Đệ Nhất Mỹ Nhân Kinh Thành - Chương 5
50
Từ đó, mỗi lần gặp Tam Công chúa, Ngũ Hoàng tử lại âu yếm gọi nàng là Trần Mai Quế, còn ta thì gọi nàng là mảnh vụn.
51
Thấy kế sách không thành, ta lại xúi Lệ phi giở trò thảm thương: “Người cứ làm theo lời con.”
Lệ phi đổi giọng, dịu dàng nắm tay Tam Công chúa, nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài: “Con lớn rồi, bận rộn… bận rộn là tốt mà.”
Ta mừng thầm, chiêu này mà ra tay, còn ai chống đỡ được!
Không ngờ Tam Công chúa khựng lại, rồi ôm lấy Lệ phi mà khóc: “Ôi mẹ ơi, mấy ngày không gặp người sao lại biến đổi như vậy, có phải bị kẻ khác đoạt hồn không?”
Lệ phi: “……”
Lệ phi bình tĩnh đáp: “Trở về cung của con đi, Trần Mai Quế.”
52
Cuối cùng Tam Công chúa cũng chia tay với gã thợ làm vườn đó, là nhờ công của Thái tử.
Gã thợ làm vườn có dính líu đến một cô nương khác, bị Thái tử bắt gặp.
Thái tử thu thập bằng chứng rồi đưa cho Tam Công chúa.
Tam Công chúa khóc trời khóc đất: “Hắn sao có thể đối xử với ta như vậy!”
Mấy vị đại lão gia kia đều không thể khuyên giải, chỉ biết trông cậy vào ta.
Ta: “……”
Ta đành tiếp tục nghề cũ: “Ta không phải chuyên gia trong chuyện này, nhưng vẫn muốn phân tích lợi và hại cho ngươi. Ta thấy chia tay là lợi, việc này tốt cho tất cả mọi người, đặc biệt là chúng ta. Nếu ngươi thấy có gì sai, cũng không liên quan gì đến ta, vì như ta đã nói từ đầu, ta không phải chuyên gia trong chuyện này.”
Tam Công chúa: “……”
Tam Công chúa bị ta làm cho bối rối, hơi do dự: “Nghe cũng có lý đấy nhỉ?”
Ngũ Hoàng tử khẽ hỏi ta: “Trước đây ngươi làm nghề gì thế?”
Ta cũng khẽ đáp: “Lừa đảo, bịp bợm.”
Ngũ Hoàng tử: “……”
53
Chúng ta ngồi trong gian phòng, từng người một bắt đầu lục lại những chuyện cũ, ai nấy đều chìm vào suy tư.
Ta khẽ thở dài: “Thật thích cái cảm giác ai cũng không được sống yên ổn này.”
Tam Công chúa chật vật đứng dậy, cố kéo thêm người xuống nước: “Nhị ca? Nhị ca, huynh với người bạn thư tín kia… ưm ưm ưm!”
Nhị Hoàng tử nhanh tay bịt miệng Tam Công chúa: “Trần Mai Quế, đừng có vu khống ở đây.”
Ngũ Hoàng tử: “Nhị ca đừng che giấu nữa! Để cho Thiến Thiến nói! Dù gì cả năm người chúng ta cũng chẳng ai ra gì.”
Chúng ta chỉ biết rằng Nhị Hoàng tử có qua lại bằng thư tín với một tiểu thư danh gia khuê tú, hai người dần sinh tình cảm, trong thư từ qua lại vô cùng thân mật. Nhưng rồi bỗng một ngày, họ không liên lạc nữa.
Nhị Hoàng tử chưa bao giờ nói lý do, chúng ta cũng không cố hỏi, chỉ nghĩ rằng hai người đã cắt đứt quan hệ.
Giờ đây, Tam Công chúa nhắc lại, ta kéo nàng vào lòng mình, giao Ngũ Hoàng tử đi đấu với Nhị Hoàng tử: “Thiến Thiến, mau nói!”
Tam công chúa gãi đầu: “Thật ra cũng không có gì đâu… chỉ là người bạn thư tín của Nhị ca thực ra là nam nhân.”
Tam Công chúa nghĩ một lúc, lại bổ sung: “Một nam nhân cao chín thước.”
Nhị Hoàng tử: “……”
54
Thật sự quá sụp đổ, ta cười đến mức cảm thấy lồng ngực mình đau đớn.
55
Nhị Hoàng tử với vẻ mặt đầy oán giận: “Còn Thái tử thì sao? Cả cung đầy yến oanh!”
Thái tử vội vàng phủ nhận: “Ta chẳng quen ai hết, đệ đừng có đặt điều!”
Nhị Hoàng tử lớn tiếng gọi ta: “A Loan, A Loan, ngươi có tin không?”
Thái tử: “?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Thái tử đỏ ửng: “Im miệng!”
Ta đang tranh cãi với Ngũ Hoàng tử, cả hai x//é r//ách vết thương của nhau, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Hả? Tin, tin, tin.”
Thái tử: “… Ta thực sự không quen biết họ…”
Ta đáp qua loa: “Được rồi, ta biết mà, ta cũng không quen họ.”
Thái tử: “……”
56
Sau buổi thưởng hoa, ta thường xuyên gặp lại Tạ Cẩn một cách tình cờ.
Tả Diệp nhìn chiếc xe ngựa trước cổng Khương phủ: “…… Tiểu thư, đây là lần thứ tư rồi phải không?”
Nhà Tạ Cẩn ở phía Bắc, còn Khương phủ ở phía Nam, thật khó để ta không nghi ngờ hắn cố ý.
Trừ khi ngựa của hắn tự có ý nghĩ riêng, thích chạy đường dài.
Ta trốn vào cung tìm Ngũ Hoàng tử và các huynh đệ, mỗi lần ta nói chuyện với Thái tử, Tạ Cẩn sẽ đột nhiên xuất hiện, đi ngang qua, rồi khẽ liếc nhìn ta một cái.
Ta: “……”
Vài ngày sau, khi Tạ Cẩn lại lần nữa đi ngang qua, ta hỏi hắn: “Ngươi phải chăng đã thích Thái tử rồi?”
Tạ Cẩn: “……”
Tạ Cẩn: “Chỉ là tình cờ đi ngang qua.”
57
Dạo gần đây, số lần xuất hiện của Tạ Cẩn quá nhiều, đến mức Tam Công chúa cũng nhận ra.
Nàng lén lút nói với ta: “Ngươi có muốn để hắn giải thích không? Hắn đi qua đi lại khiến đầu ta nhức cả lên.”
Nhị Hoàng tử thậm chí còn thẳng thắn hơn, gọi cả ta lẫn Tạ Cẩn ra, bảo hai người đi nói chuyện với nhau cho rõ, đừng đến làm phiền bọn họ.
Thái tử giận đến mức không thèm nhìn Nhị Hoàng tử cả nửa ngày.
Ta: “……”
Nhìn Tạ Cẩn đứng trước mặt, ta không biết phải nói gì.
Sau một hồi ta mới mở miệng: “Ngươi nói đi.”
Tạ Cẩn hạ mắt xuống: “Xin lỗi, ta không cố ý lừa nàng. Ta thực sự không biết làm thế nào để nói với nàng rằng ta chính là Tạ Cẩn.”
Ta: “?”
Ta không thể tin nổi: “Thế ngươi định không nói gì luôn à?”
Tạ Cẩn: “…… Ta sợ nếu nói ra, nàng sẽ không thích ta nữa.”
Tạ Cẩn: “Trước giờ nàng có phải luôn coi ta là bạn thôi đúng không?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, hơi ngập ngừng: “Ừm… có lẽ là vậy?”
Tạ Cẩn: “Nhưng ta thích nàng, A Loan, luôn luôn thích nàng.”
Ta: “……”
Ta tự hỏi hắn rốt cuộc thích ta ở điểm nào, thích việc ta mỗi ngày đều trong trạng thái tinh thần bất ổn, hay thích việc ta ngày nào cũng nói muốn đ//ấm vỡ địa cầu.
Ta nói: “Tạ Cẩn, ngươi từng là người bạn tốt nhất của ta.”
Ta tiếp tục: “Nhưng giờ ta có rất nhiều bạn, mỗi người trong số họ đều là bạn tốt nhất của ta.”
Ta bình thản kết luận: “Vì vậy, Tạ Cẩn, ngươi đối với ta không còn quan trọng nữa.”
Tạ Cẩn: “Thế ta có thể làm người yêu của nàng không?”
Ta: “?”
Ngươi đúng là kẻ lì lợm không chịu hiểu lý lẽ.
58
Sau khi trở về phủ, Tạ Cẩn viết cho ta một bức thư: [Thân phận này từ nhỏ đã không có tiền, nhà nghèo khổ. Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi… Ta ổn mà, không phải chịu nhiều khổ cực lắm.]
[…Khương Loan, xin lỗi, có phải ta đã làm nàng giận không?]
[Ta đã vượt qua bao dặm đường để đến Khương phủ thăm nàng… tất cả đều là lỗi của ta, đã gây phiền phức cho nàng.]
Ngũ Hoàng tử trầm trồ: “Thật là một ấm trà Bích Loa Xuân ngon lành.”
Tam Công chúa bên cạnh đang ăn hạt dưa, thấy thư xong, mấy hạt dưa nàng vừa bóc rơi cả xuống đất: “?”
Nhị Hoàng tử: “A Loan… hắn lúc nào cũng như vậy sao?”
Điều ta để ý nhất lại là làm sao bức thư này có thể đến tay ta.
Ta nhìn Tả Diệp: “Tả Diệp, ngươi là tỳ nữ của ta, sao lại nghe theo lời Tạ Cẩn! Ngươi không thấy xấu hổ à?”
Tả Diệp bình thản đáp: “Làm theo lương tâm, không thấy thẹn.”
Ta: “?”
59
Mỗi ngày Tạ Cẩn đều xuất hiện trước mặt ta, khi ta bực mình thì hắn lại dùng những lời lẽ dịu dàng để khiến ta không thể nói gì, mà kỳ lạ là ta lại bị thuyết phục bởi những lời đó.
Ta thật mệt mỏi, cảm giác như lão già tám mươi tám tuổi phải gánh tám mươi tám gánh nước dưới trời nắng gắt, cuối cùng mới phát hiện đã tưới nhầm ruộng của nhà khác.
60
Thái tử vì chuyện của Nhị Hoàng tử mà âm thầm tức giận suốt một thời gian dài, cho đến khi Hoàng thượng gây áp lực, thúc giục Thái tử nhanh chóng thành thân, Thái tử mới đến tìm ta: “A Loan, nàng có thích Tạ Cẩn không?”
Ta sững người.
Ta ậm ừ đáp: “Trước đây có lẽ từng thích.”
Thái tử hạ giọng nói: “Thế nàng có khả năng thích người khác không?”
Ta muốn nói tất nhiên là có, ta không thể nào treo cổ trên một cái cây.
Nhưng khi nhắc đến việc thích ai, trong đầu ta vô thức hiện lên gương mặt của Tạ Cẩn.
Ta: “……”
Ta không nói gì.
Ngoài dự đoán của ta, Thái tử không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu: “Được rồi, A Loan, ta hiểu rồi.”
61
Đêm ấy, ta hiếm khi không ngủ được, bèn ôm gối và chăn đến tìm đại tỷ.
Đại tỷ trừng mắt nhìn ta: “Ngươi đ//iên rồi sao? Tự dưng đến tìm ta ngủ chung.”
Chỉ một khắc sau, ta đã an ổn nằm trên giường của nàng.
Dẫu vậy, ta vẫn không tài nào chợp mắt được, cứ trở mình mãi, khiến đại tỷ bực bội không thôi: “Khương Loan, ngươi trở mình nướng bánh đấy à?”
Ta đáp: “Đúng rồi, bánh gừng mới ra lò, tỷ muốn ăn một miếng không?”
Dù đều mang họ Khương, nhưng đại tỷ lại cực kỳ ghét gừng, nàng từng nói ghét nhất là món ăn có gừng, và bất cứ ai thích gừng thì cũng chẳng ra gì.
Nghe ta nói vậy, đại tỷ lập tức đuổi ta xuống giường.
Ta níu tay nàng: “Đừng, đừng mà! Ta có bí mật để đổi lấy.”
Đại tỷ: “?”
Nàng dựng tai lên: “Kể nghe thử.”
Ta chậm rãi kể: “Ta có một người bạn, rất lâu trước đây từng theo đuổi một nam tử, trước mặt hắn tỏ vẻ là tiểu thư khuê các thanh cao. Nhưng sau khi hai người thành đôi, nàng phát hiện ra rằng, nam tử đó chính là chí cốt mười năm của nàng, người biết rõ nàng là hạng người thế nào.”
Đại tỷ đáp thản nhiên: “Đây là ngươi, đúng không?”
Ta kinh hãi: “Sao tỷ biết??”
Đại tỷ: “…Người ngu ngốc này không khác ngươi là bao.”
Ta: “……”
Ta nói tiếp: “À, nghe ta kể hết đã. Sau khi biết chuyện, nàng ta vội vàng tìm lý do chia tay, nhưng bây giờ bọn họ gặp lại nhau rồi.”
Đại tỷ trở mình, quay lưng về phía ta: “Ngươi kể tiếp đi.”
Ta hỏi: “Sao tỷ lại quay lưng?”
Đại tỷ trùm đầu dưới chăn, cười nhạt: “Ta cảm thấy xấu hổ thay ngươi.”
Ta: “……”
Đại tỷ lạnh lùng nói: “Rồi sao nữa? Ta biết ngươi rất ít nói, nhưng tạm thời đừng im lặng.”
Ta đáp: “Rồi bây giờ nàng ta đang nằm cùng tỷ tỷ của mình trò chuyện, hy vọng rằng tỷ tỷ thông minh của nàng sẽ giúp đỡ nàng.”
Đại tỷ: “……”
Đại tỷ lạnh lùng đáp: “Tốt nhất là tỷ tỷ nàng đừng tin.”
62
Đợi ta im lặng hồi lâu, đại tỷ không nhịn được hỏi: “Này, nói tiếp đi, bạn ngươi có còn thích người cũ không?”
Ta đáp: “…… Không ghét.”
Đại tỷ hừ một tiếng: “Vậy là vẫn có chút cảm tình đấy.”
63
Ta và Tam Công chúa nằm trên thảm cỏ ngắm sao.
Tạ Cẩn đi mua vịt quay, khi trở lại thấy hai ta kề vai nhau, hắn nhỏ giọng nói: “Ta thật ngưỡng mộ các ngươi có thể thân thiết như vậy…”
Tam Công chúa chịu không nổi, lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Cẩn.
Ngũ Hoàng tử đang câu cá bên hồ, hắn la hét muốn câu hết cá đẹp trong hồ mang về hoàng cung để cho lũ cá hoang này mở mang tầm mắt.
Thái tử thì đang nướng cá, nướng ch//áy cả lên, nhưng hắn vẫn kiên quyết gọi đó là “mùi thơm cháy cạnh”.
Chúng ta còn dẫn theo Tam Hoàng tử, lần đầu tiên hắn ngồi trước ánh nến, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt, và ta nhận ra có giọt lệ vương trên má hắn.
Tam Hoàng tử nói: “Cảm ơn.”
Hắn nói: “Trước đây chưa từng có người bạn nào cùng ta đón sinh nhật.”
Ta định mở lời an ủi Tam Hoàng tử một chút.
Tam hoàng tử lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta cũng không có tài năng gì đặc biệt, hay là để ta biểu diễn màn bò trườn trong bóng tối cho các ngươi xem nhé.”
Ta: “……”
Ta lập tức nuốt lại lời định nói.
64
Chúng ta ngồi quây quần lại để ăn uống, Thái tử giới thiệu món “đại tác phẩm” của hắn — món cá nướng trông như que củi, và bị mọi người ghét bỏ.
Cùng lúc đó, hành vi “trà xanh” của Tạ Cẩn những ngày qua bị chỉ trích kịch liệt, nhưng hắn chẳng bận tâm, kéo ta qua một bên hỏi: “Nàng không giận ta chứ?”
Ta: “……”
Ta đáp: “Không……”
Tạ Cẩn không ăn miếng nào, nghiêm túc gắp thức ăn cho ta, rót rượu trái cây, Nhị Hoàng tử ngồi cạnh bĩu môi nói: “Sao ngươi không nhai rồi đút cho nàng luôn đi?”
Tạ Cẩn ngẫm nghĩ, dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề xuất này: “A Loan…”
Ta: “Ngươi đừng có mơ mà nghĩ đến chuyện đó!”
Ngũ Hoàng tử bị Thái tử trừng phạt, vừa ăn que củi vừa nghẹn ngào: “Ta ghét các ngươi.”
Tam Hoàng tử thì không từ chối, cũng chăm chỉ gặm que củi, khi Thái tử hỏi, hắn chỉ gật đầu nói ngon.
Ta uống hơi nhiều, ngã vào lòng Tạ Cẩn, hắn khẽ vòng tay ôm ta: “A Loan?”
Ta để gió hồ phả vào mặt, lòng bỗng nghĩ đến những con cá được nuôi trong cung, tâm trạng tự dưng tốt lạ thường.
Ta nói: “Tạ Cẩn.”
Tạ Cẩn cúi đầu nhìn ta: “Ta đây.”
Ta vui vẻ nói: “Tâm trạng tốt, ta tạm cho ngươi một cơ hội theo đuổi ta.”
Tạ Cẩn đáp: “Được.”
[HẾT]