Đếm Ngược 5 Giây Sinh Mệnh - Chương 5
10
Tôi chậm rãi xoay người, chẳng biết từ lúc nào, một người đàn ông bịt mặt đã tùy tiện ngồi ở phía sau tôi.
Bốn mắt đối diện, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt.
“Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông ra vẻ suy nghĩ: “Tao nên gọi mày là gì nhỉ?”
“Kiều Linh? Đúng không?”
Thấy tôi không nói gì, Tát Khách tự mình nói tiếp: “À, có lẽ mày không nhớ tao, dù sao tao rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn mày.”
“Vậy, tự giới thiệu một chút, tao tới làm công ty Bi Mắc, mà mày, gần đây liên tiếp ra tay với công ty tao.”
“Tao đã nhiều lần cảnh cáo, mày lại không nghe. Tao cũng chỉ có thể tự mình đến cửa chào hỏi.”
“Vậy tao cũng nghĩ xem, nên gọi mày là…”
Tôi cũng nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ: “À, Tát Bỉ!”
Nụ cười trên mặt người đàn ông lập tức không duy trì được nữa: “Lão tử tên là Tát Khách!”
“Thật sao? Thật ngại quá, tao nhớ lầm rồi.”
Tát Khách cười lạnh: “Kiều Linh, mày đúng là rất giỏi giả ngu.”
Từng câu từng chữ tôi đều khiêu khích: “Quá khen quá khen, dù sao cũng tốt hơn bọn buôn người.”
Tát Khách mắt điếc tai ngơ: “Tao rất tò mò, năm đó tao rõ ràng đã xác nhận mày chết rồi. Hơn mười năm sau mày lại xuất hiện ở chỗ này, là sao nhỉ?”
Gã nghi ngờ quan sát tôi: “Chẳng lẽ có đứa phản bội tổ chức, giúp mày giả chết?”
Tôi cười rộ lên, lại dùng vẻ mặt âm trầm khủng bố nhìn gã: “Nơi đó đều là ác quỷ, ai sẽ giúp tao?”
“Tao có thể xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì, tao không phải con người. Tao là quỷ. Tao tới tìm bọn mày báo thù!”
“Xem ra Kiều Linh tiểu thư cũng không có thành tâm đàm phán.”
Tát Khách thấy không nói ra lời, bĩu môi: “Vậy tao sẽ mời người bên ngoài vào ôn chuyện với Kiều Linh tiểu thư.”
Những người bên ngoài còn có thể là ai, đương nhiên là những tay chân đã từng đánh cho các nạn nhân không đứng dậy nổi, sau đó chỉ có thể mặc cho bọn họ bài bố.
Nhưng nụ cười trên mặt tôi càng lúc càng lớn, khiến Tát Khách nhíu mày: “Mày điên rồi sao?”
Tôi tiếp tục cười, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm gã.
Vì thế gã nhịn không được khiếp sợ trong lòng, mạnh mẽ đứng lên, hướng bên ngoài cửa hô một tiếng, nhưng không ai hưởng ứng.
Gã muốn lao ra mở cửa thì cửa lại bị gió từ bên ngoài đẩy vào.
Sau đó thi thể còn chảy máu ở cửa kia, cứ như vậy đập vào mắt gã.
Tát Khách nhận ra đó là thủ hạ đắc lực nhất của gã.
“Ôi trời, chết rồi sao?”
Tôi đáng tiếc nói: “Người này, lúc trước chính là ra kẻ ra tay tàn nhẫn nhất, chết cũng…”
Quá nhẹ nhàng đi!
“Ma quỷ, ma quỷ!” Tát Khách sợ hãi lùi lại, cố gắng chạy trốn.
Tôi bất mãn: “Còn chưa nói xong đâu, đừng đi mà!”
Sau đó một trận gió thổi qua, cửa “Phanh” một lần nữa bị đóng lại.
Tát Khách dùng sức kéo cửa, nhưng mở không ra. Gã chỉ có thể hoảng sợ nhìn về phía tôi: “Mày không phải Kiều Linh!”
“Tao không phải Kiều Linh?”
Tôi đi về phía gã: “Tao có thể không phải Kiều Linh, nhưng cũng có thể là Kiều Linh.”
“Tao là ai?”
“Tao là tất cả những nạn nhân vô tội đã bị dây chuyền công nghiệp của bọn mày lừa dối và làm hại.”
“Tao là tất cả những người đã chết ở nơi đất khách quê người vì bọn mày.”
“Tao là tất cả những người không bao giờ có thể trở về nhà.”
Vô số giọng nói chồng lên nhau và tạo thành giọng nói của tôi. Bọn họ đang nói: “Tao đã giăng rất nhiều bẫy chỉ để dụ bọn mày ra ngoài, rồi lại tự tay mình…”
“Giết hết bọn mày!”
“KHÔNG!”
Tát Khách lui đến bên tường: “Không phải lỗi của tao. Tao chỉ là muốn kiếm tiền sống những ngày tốt lành!”
“Chính bọn mày là những đứa ngu muội, đã bị lừa gạt, chính lòng tham lam của bọn mày đã dẫn đến kết cục của bọn mày!”
“Không liên quan đến tao!”
“Vậy sao?”
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, gật gật đầu: “Vậy tao đây sẽ đem mày đi bán, cũng có thể kiếm nhiều tiền, đúng không?”
“Cái gì?” Tát Khách sửng sốt.
Tôi kiên nhẫn giảng giải cho gã nghe: “Mày xem, hôm nay vì muốn giữ con đường kiếm tiền này nên mày mới chủ động tìm tao, chính mình khiến bản thân gặp phải hoàn cảnh này.”
“Cho dù hôm nay mày bị tao bán đi, bị tao giết thì đó cũng xuất phát từ sự vô tri và lòng tham của mày, liên quan gì đến tao?”
“Tao chỉ muốn báo thù, sau đó sống một cuộc sống yên bình, tao có làm gì sai đâu?”
Trên tay tôi chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh đao lớn, mặt trên còn loang lổ máu tươi, cầm đến trước mặt Tát Khách: “Quen mắt không?”
Gã làm sao có thể không nhận ra, đấy là một công cụ tiện tay nhất khi động hình những “hàng hóa” không nghe lời.
“Mày, mày…” Đôi mắt của gã không ngừng trợn lớn, bắt đầu run rẩy.
Một giây sau, gã nhào về phía tôi, muốn đoạt lấy thanh đao kia, sau đó đem tôi đè dưới thân: “Ha ha ha… mày cũng chỉ là một con nhỏ yếu đuối mà thôi.”
“Không phải có câu nói, người ta luôn chết vì nói nhiều sao?”
“Hôm nay, mặc kệ mày là quỷ hay là người, tao đều xử mày không thể ra khỏi nơi này!”
Nói xong, thanh đao trên tay gã sắp rơi xuống mặt tôi, nhưng vẻ đắc ý của gã đã phải dừng lại.
Hơi buồn cười.
Gã phát hiện mình không thể động đậy, phía sau giống như có vô số người đang kéo gã lại, âm khí vô cùng lạnh lẽo.
Tôi không nhanh không chậm đẩy Tát Khách ra, chào hỏi vô số vong hồn phía sau gã, nói cho gã biết: “Chính xác mà nói, câu kia là: Nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều.”
“Mà mày, chính là nhân vật phản diện lớn nhất hiện nay.”
Tôi nhìn thanh đao trên tay gã: “Mày yên tâm, tao không để mày chết dễ dàng đâu.”
“Rất nhiều bạn bè của tao đều đang đợi mày.”
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
11
Khi kẻ chủ mưu đằng sau công ty Bi Mắc biến mất một cách bí ẩn, vô số nhân viên của công ty cũng lần lượt bị kết án.
Nhìn thấy tin tức cư dân mạng mới biết, hoá ra “Bi Mắc” đọc ngược lại chính là “Bắc Mi” ý chỉ Bắc Myanmar!
[Chỉ có tôi rất tò mò về lai lịch của người đứng đằng sau vụ này thôi sao?]
[Không, tôi vẫn rất tò mò tại sao chủ phòng lại kết nối được với bọn họ. Bọn họ đều là tội phạm.]
[Không phải chứ, bà cô trọng nam khinh nữ kia không phải là người bình thường sao?]
[Lầu trên không đọc tin tức mới nhất rồi. Cảnh sát xác nhận, bác gái kia cũng là người của công ty Bi Mắc! Hơn nữa căn cứ vào câu chuyện cuối cùng mà Hác chủ phòng kể, tôi rất nghi ngờ bà ta chính là bạn tốt đâm sau lưng kia.]
[Còn có, Phong Lương chính là tên gạt người, Vương Trì chính là cấp trên ghê tởm!]
[Trời ạ, Hác chủ phòng thật tuyệt vời!]
[Hách chủ phòng còn sống không? Người đàn ông che mặt kia rốt cuộc là ai?]
[Không biết nha…]
Nhìn một loạt bình luận này, tôi cũng không lên mạng phát sóng trực tiếp lần nào nữa.
Bên tai tôi truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tát Khách, cùng với một thanh âm nhỏ nhỏ đang cáo trạng với tôi, là một bé gái: “Không phải chỉ rút móng tay của hắn thôi sao?”
“Lúc trước hắn đối với chúng tôi làm như vậy, còn mắng chúng tôi kêu khó nghe!”
Tôi trấn an cảm xúc của cô bé, nhận điện thoại của Triệu Tín.
“Hà Sương chết rồi.”
Trong dự liệu của tôi.
Người cảnh sát già nói tiếp: “Là con trai bà ta lỡ tay giết.”
“Vụ án bắt cóc đi qua, con trai bà ấy ở trong trường học bị người ta xem thường, vốn con trai bà ấy nghỉ học ở nhà còn thấy rất vui vẻ. Nhưng nó lại thấy quá nhàm chán nên học theo video trên mạng đi mua boomerang cho ngầu.”
“Sau đó khi Hà Sương tan ca, cái boomerang kia trực tiếp đâm thủng đầu của Hà Sương, chết ngay tại chỗ.”
Tôi thuận miệng hỏi: “Vậy con trai bà ấy đâu?”
Lão cảnh sát trầm mặc vài giây, mới tiếp tục: “Bị hù chết. Sau khi thấy Hà Sương chết, không bao lâu đã bị hù chết.”
“Không tệ, thậm chí còn tốt hơn hiệu ứng đặc biệt trong phim.”
Chú hỏi tôi: “Hác Quy Giai, Tát Khách đang ở trong tay cháu phải không?”
Tôi nhìn người bị tra tấn đến hấp hối kia, cười: “Không có đâu.”
Không phải trong tay tôi, mà là trong tay họ.
Tôi cúp điện thoại, nói với bạn bè của mình: “Đi thôi! Mọi người muốn về nhà trước hay là săn mục tiêu tiếp theo trước?”
Phía sau là các cô gái đang gọi tôi: “Quy Giai, về nhà thôi!”
“Quy Giai, quy gia*.”
“Hách Quy Giai, chúng tôi muốn về nhà.”
Cuối cùng chúng tôi cũng được về nhà.
(*Tên của nữ chính đọc lên gần giống như “quy gia”, nghĩa là “về nhà”)
-HẾT-