Đi Trấn Lột Tôi Hốt Được Hotboy - Chương 1
1
Để không bị bắt nạt, tôi gia nhập vào đội ngũ của trùm trường.
Nhưng ngay ngày đầu tiên làm đầ.u gấ.u, tôi đã vấp phải một khối đá cứng.
Anh chàng mà tôi chặn lại cao 1,9 mét và trông như thể có thể hạ gục tôi chỉ bằng một cú đấm.
Tuy nhiên, nếu hôm nay tôi không thể hiện cho tốt, bọn họ sẽ đuổi tôi khỏi đội ngũ mất.
Vì vậy, tôi chỉ có thể lấy hết can đảm, run rẩy nói: “Chà, cậu vẫn chưa trả tiền.”
Nói xong tôi nhắm mắt lại, bắp chân run lên.
Trong lòng bối rối và sợ hãi.
Anh ta sẽ không tức giận mà đẩy tôi xuống đất và đá.nh tôi một trận chứ?
Tôi chỉ là một bông hoa nhỏ bé cao 1,56 mét, đến lúc đó chẳng phải là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay hay sao?
Tôi đang nghĩ tìm cơ hội trốn thoát, chợt có tiếng cười khúc khích: “Nhóc con, chưa cai sữa mà còn dám đi trấ.n lột hửm .”
TÔI:”……”
Huhu, anh ta đang sỉ nhục tâm hồn mỏng manh của tôi.
Tôi ngẩng đầu, đỏ mặt nói: “Đừng nói bậy, nếu không tôi sẽ tìm người đánh cậu. Nếu cậu biết điều hiểu ý đưa tôi tiền ngay bây giờ thì tôi sẽ để cậu đi. ”
Chúng tôi đều phải nộp học phí để được đào tạo bài bản cho công việc này.
Nhưng rõ ràng màn thể hiện của tôi không thành công lắm.
Sau khi nghe lời đe dọa của tôi, anh ta hơi nghiêng người sang và nhìn tôi một cách bình tĩnh.
Đến gần hơn tôi mới nhận ra vẻ ngoài của anh quả thực xứng đáng với danh hiệu hotboy của trường.
Môi đỏ, hàm răng trắng, lông mày tuấn tú, có một nốt ruồi hình giọt nước thấp thoáng ở khóe mắt, có chút giống người mà tôi theo đuổi gần đây.
“Ồ, nếu tôi không đưa thì sao, cậu không cho tôi đi à?” Anh mỉm cười với vẻ mặt thờ ơ.
Thái độ này rõ ràng là đang coi thường tôi.
Được rồi, anh cứ coi thường đi!
Dù sao trường lớn như vậy, quay đầu lại cũng sẽ chẳng nhớ tôi là ai đâu.
Kẻo chọc giận anh ta sẽ bị đập cho một trận nh.ừ t.ử mất.
“Tôi…tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Tôi sẽ đến lấy tiền sau nhé. Tạm biệt.” Nói xong, tôi vặn mình muốn chạy thật xa.
Tôi muốn chạy, nhưng tôi không thể.
Bởi vì có ai đó đã túm lấy cổ áo tôi.
Tôi khua khoắng tay chân như một con gà con. Người thức thời là trang tuấn kiệt: “Thực xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám làm như vậy nữa. Tôi cũng bị ép buộc thôi, xin hãy để tôi đi đi mà. ”
“Cậu đang khóc à?” Anh chàng đến gần tôi và nói: “Anh hùng vừa nãy đi đâu mất rồi?”
Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Không cần phải nói!
Tôi sợ anh ta đến mức nghẹn ngào ư?
Tôi đang khóc ư, dĩ nhiên là giả bộ đó.
Tổ tiên chúng ta đã dạy rằng, khi cần thiết luôn phải sử dụng đến thứ vũ khí lợi hại này.
Không có gì quan trọng hơn mạng sống.
“Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên uy hiếp anh, là lỗi của tôi.”
“Ồ, vậy cậu định đền bù cho tôi thế nào đây?” Anh buông tôi ra, khoanh tay trước ngực và nhìn tôi mỉm cười.
Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.
“Từ bây giờ cậu có thể mang bữa sáng tới.”
“Nhân tiện, nhớ giữ cho tôi một chỗ ăn trưa trong căng tin nhé.”
“Khi tập thể dục buổi sáng, hãy điểm danh cho tôi.”
Tôi vô thức từ chối: “Tôi không…”
“Cậu không có quyền từ chối, bởi vì cậu đã làm tổn thương trái tim non nớt của tôi.” Lông mày anh ta hơi cong lên, “Cậu phải bồi thường.”
TÔI:….
Ai làm tổn thương trái tim non nớt của ai?
Trong lòng tôi đang vô cùng tức giận như núi lửa phun trào, nhưng ngoài mặt lại phục tùng: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Anh giơ nắm đấm lên và thổi nhẹ.
Chân tôi yếu lắm.
2
Trùm trường nhắn tin hỏi mọi người về kết quả nhiệm vụ .
Dưới con mắt cảnh giác của bọn họ, tôi đã chuyển ba trăm nhân dân tệ cho bọn họ trong nước mắt.
Cả nhóm lập tức trở nên phấn khích.
“Chúa ơi, con bé đó mạnh mẽ quá.”
“Đúng vậy, một con quái vật lại có thể bị giết chỉ bằng một nắm đấm sao, quá đỉnh rồi!”
“Tôi chỉ không hiểu tại sao một cô gái nhỏ lại vào được đây. Ai đã mở cửa sau?”
Lúc này, trùm trường lên tiếng: “Hãy tiếp tục làm tốt nhé.”
Tôi cất điện thoại, đi gặp anh chàng hotboy: “Bây giờ cậu hài lòng chưa?”
Ba trăm tệ này là tiền tiêu vặt của tôi trong tuần này, nhưng cuối cùng nó lại được dùng để may áo cưới cho kẻ khác.
Bởi vì anh ấy chỉ nói: “Cậu cần phải làm theo quy trình, nếu không thì giải thích thế nào với sếp? Thôi, cậu cứ đưa tiền trước đi, tôi chuyển cho cậu sau nhé?”
Tôi đồng ý một cách ngu ngốc.
“Tôi sẽ thêm bạn và chuyển tiền cho cậu ” hotboy nói.
Mắt tôi sáng lên: “Cậu thật sự muốn trả lại tiền cho tôi à?” Ôi, thật là người tốt mà.
“Tất nhiên rồi.”
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và thêm anh ấy vào.
Sau khi về nhà móc điện thoại ra, tôi bỗng nhận được một tin nhắn.
Anh chàng hotboy nói: “Này, sao cậu có cái tên lạ thế?”
Trên đầu tôi có một vạch đen.
“Ờ, tôi hiểu rồi. Trách sao ồn ào như ve sầu.” Anh chợt nhận ra.
TÔI:”…………….”
Tôi sẽ chịu đựng.
Anh ta chuyển cho tôi ba trăm tệ, sau đó nói: “Được rồi, bây giờ cậu nợ tôi ba trăm tệ, sau này hãy từ từ trả cho tôi nhé.”
TÔI:”!”
Ôi mẹ ơi, người thành thị sao lại như vậy, con muốn về quê quá!
Tin nhắn lại tiếp tục: “Tôi còn nhỏ, tôi lấy tiền ở đâu?”
Vì một khoản phí, tôi đã bán mình.
Buổi tối khi tôi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Lan Lan hỏi tôi: “Này, sao dạo này cậu luôn vắng mặt sau giờ học vậy? Cậu đang hẹn hò với anh chàng đẹp trai nào à?
Anh ta không phải là một anh chàng đẹp trai, mà là một anh chàng độc ác.
Nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ không ngồi phục kích con mồi quanh luống hoa nữa.
Đang lúc tôi bực bội thì cảnh báo WeChat vang lên, tôi nhìn qua lại càng muốn khóc hơn.
“Tôi đang chơi bóng rổ ở sân . Nếu có thể, cậu có thể mua cho tôi một chai nước gửi qua được không?”
Sau khi gửi đi, anh ta nói thêm: “Nếu tôi chết khát thì cậu sẽ kiếm ai để trả nợ đây?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Trong lòng thầm nghĩ: “Thế giới thật tuyệt vời, mình không nên cáu kỉnh như vậy, vui lên, vui lên nào.”
“Nhanh lên, ve sầu nhỏ.”
Và anh ta đã đặt cho tôi một biệt danh?
Tôi có tên được không, đừng gọi là ve, cũng đừng thay đổi giống loài cho tôi.
Tôi vội chạy xuống căng tin mua chai nước rồi chạy ra sân bóng rổ.
Kết quả là tôi chạy quá nhanh và đâm sầm vào ai đó.
“Mày không có mắt à?”
Giọng nói quen thuộc này!
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy đó là Hứa Vi Vi, mỹ nhân của lớp chúng tôi.
Nhà Hứa Vi Vi giàu có, cô ta được coi một phú nhị đại thực sự, từ nhỏ đã được cưng chiều chiều chuộng nên cô ấy luôn tùy hứng, kiêu căng.
Tôi cúi đầu và nói xin lỗi, cố gắng đi vòng qua cô ấy.
Nhưng cô ấy chặn đường tôi: “Chỉ cần nói lời xin lỗi thôi à?”
Cô chỉ vào đôi giày của mình: “Đôi giày tao vừa mua bị chân mày làm bẩn. Mày có biết đôi giày này đắt bao nhiêu không? Mày có thể trả được sao?”
“Vậy thì cởi nó ra đi, tôi sẽ quay lại lau sạch cho cô.” Tôi thành thật nói.
Sắc mặt xinh đẹp của cô ta thay đổi: “Mày xứng lau giày cho tao à.”
Cô ta càng nói, sắc mặt càng khó chịu.
Tôi đang cố gắng chịu đựng một lúc thì một quả bóng rổ lao tới, suýt chút nữa đã sượt qua má Hứa Vi Vi.
Cô ta hét lên trong sợ hãi.
“Vừa rồi tôi vô tình ném bóng rổ vào người cô. Tôi có cần phải xin lỗi cô không?” Thẩm Nhất Hàng đi về phía tôi, như gà mẹ bảo về gà con lên tiếng.
Anh ta đứng phía trước và bảo vệ tôi ra sau lưng.
Từ Vi Vi đang muốn ra tay, nhưng khi nhìn thấy là Thẩm Nhất Hàng, cô lập tức khôi phục lại phong thái quyến rũ, giọng nói đứt quãng: “Anh Nhất Hàng, là anh à.”
Tôi đang nổi da gà ở bên cạnh.
Hứa Vi Vi: “…”
“Ồ, không có gì đâu, tôi nợ tiền và phải làm việc cho cô ấy nên việc giặt giày cho cô được giao cho tôi.”
Hứa Vi Vi kinh ngạc nhìn tôi.
Trong mắt cô ta ẩn chứa ba phần khinh thường, ba phần tức giận và bốn phần kinh hoàng.
Nhìn xem, thật đặc sắc.
Cuối cùng, cô ấy trừng mắt nhìn tôi đầy căm ghét và vừa chạy vừa khóc.
Thực lòng mà nói, tôi muốn ngửa mặt lên trời cười haha vài tiếng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ tử tế.
“Nước của anh.”
Anh ấy không trả lời mà cúi xuống nhìn tôi: “Tiểu Chân Ngắn, tôi giúp cậu, cậu có muốn đãi tôi một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm không?”
TÔI:”……”
Tôi thực sự không yêu cầu cậu giúp tôi.
Buổi tối, chúng tôi ngồi ở quán ăn ngoài trời.
Anh ấy gọi món thịt nướng và Coca, đồng thời gọi cho tôi một ly sữa.
Tôi nghĩ anh ấy đã cố tình làm vậy.
Quả nhiên, anh đưa sữa cho tôi: “Uống thêm sữa đi, cậu vẫn đang lớn.”