta buông miếng bánh hạt dẻ trong tay xuống, cảm thấy khó chịu.
Thẩm Triêu Dao lại trêu chọc phải loại người như vậy.
Nếu không xử lý ổn thỏa, ai sẽ thay ta vào Đông cung làm Lương đệ đây?
6.
Phụ thân nhận lễ hỏi của Trần Thiếu Ngư.
Ông nói với mẫu thân:
“Trần Thiếu Ngư phát điên lên thì không ai cản được, hắn là kẻ không nói lý lẽ. Chúng ta không thể đắc tội với hắn, chỉ có thể hy sinh Yên Yên thôi.”
Mẫu thân không đành lòng, nước mắt lưng tròng nói:
“Yên Yên là một miếng thịt rớt xuống từ trên người ta, sao ông nỡ nhẫn tâm như vậy? Hơn nữa, Trần Thiếu Ngư đến cầu thân chính là Thẩm Triêu Dao, không phải Thẩm Triêu Yên!”
Phụ thân liền tung con át chủ bài:
“Đây cũng là bất đắc dĩ, chúng ta vẫn còn Nghị ca nhi.”
Nhắc đến đại ca đang du học phương xa, mẫu thân liền dao động.
Dù biết phụ thân là vì Thẩm Triêu Dao, nhưng mẫu thân vì nghĩ đến đại ca cuối cùng vẫn đồng ý.
Ta ngây ngốc ngồi một bên ăn quýt, lặng lẽ nghe bọn họ bàn cách hy sinh ta.
Cuối cùng, mẫu thân dịu dàng vuốt tóc ta, yếu ớt thở dài:
“Yên Yên của ta, vì Thẩm gia, chỉ có thể ủy khuất con.”
Thật muốn lật bàn mà mắng chửi.
Nhưng không thể kích động.
Ta cầm vỏ quýt, ngây ngốc cười:
“Ăn, ăn.”
Mẫu thân nhếch môi cười gượng, sai Dung Nguyệt đưa ta về phòng.
Khi cánh cửa khép lại, ta lập tức lấy bao hành lý ra.
Những thứ nhẹ nhàng, giá trị, toàn bộ được gói gọn.
Dung Nguyệt đề nghị:
“Tiểu thư, chi bằng ngày mai người giả vờ giải được độc, không còn ngốc nữa, để người đi làm Lương đệ của Thái tử, còn nhị tiểu thư tự mình gả cho Trần tướng quân.”
Ta lắc đầu:
“Một cái là hang sói, một cái là hang hổ, cũng chẳng khác là bao.”
Rất nhanh, hai chủ tớ chúng ta đã chuẩn bị xong.
Ta hỏi:
“Bên Hổ Uy tiêu cục, mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?”
“Tiểu thư yên tâm, tổng tiêu đầu đích thân nhận việc, nói gần đây có mấy chuyến áp tiêu đi về phương Nam, có thể tiện đường đưa chúng ta đi.”
“Vậy thì tốt.”