Đếm Ngược 5 Giây Sinh Mệnh - Chương 3
Trên màn hình bình luận sôi nổi.
“Hơn nữa, Vương Trì nói muốn tự mình ra ngoài xông pha, công việc làm cũng không đơn giản, cho nên hắn ta mới cần gấp số tiền đó!”
“Về phần là công việc gì, mọi người suy nghĩ thật kỹ đi!”
Bình luận càng quét càng nhanh.
[Tham tiền như vậy, là bán hàng đa cấp đi!]
[Nói không chừng, ở bên ngoài có mấy sinh viên đại học.]
“Không ai nghi ngờ hắn và Phong Lương là đồng bọn sao?”
Đúng vậy, chính là như vậy, vận dụng lực lượng fan đào sâu đi.
Tốt nhất là tìm ra sự thật.
“Ngày mai xổ số có thưởng nha, mọi người cố lên.”
Tôi tắt phát sóng trực tiếp, một tin nhắn riêng gửi đến.
[Tiếp tục phát sóng trực tiếp, sinh mệnh đi đến điểm cuối chính là mày.]
Rốt cục nhịn không được rồi sao? Bất quá, điều này hợp ý tôi.
Bên kia, cư dân mạng nhiệt tình bắt đầu đi sâu tìm tòi, bọn họ phát hiện, Vương Trì và Phong Lương đúng là làm việc trong cùng một công ty!
Ồ, cái này kích thích quá.
Điều này dẫn đến ngày thứ năm phát sóng trực tiếp, điện thoại di động của tôi đã bị kẹt.
“Vương Trì và Phong Lương là cùng một công ty, vậy có nghĩa là…”
Cướp được kết nối là một nữ sinh, cô ta nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Bọn họ đều chuyên gạt người đi làm người nổi tiếng, sau đó lại đem người bán đến Myanmar.”
Tôi cho nữ sinh một ánh mắt tán thưởng: “Tôi cảm thấy cậu đoán đúng rồi.”
Nữ sinh vỗ tay một cái: “Trách không được Vương Trì không đến công ty của cha nuôi, bán người so với ngồi văn phòng thì kiếm tiền nhiều hơn!”
Điện thoại di động trên bàn rung lên, tin nhắn riêng bắn không ngừng.
[Tao đã tra được thân phận của mày.]
[Mày ở khu XX, thành phố XX, tiểu khu 4, tòa 404 đúng không?]
[Cẩn thận không thấy mặt trời ngày mai, Hác Quy Giai.]
Tôi liếc mắt một cái, buồn cười cầm lên đối diện camera: “Cái này có thể xem là đe dọa không?”
“Điều đó có nghĩa là thông tin tôi đã tiết lộ là chính xác phải không?”
[Mẹ kiếp, kiêu ngạo như vậy, có đủ để chơi không?]
[Người dẫn chương trình bị đe doạ, mau đổi chỗ khác.]
Tôi không trả lời tin riêng mà nói tiếp: “Để ngăn cản những người này thành công, hãy để tôi bổ sung thêm một số thông tin.”
“Phong Lương, phụ trách khối đầu tiên, thông qua internet gạt người, Vương Trì, phụ trách khối thứ hai, mở công ty nổi tiếng giả mạo để khiến người bị hại tin tưởng không nghi ngờ, vậy khối thứ ba… sẽ là ai?”
“Các bạn có mong chờ không? Tôi cũng đang mong chờ, vậy nên hãy kết nối ngày hôm nay nhé.”
Lúc này, có một ông lão, ông ta muốn hỏi bạn già của mình còn lại bao nhiêu thời gian.
Tôi nói với ông ta: “Được rồi, tôi sẽ kết nối.”
Là một ông lão cười híp mắt, nắm chặt tay bạn già.
Trên màn hình nhảy ra: [Già thế rồi còn muốn hỏi thời gian làm gì?]
Nhưng không có gì bất thường, thời gian đếm ngược trên đầu hai ông bà, ngay cả giây cũng giống nhau.
Vừa ngắt kết nối thì một người muốn gọi đến.
Tôi click vào, đầu kia video là một phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn rất quyến rũ.
Câu đầu tiên bà ta nói khi nhìn thấy tôi là: “Tôi van xin cô, hãy thả con trai tôi ra!”
6
Tôi nhíu mày: “Vị phu nhân này, con trai bà mất tích có liên quan gì đến tôi?”
“Tao sẽ không nhận lầm, là mày đúng không? Nhất định là mày.”
Khuôn mặt người phụ nữ phóng to trên màn hình, giây tiếp theo lại rơi vào một mảnh tối – là bà ta ở bên kia cúp máy.
Trên màn hình đều là: [Là bệnh tâm thần sao? Thật đáng sợ!]
[Lúc bà ta đến gần màn hình, tôi thừa nhận là tôi bị bà ta dọa sợ đó.]
Tôi nhún vai: “Xem ra có vài người nhịn không được muốn giậm chân rồi, chúng ta cho mời người tiếp theo.”
…
Rất nhanh phát sóng trực tiếp kết thúc, trên điện thoại di động của tôi có thêm một cuộc gọi nhỡ.
Tôi gọi lại, người kết nối là cảnh sát già.
Giọng của chú hơi trầm xuống: “Ngày đó cháu nói hôm nay chú sẽ bị hại. Vậy nếu như bây giờ bản thân chú không bị gì, nhưng đồng sự của chú bởi vì chuyện đó mà bị liên lụy thì như thế nào?”
Như thế nào?
Tôi hỏi: “Đồng sự của chú đã xảy ra chuyện?”
“Là Tiểu Phương.”
Lão cảnh sát nói: “Hôm qua, chú tra được một ít manh mối, phát hiện công ty của Vương Trì…”
“Sau đó, hôm nay chú cùng Tiểu Phương đi thu thập chứng cứ, kết quả gặp phải tập kích.”
“Tiểu Phương… vẫn nhớ câu cảnh cáo kia của cháu, nên đã đẩy chú ra, còn bản thân bị đánh vào đầu.”
“Chú yên tâm đi.”
Tôi lập tức lên tiếng an ủi chú: “Tiểu cô nương kia mệnh rất cứng.”
“Cảm ơn.”
Cúp điện thoại, tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, tay nắm lấy tay nắm cửa: “Ai?”
Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất.
Tôi mở cửa ra nhìn, lọt vào mắt một mảng đỏ tươi.
Trong không khí rất nặng là… sơn.
Nhìn sơn màu đỏ vẫn còn “tích tắc” chảy, giống như máu. Tôi nghĩ gió đông chờ lâu đã tới.
Ngày thứ sáu, thời gian phát sóng trực tiếp của tôi vừa đến, các fan ngồi chờ đã lâu vừa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, màn hình xuất hiện một mảng lớn đỏ tươi.
[Người dẫn chương trình bị sát hại?]
[Có cần báo cảnh sát không?]
Tôi xuất hiện trên khuôn mặt tươi cười dịu dàng: “Chào mọi người!”
[Chủ phòng, cô đừng có dọa người!]
Tôi tiếp tục quay ống kính về phía bức tường đỏ: “Dọa người đúng không? Nhưng đây là chứng cứ tôi bị đe dọa, không thể tiêu hủy nha.”
Sau đó bỏ qua các vấn đề trên màn hình và bắt đầu vị trí đầu tiên kết nối.
Kết quả lại là người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua, bà ta khôi phục bộ dáng bình thường, mở miệng chính là xin lỗi: “Xin lỗi chủ phòng, ngày hôm qua tôi vừa mất con, quá mức khẩn trương nên nhận lầm người.”
Tôi mím môi cười: “Vậy con trai cô tìm được rồi?”
Người phụ nữ chán nản: “Chưa.”
“Cho nên tôi mới tới tìm cô.”
“Đại sư, cô có thể giúp tôi tính toán xem con trai tôi bây giờ đang ở đâu không?”
Nói xong, bà ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi mới là tên tội phạm đã bắt cóc con trai bà ta.
“Tôi chỉ tính người khác sống được bao lâu, không tính được họ đang ở đâu.”
Người phụ nữ nghe vậy nhanh chóng thất thố, đề cao âm lượng: “Làm sao có thể!”
Bình luận: [Không phải chứ, bà này có bệnh à? Mắc gì lại lên giọng?]
[Mất tích thì mời đi tìm cảnh sát.]
Người phụ nữ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Ngại quá đại sư, tôi quá sốt ruột, tôi…”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của bà ấy, tôi rất có hứng thú chủ động hỏi: “Bất quá, tôi có thể giúp cô tính xem con trai cô còn lại bao nhiêu thời gian, cô có muốn không?”
7
“Có thể sao?” Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt vui sướng.
“Tất nhiên, chỉ cần cho tôi xem ảnh của con trai cô.”
Người phụ nữ do dự, vẫn lấy ảnh ra, tôi nhìn thoáng qua, cười: “Cậu ta thật giống cô.”
Người phụ nữ giống như chim sợ cành cong “Vèo” một tiếng đem ảnh chụp thu hồi: “Đại sư, cô tính ra chưa?”
“Yên tâm, bây giờ không chết được.”
“Nhưng tôi vẫn khuyên cô nên báo cảnh sát.”
Người phụ nữ cắn tôi không buông: “Cô… cô không phải đại sư sao?”
Tôi chậm rãi cười, lời nói ra còn có chút âm trầm: “Vậy sao cô không tự hỏi mình, có làm chuyện gì trái với lương tâm nên gây báo ứng cho con trai không?”
“Cô?” Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lại bị đè xuống, lộ ra trên mặt có chút quỷ dị cùng buồn cười.
“Đúng rồi, cô có một trai một gái phải không?”
Người phụ nữ theo bản năng hỏi ngược lại: “Sao cô biết?”
Tôi trợn mắt: “Trong ảnh của cô không phải là một đôi trai gái sao?”
“Vậy con gái cô thì sao, không ở bên cạnh sao?”
Người phụ nữ ấp úng: “Con gái tôi nó…”
Tôi lớn mật dẫn dắt cư dân mạng suy đoán: “Không phải cũng mất tích chứ?”
Từ thần sắc của người phụ nữ, tôi đoán đúng, tôi càng cảm thấy buồn cười: “Vậy sao cô chỉ quan tâm đến con trai, hoàn toàn không để ý đến sống chết của con gái?”
Người phụ nữ chắp hai tay trước ngực: “Đại sư, đại sư, tôi van xin ngài, thế nào cũng được, tôi chỉ muốn con trai bình an!”
Bình luận:
[Không phải chứ, đây là trọng nam khinh nữ sao?]
“Các người thì biết cái gì!”
Nhìn thấy châm chọc trên màn hình, người phụ nữ gào thét như phát điên: “Con trai mới là bảo bối của tôi!”
Tôi lặng lẽ xem xong trò khôi hài này, đối diện với ánh mắt cầu khẩn của người phụ nữ, nói: “Đếm ngược sinh mệnh của con trai cô bị trói buộc với con gái cô.”
Nhưng phản ứng theo bản năng của người phụ nữ lại khiến lòng người băng giá: “Có phải con nhỏ đó làm liên lụy đến con trai tôi không?”
“Khi mới sinh ra, tôi không nên mềm lòng! Tôi nên bóp chết nó đi!”
“Đại sư, đại sư, có biện pháp nào có thể đem cái mạng của con nhỏ kia chuyển cho con trai tôi không?”
Bình luận:
[Quỷ gì thế! Đây cũng gọi là mẹ sao? Có bà mẹ nào độc ác vậy không?]
Người phụ nữ hoàn toàn không quan tâm: “Mấy người biết cái gì? Đây chính là con trai của tôi! Mạng của con nhỏ kia thì có là gì đâu.”
Lúc này, đột nhiên có một fan khác yêu cầu trực tuyến, người đó không lộ mặt, chỉ dùng giọng nói sau khi xử lý qua máy biến âm nói với người phụ nữ: “Hà Sương, con trai và con gái của cô, đều ở trong tay tôi.”
“Anh là ai?”
Hà Sương lập tức truy vấn: “Mặc kệ là ai, thả con tôi ra có được hay không?”
“Anh muốn gì? Tiền?”
Tên bắt cóc hỏi bà ta: “Thả con trai cô, một mạng đổi một mạng cô cũng chịu sao?”
“Đổi bằng mạng sống của con gái cô?”
Hà Sương nói ra không chút do dự: “Tôi đồng ý! Dùng mạng của nó đi! Cứ tùy ý dùng!”
Tên bắt cóc cười ra tiếng, càng cười càng lớn tiếng, sau đó dừng lại: “Vậy nếu như dùng mạng của cô thì sao?”
Hà Sương rõ ràng do dự: “Con gái của tôi còn chưa đủ sao?”
“Làm sao đủ? Đây chính là con trai bảo bối của nhà các người mà.”
Tên bắt cóc nói xong, mở video ra.
Con trai Hà Sương bị trói trên ghế, hét lên: “Mẹ ơi, cứu con với!”
“Con trai! Con trai!”
Nước mắt Hà Sương lập tức trào ra, bà ta chắp tay trước ngực, liên tục gật đầu: “Dùng mạng của tôi! Tôi đồng ý! Đừng hại con trai tôi, tôi van xin anh…”
Tên bắt cóc nói: “Tôi sẽ cho cô địa chỉ và thời gian, đúng giờ đến gặp. Nếu không, tôi không thể cam đoan con trai cô có thể sống để gặp cô.”
Nhìn một màn đặc sắc như vậy, tôi rất muốn cười.
Hà Sương ơi Hà Sương, con trai của bà mất tích cảm giác thế nào?
Vậy bà có nghĩ tới hay không, những thiếu nam thiếu nữ kia bởi vì bà mà mất tích thì cha mẹ của bọn họ tuyệt vọng ra sao…
Lại nhìn sinh mệnh đếm ngược trên đầu tên bắt cóc kia, cùng con trai Hà Sương giống nhau như đúc, tôi càng cảm thấy chuyện này thú vị.
Tôi sẽ không nhắc nhở Hà Sương.