Đến Chết Cũng Không Thể Chia Lìa - Chương 4
“Chồng ơi, anh tỉnh lại đi.”
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy giọng nói của Phương Sảnh Văn.
Cô ấy thực sự đã quay lại rồi phải không?
Tôi mở mắt ra, thấy cô ấy đang ngồi cạnh giường lo lắng nhìn tôi.
Đèn trong phòng ngủ không bật, cả khuôn mặt và cơ thể cô ấy đều ẩn trong bóng tối.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã gần sáng rồi.
“Chồng ơi, anh không sao chứ? Vừa rồi anh hét lên, có phải đã gặp ác mộng không?”
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, như không có chuyện gì xảy ra.
Hay mọi thứ thật sự chỉ là giấc mơ của tôi?
Tôi chưa bao giờ có ý định giết cô ấy và cũng chưa bao giờ ngoại tình.
Cô ấy chưa bao giờ giết mẹ tôi, cũng chưa từng giết người tình và đứa con trai chưa chào đời của chúng tôi.
Lúc bình minh, ánh sáng mờ ảo, mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên mơ hồ và hư ảo.
Có lẽ tôi đã mơ một giấc mơ thật dài.
Bây giờ tôi đã tỉnh, mọi thứ chỉ là báo động giả.
Thực ra, Phương Sảnh Văn là một người vợ rất tốt.
Cuộc sống ổn định và bình yên bên cô ấy đáng lẽ phải là một cuộc sống hạnh phúc lắm.
Chúng tôi vốn là cặp vợ chồng son khiến mọi người đều ghen tị.
Tại sao tôi lại phá hủy tất cả những điều đó?
Tôi vẫn còn cơ hội để quay lại cuộc sống như vậy.
Chẳng phải đến chết không thể chia lìa hay sao?
Vậy thì bây giờ tôi sẽ thừa nhận, chấp nhận và dốc hết tâm tư vào tình yêu đến chết không được chia lìa này.
Có lẽ vẫn còn kịp.
Tôi thở dài một hơi.
Báo động giả thực sự là thứ tốt nhất trên đời
.
“Không có gì, hình như anh vừa gặp ác mộng.”
“Ồ? Mơ thấy gì vậy”
“Trong giấc mơ chúng ta đã bị chia cắt.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có rất nhiều chuyện đẫm máu nữa.”
“Thật là một giấc mơ đáng sợ.”
“Ừ, may mà tất cả chỉ là một giấc mơ.”
“Nhưng, đó là chuyện đẫm máu gì vậy chồng?”
“Đại khái là ngoại tình, giết người, chặt xác, mổ bụng…”
“Có phải như thế này không?”
Cô ấy bật đèn phòng ngủ.
Cả căn phòng bỗng trở nên chói lóa.
Ánh đèn chiếu vào mắt tôi, phải nheo mắt một lúc để điều chỉnh lại, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ Phương Sảnh Văn trước mặt.
Toàn thân cô ấy được bao phủ bởi lớp thịt mềm mại màu đỏ như máu.
Khuôn mặt của cô ấy bị vỡ vụn đến mức không thể nhận dạng được, mắt và mũi cô ấy chảy ra chất lỏng đặc quánh.
Cả người cô ấy trông giống như một con quái vật làm từ thịt băm.
Đó là người được ghép lại từ thịt băm.
Chiếc khăn lụa đỏ có thể che đi dấu vết tôi bóp cổ cô ấy đến chết.
Một bông hoa đỏ có thể che dấu vết tôi đâm chết cô ấy.
Một mảnh quần áo chắp vá có thể che đi dấu vết tôi phân xác trên cơ thể cô ấy.
Nhưng bây giờ, sau khi tôi băm nhỏ cô ấy ra, chẳng còn gì có thể che đậy được những dấu vết này.
Ngoài ra, những xương thịt không thể băm nhỏ đã bị tôi đốt thành tro.
Vì vậy, có một lớp tro bụi bao quanh cô ấy.
Bây giờ cô ấy trông giống như một đống thịt thối cùng một lớp tro tàn.
“Chồng ơi, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, đến chết không chia lìa.”
Cô ấy nói với tôi một cách kiên quyết.
16
Tôi đã không còn lựa chọn nào khác.
Tôi giết chết cô ấy, cô ấy lại sống lại.
Tôi chạy trốn cô ấy, cô ấy sẽ đuổi theo đến chân trời góc bể rồi đưa tôi về nhà.
Hơn nữa, tôi đã đánh mất cơ hội để rời khỏi cô ấy với một cái giá bình thường.
Bởi vì bây giờ cô ấy không còn là một người phụ nữ mà tôi có thể dễ dàng nói ly hôn, cô ấy sẽ không chấp nhận, cũng không thể chấp nhận được.
Tôi nhìn Phương Sảnh Văn trước mặt, người đã bị tôi hành hạ thành một đống thịt nát.
Cuối cùng tôi cũng chấp nhận số phận của mình.
Tôi không đấu tranh nữa.
Tôi đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đến công ty.
Đây là một ngày làm việc bình thường của tôi.
Thi thể của mẹ tôi đã bị “đống thịt thối này” xử lý rồi.
Thi thể Tề Lâm và con trai tôi cũng bị “đống thịt thối này” xử lý rồi.
Cô ấy dịu dàng giúp tôi chuẩn bị bữa sáng.
Cô ấy khẽ nói tôi không cần vội, vẫn còn sớm.
Tôi cũng mỉm cười trả lời: “Cảm ơn vợ, bữa sáng rất ngon.”
Cứ như đang ngồi trước mặt tôi không phải là một đống thịt thối, mà là người vợ xinh đẹp thuở ban đầu của mình.
Tôi bắt đầu làm việc trở lại.
Công ty của tôi cũng ngày càng lớn mạnh.
Tôi dẫn cô ấy đến các buổi xã giao khác nhau.
Trong mắt người khác cô ấy vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, phóng khoáng, đoan trang, ăn nói khéo léo.
Chỉ có trong mắt tôi, cô ấy mới là đống thịt thối rữa đỏ tươi, bám đầy tro bụi.
Đây chính là cái giá mà tôi phải trả.
Trong mắt tất cả mọi người, cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ trong mắt tôi mới là một đống thịt thối rữa.
Tôi không nhịn được mà nở nụ cười cay đắng.
Hoá ra câu nói hài hước “vợ chồng trung niên hôn một cái, có thể gặp ác mộng mấy đêm liền” là ý này.
Chỉ có vợ chồng mới thấy được mặt xấu nhất của nhau.
Yêu thương và chán ghét là hai mặt của hôn nhân.
Tôi và cô ấy trở thành một đôi yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.
Chúng tôi lần nữa trở thành một cặp vợ chồng mẫu mực được người người ngưỡng mộ.
Tôi cũng dần quen với việc mỗi sáng thức giấc, nằm cạnh mình là một đống thịt thối.
Mấy năm trôi qua, chúng tôi vẫn không có con, tất nhiên cũng không có cách nào để có con với cô ấy.
Thế là chúng tôi đã nhận nuôi hai đứa con.
Một trai một gái, chúng đều rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Chúng tôi dành thời gian cho công việc và con cái, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn nửa đời người.
Con cái đã lớn khôn, chúng tôi cũng già đi.
Từ trong gương tôi có thể thấy mái tóc bạc và cái lưng còng của mình một cách rõ ràng.
Tôi giao công ty lại cho hai đứa con quản lý.
Mỗi ngày tôi chỉ việc đọc sách, trồng hoa và đi dạo.
Cô ấy cũng thế.
Chúng tôi trở thành một cặp đôi bình thường nhất trên thế gian này.
Rốt cuộc thì chúng tôi đã thực hiện được lời hứa lúc kết hôn.
Cuối cùng cũng đầu bạc răng long, đến chết cũng không đổi thay.
Một buổi chiều nhá nhem tối của mùa hè năm tôi tám mươi ba tuổi, tôi đi tản bộ về, mở cửa ra thì thấy một đống thịt trên sàn nhà.
Nhất thời chưa phản ứng kịp nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Yên lặng một lúc tôi mới hiểu ra rằng, cô ấy đã chết rồi.
Cuối cùng cô ấy cũng đã đi theo cái chết vốn thuộc về cô ấy.
Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, gọi điện cho xe cứu thương trước, sau đó gọi cho các con.
Xe cứu thương đưa cô ấy đi.
Bác sĩ nói cô ấy bị nhồi máu cơ tim, một trong những nguyên nhân gây tử vong rất phổ biến cho những người ở độ tuổi này.
Các con bật khóc trước mặt tôi.
Tôi thì ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha ở phòng khách, mắt chăm chăm nhìn vào một điểm trong không trung, không nói lời nào.
Con cái, người thân và bạn bè nghĩ rằng tôi quá đau buồn nên đều không dám quấy rầy.
Nhưng họ không thể ngờ được là tôi quá vui sướng.
Cuối cùng tôi được tự do rồi.
Chúng tôi tổ chức cho cô ấy một tang lễ thật long trọng.
Sau tang lễ, tôi bảo mọi người về trước, tôi muốn ở lại với cô ấy một lát.
Con cái, người thân và bạn bè đều đã ra về.
Tôi giẫm lên mộ của cô ấy.
Tôi phấn khích muốn hét lên thật to.
Đã không có ai có thể quản tôi nữa, tôi có thể hét lên.
Tôi hét thật to với nấm mồ, với rừng cây và ngọn núi.
Tôi được tự do rồi.
Mẹ kiếp, được tự do rồi.
Tôi quá phấn khích.
Tôi nghe được tiếng tim mình đang đập rất nhanh.
Cánh tay tôi bắt đầu tê dại.
Hơi thở ngày càng gấp gáp.
Tôi không nghe thấy gì khác nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng mình ngã uỳnh xuống đất.
Tôi cũng sắp chết rồi ư?
Thật trớ trêu, ngày tôi lấy lại được sự tự do cũng là ngày tôi chết đi.
Tôi đã nghĩ như vậy trước khi bóng tối hoàn toàn buông xuống.
17
Tôi mở mắt ra.
Tôi đang ở trong hôn lễ của mình với Phương Sảnh Văn.
Vào khoảnh khắc chúng tôi trao nhẫn cho nhau, thời gian như ngừng lại.
Một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện phía sau đầu người chủ trì hôn lễ.
Ông ta hỏi tôi có muốn uống viên “Đến chết cũng không chia lìa” hay không?
“Được rồi, bây giờ cậu đã thấy hậu quả của việc uống viên “Đến chết cũng không thể chia lìa” rồi, cấu có còn muốn uống nó nữa không?”
“Những gì ông cho tôi xem chính là hậu quả của việc uống viên thuốc này à?”
“Đúng vậy, tôi không lừa dối ai cả, tôi muốn cậu biết sức mạnh của viên “Đến chết cũng không thể chia lìa” này, rồi sau đó quyết định có uống hay không.”
“Không, ông cố tình tạo ra ảo giác để hù dọa tôi.”
“Không phải, những gì cậu nhìn thấy hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cậu là người như thế nào.”
“Nói cách khác, tùy thuộc vào việc cậu là người như thế nào, cậu liền có thể nhìn thấy một tương lai duy nhất của mình.”
“Đó chính là tương lai của cậu.”
“Cậu có uống không?”
Sau khi nghe xong, tôi vội vàng đẩy bàn tay đang xòe của ông ta ra.
“Tôi không uống.”
“Thôi được, vậy chúc cậu may mắn.”
Ông ta nói xong liền biến mất.
Thời gian bắt đầu chuyển động.
Hôn lễ của tôi và Phương Sảnh Văn vẫn tiếp tục.
Bước tiếp theo là trao nhẫn cho nhau.
Tôi vừa đưa tay ra, chuẩn bị trao nhẫn cho cô ấy thì đột nhiên lại dừng lại.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy mẹ tôi ngồi dưới sân khấu, còn có Tề Lâm ở cách đó không xa.
Mẹ tôi chưa trở thành một bà mẹ chồng độc ác.
Tôi và Tề Lâm căn bản vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Tôi vẫn là một người đàn ông tự do.
Bây giờ hối hận vẫn chưa muộn.
Tôi rút tay lại, cất chiếc nhẫn đi.
“Sảnh Văn, anh xin lỗi.”
Tôi nói xong bèn xoay người rời khỏi lễ đường.
Tôi lao ra ngoài, bỏ lại Phương Sảnh Văn, bố mẹ, người thân và bạn bè phía sau.
Tôi không cần những thứ này.
Tôi cần tự do.
Tôi vẫn còn trẻ, tôi vẫn có thể chạy rất nhanh.
Tôi muốn tự do.
Tôi muốn tự do.
Tôi quá phấn khích, chạy quá nhanh đến nỗi không nhận ra rằng có một chiếc xe đang lao nhanh tới.
Chiếc xe đã hất văng tôi lên.
Ngay cả khi bị hất văng lên không trung tôi vẫn thấy rất vui.
Bởi vì tôi đã được tự do.
18
Sau khi bị xe hất văng, tôi nặng nề ngã xuống đất, mọi thứ trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.
Khi tôi tỉnh lại từ trong bóng tối, tôi lại đứng trong hôn lễ của mình và Phương Sảnh Văn.
Chúng tôi đang chuẩn bị trao nhẫn cho nhau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng là tôi đã từ chối rồi mà!
Tôi không uống viên thuốc “Đến chết cũng không thể chia lìa”.
Tại sao lại như vậy?
Khuôn mặt đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
“Đúng vậy, cậu đã không uống viên thuốc đó.”
“Nhưng cô ấy” Ông ta chỉ vào Phương Sảnh Văn đứng đối diện tôi: “Cô ấy đã uống rồi.”
Nói xong ông ta bật cười ha hả.
Tiếng cười của ông ta xuyên qua không khí trong hội trường hôn lễ, trực tiếp xông thẳng vào trong đầu tôi.
Cơ thể tôi không nghe lời tôi, tay tôi cũng vậy.
Nửa thân dưới của tôi truyền đến cơn đau dữ dội, đó là vết thương do tôi bị xe đâm trúng.
Tôi cúi đầu nhìn cơ thể mình, dường như nó đã được ghép lại như ban đầu, nhưng sự đau đớn tột cùng trước khi chết vẫn còn đọng lại.
Thì ra cuộc sống trong hư vô của Phương Sảnh Văn lại phải trải qua đau đớn như vậy.
Nếu sau này cô ấy có ý định giết tôi, mỗi lần giết tôi, sự đau đớn trên cơ thể tôi sẽ tăng lên một phần.
Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng cô ấy sẽ không bao giờ có ý định giết tôi.
Lúc này, giọng của người chủ trì hôn lễ vang lên tiêngs vui mừng thúc giục tiến hành hôn lễ.
“Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau đi.”
Tôi và Phương Sảnh Văn trao nhẫn cho nhau, trên khuôn mặt của cô ấy vẫn là vẻ mặt vô cảm quen thuộc như trước.
“Được rồi, chúng ta hãy chúc cô dâu chú rể đầu bạc răng long, đến chết cũng không thể chia lìa.”
Phương Sảnh Văn nhìn tôi say đắm.
Cuối cùng, cô ấy cũng đã cười rồi.
-Hết-