Đệ Nhất Mỹ Nhân Kinh Thành - Chương 4
35
Tạ Cẩn nắm lấy tay ta: “A Loan, ta xin lỗi.”
Ngũ Hoàng tử không còn bận tâm chuyện bị Tạ Cẩn trêu ghẹo nữa, hắn muốn nghe hết câu chuyện, cứ như muốn dán tai vào người ta mà nghe lén: “Chuyện gì đã xảy ra, mau nói đi.”
Ta: “À, ngươi chẳng có gì phải xin lỗi ta cả.”
Thật ra, bao nhiêu năm trôi qua, ta đã quên mất cảm xúc của mình lúc đó, giờ gặp lại Tạ Cẩn chỉ thấy ngượng ngùng.
Tạ Cẩn hỏi ta: “Có thể cho ta cơ hội để giải thích không?”
Ta chuyển đề tài: “Ngươi đến đây chỉ để tìm ta thôi sao? Còn việc gì khác không?”
Tạ Cẩn im lặng một lúc: “Bệ hạ sai ta đến tìm Tam Hoàng tử.”
Tam Hoàng tử đang bực mình vì ta làm gãy bút than của hắn, đứng bên hồ ném đá, quyết tâm đập chet cá, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu: “Tìm ta?”
Tạ Cẩn gật đầu: “Bệ hạ muốn hỏi ngươi có thích cô nương nào không?”
Tam Hoàng tử nhìn ta, ánh mắt quen thuộc đó làm lòng ta dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Quả nhiên, sau một hồi đắn đo, Tam hoàng tử nói: “Ta… ta… Vậy, Giang Loan đi.”
Ta: “…”
Lại nữa rồi!
Có ai quản lý được bọn họ không…!
Chưa kịp để Tạ Cẩn nói, Ngũ Hoàng tử đã đáp ngay: “Năm mươi lượng! A Loan! Năm mươi lượng!”
Ta: “?”
Ngũ Hoàng tử đau khổ kêu lên: “A Loan, ngươi không thể thiên vị như vậy! Câu này hắn nói trước mặt người tình tiền nhiệm của ngươi, phải thêm cho hắn năm mươi lượng nữa!”
36
Ta chỉ xin Tam Hoàng tử ba mươi lượng bạc.
Ta ân cần khuyên nhủ: “Tam Hoàng tử, ngươi xứng đáng có được điều tốt đẹp hơn.”
Tam hoàng tử lẩm bẩm: “Nhưng mà…”
Ta nói: “Chứ không phải là thứ tốt nhất như ta đây.”
Tam Hoàng tử: “……”
37
Tam Hoàng tử lại quay về góc tường mà ủ dột.
Tạ Cẩn hỏi ta: “Bọn họ đều thích nàng?”
Ta: “?”
Ta: “Sao có thể chứ…”
Lời còn chưa dứt, ta đã thấy Tạ Cẩn mím môi: “A Loan, nàng thật được hoan nghênh.”
38
Sau khi bị ta từ chối rõ ràng, Tạ Cẩn chỉ để lại một câu: “Về phục mệnh” rồi rời đi.
Ta kéo Tam Công chúa đang ngồi bên hồ ngắm cá: “Về thôi, ra ngoài cả buổi rồi.”
Tam Công chúa nhăn nhó: “Chân tê cứng rồi.”
Ta: “?”
Ta: “Vậy tại sao ngươi nhất định phải ngồi xổm ở đây?”
Tam Công chúa nghiêm nghị: “Tất nhiên là vì gần ngươi với Tạ Cẩn, tiện cho việc nghe lén.”
Ta: “……”
39
Ta lại ngồi nghiêm chỉnh về chỗ của mình.
Tỷ tỷ nhìn ta với vẻ nghi ngờ: “Mấy người các ngươi đi đâu vậy? Làm gì hả?”
Ta nhã nhặn đáp: “Xây dựng tinh thần đồng đội.”
Tỷ tỷ: “?”
Nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, ta cầm đũa mà như có thần trợ giúp.
Vừa rồi cho cá ăn cả buổi, chẳng miếng bánh nào vào bụng ta cả.
Ta gắp một miếng cá, chợt nhận ra con cá này có vẻ quen mắt.
Ta: “……”
Ta cẩn thận quan sát con cá đã bị kho.
Giống như người thân của mấy con cá khi nãy.
Ta đ//ộc á//c nghĩ, lát nữa mang dĩa cá này cho lũ cá trong hồ ăn.
40
Cuối cùng, Tam Hoàng tử lấy lý do không thích hợp mà từ chối tuyển phi.
Hoàng thượng lo lắng vô cùng: “Tại sao?”
Tam hoàng tử nói thật: “Con quá u ám.”
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng nhìn gương mặt âm trầm của Tam Hoàng tử, từ từ nhắm mắt: “……Trẫm nhìn ra rồi.”
41
Sau khi yến tiệc kết thúc, ta bị bọn họ kéo đi ăn uống tiếp.
Ta chỉ việc ăn, còn họ thì lo tra hỏi.
Thái tử là người mở lời trước: “A Loan, hiện giờ ngươi còn thích Tạ Cẩn không?”
Ngũ Hoàng tử nhìn ta với vẻ ấm ức: “Sao ngươi lại có tình cũ? Ta chẳng phải là người tình tốt nhất của ngươi sao?”
Nhị Hoàng tử khẽ ho một tiếng: “Sao lại chia tay?”
Tam Công chúa bực bội: “A Loan, đừng ăn nữa! Vừa rồi ở yến tiệc ngươi đã ăn một bàn rồi, còn ăn nữa! Ngươi là kẻ tham ăn sao!”
Ta đang chiến đấu với miếng thịt kho trong miệng: “…Ta chỉ là dạ dày nhỏ.”
Ngũ Hoàng tử nhanh nhảu đáp: “Đà điểu à?”
Ta: “?”
Chuyện trở nên hỗn loạn khi ta cầm chân gà đuổi đánh Ngũ Hoàng tử.
Ta và hắn chạy vòng vèo khắp nơi, khiến hắn chóng mặt quay cuồng.
Những người khác chỉ ngồi trên ghế xem trò cười.
Ta quay lại chỗ ngồi, cắn thêm một miếng thịt.
Ăn chưa được bao nhiêu mà đã tốn sức lực nhiều như vậy, món thịt kho này nợ ta ba trăm calo rồi.
42
Ta đại khái kể với mấy người bạn thân của mình chuyện ta và Tạ Cẩn bắt đầu thế nào.
Tam Công chúa không tin nổi: “Vậy lời đầu tiên ngươi nói với hắn là…”
Nhị hoàng tử tiếp lời: “Là ‘Sao thế, ta khiến ngươi á khẩu không nói được rồi sao?’”
Ta: “……”
Ta bình tĩnh đáp: “Thì sao chứ.”
Ngũ Hoàng tử ôm bụng cười lớn: “A Loan, ngươi theo đuổi người khác mà loạn cào cào cả lên.”
Ta: “Nhưng ta đã theo đuổi được rồi, còn ngươi đã theo đuổi được ai chưa?”
Ngũ Hoàng tử: “……”
Ta ân cần hỏi: “Sao ngươi không cười nữa? Bản tính ngươi không thích cười à?”
Ngũ Hoàng tử: “……”
43
Ngũ Hoàng tử từng theo đuổi một cô nương.
Nàng ấy tên Tiểu Tuyết, dung mạo kiều diễm, nước da trắng ngần, rất yêu thích động vật nhỏ.
Chúng ta đã bày mưu tính kế cho hắn, ta còn dồn hết tâm huyết để lập ra một kế hoạch hoàn hảo, dặn đi dặn lại hắn phải làm đúng như lời chúng ta nói, không được sai sót.
Ngũ Hoàng tử đầy tự tin cầm theo kế hoạch đi tìm cô nương ấy, nhưng vừa mở miệng đã biến “Hôm nay ta sẽ dẫn Tiểu Tuyết đi mua chó nhỏ” thành “Chó nhỏ, hôm nay ta dẫn ngươi đi mua Tiểu Tuyết.”
Cuộc theo đuổi hoành tráng của Ngũ Hoàng tử chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
44
Ngũ Hoàng tử ôm đầu đau khổ: “Tam ca đâu! Tam ca đâu! Ta muốn cùng huynh ấy suốt ngày u ám!”
Tam Công chúa nhìn ta khó xử: “Hai người các ngươi đúng là khoai tây và củ khoai, nhìn cũng chẳng khác gì nhau.”
Ta: “……”
45
Ta kéo dài giọng, bắt đầu lật lại chuyện cũ: “Không biết là ai sống chet đòi quay lại với người tình cũ trông như đại tinh tinh Siberia kia, là ngươi phải không, Trần Mai Quế?”
Tam Công chúa: “……”
Tam Công chúa: “Người đó không phải gọi là tình cũ.”
Ta: “?”
Ánh mắt Tam Công chúa kiên định như thể sắp bước ra chiến trường Thế chiến II: “Đó là tiền án.”
46
Theo lời Tam Công chúa, nàng thích những nam tử vạm vỡ, vì dáng người đó mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
Từ nhỏ đến lớn, tiêu chuẩn chọn bạn đời của Tam Công chúa luôn là cao và khỏe, chúng ta không để tâm lắm, chỉ nghĩ rằng nàng nói đùa.
Cho đến một ngày, Tam Công chúa dẫn tình lang của nàng đến cho chúng ta xem, tất cả đều lặng im.
Trước đó, vài vị Hoàng tử còn bực tức, không hiểu là kẻ nào dám lừa gạt muội muội của họ, Ngũ Hoàng tử còn hùng hồn tuyên bố: “Đợi ta gặp tên tiểu tử đó, ta nhất định dùng nắm đ//ấm to như bao cát của mình đ//ánh cho hắn một trận!”
Khi gặp mặt xong, tất cả chúng ta đều im lặng: “……”
Ta khó khăn lên tiếng: “……Người vượn, Tarzan?”
Ngũ Hoàng tử: “……”
Ngũ Hoàng tử cúi đầu nhìn mình, rồi nhìn tình lang của Tam Công chúa, hắn lùi ra sau lưng Nhị Hoàng tử: “Thiến Thiến, tình lang của muội cũng to thật.”
Nhị Hoàng tử có chút bối rối, kéo ta ra trước mặt hắn, quay đầu nói với Ngũ Hoàng tử: “Tiểu Ngũ, nắm đ//ấm to như bao cát của đệ đâu rồi.”
Ta: “?”
Ta: “Kéo ta làm gì?”
Nhị Hoàng tử bào chữa: “Ngươi trông như Lâm Đại Ngọc, ta tin rằng ngươi có thể nhổ bật cả cây liễu.”
Ta: “……”
47
Nhị Hoàng tử đứng sau ta, Ngũ Hoàng tử đứng sau Nhị Hoàng tử, chúng ta ba người xếp hàng giống như trò đại bàng bắt gà con.
Còn đại tình lang trước mặt ta chính là con đại bàng đó.
Ngũ Hoàng tử đứng cuối cứ liên tục ngó nghiêng, trông ngóng khắp nơi, Nhị Hoàng tử không chịu nổi nữa hỏi: “Đệ đang tìm gì thế?”
Đối mặt với con đại bàng dữ tợn, Ngũ Hoàng tử ngượng ngùng cười: “Không biết tìm gì nữa, có lẽ là tìm đòn.”
48
Vị đại tình lang đó là một kẻ theo chủ nghĩa đại nam tử chính hiệu.
Hắn coi việc Tam Công chúa hết lòng vì mình là chuyện đương nhiên, ung dung hưởng thụ mà không chút áy náy.
Cuối cùng còn nói một câu: “Nữ nhân làm những việc này là chuyện bình thường.”
Ta nhịn hắn suốt một bữa ăn, cuối cùng gọi hết tất cả món đắt đỏ trong thực đơn, rồi bảo hắn đi thanh toán: “Nam nhân làm những việc này là chuyện bình thường.”
Đại tình lang buồn bực móc tiền, ta nhân cơ hội kéo Tam Công chúa qua: “Ngươi thực sự muốn ở bên hắn sao?”
Tam Công chúa đắm chìm trong tình yêu, hỏi ta: “Hắn chưa đủ tốt sao?”
Ta: “……”
Ta: “À, cũng khá tốt. Nhìn qua đã thấy hắn có thể quét sạch sinh m//ạng, khiến ngươi thành x//ác chet rồi.”
Tam Công chúa: “……”
49
Về sau, khi thấy tật xấu của đại tình lang ngày càng nhiều, chúng ta liên tục khuyên Tam Công chúa chia tay với hắn.
Nhưng vẻ đẹp trong mắt kẻ si tình, Tam Công chúa lại cho rằng bỏ qua mọi sự thật, tình lang của nàng vẫn có ưu điểm.
Ta và Thái tử bàn bạc, quyết định đi báo với Lệ phi, mẫu phi của Tam Công chúa.
Lệ phi nghe nói con gái mình bị một nam nhân to lớn thô kệch dụ dỗ, lập tức nổi giận, gọi Tam Công chúa đến: “Chia tay ngay!”
Tam Công chúa sống chet không chịu, vừa khóc vừa nói rằng nàng là đóa hồng do tay người ấy nuôi lớn.
Lệ phi đuổi nàng ra ngoài, rồi gọi ta vào, nắm lấy tay ta mà bảo: “Hay là con làm con gái ta đi, nó vô dụng rồi.”
Ta về, lén lút gọi mấy người khác đến, diễn lại một cách sinh động lời của Tam Công chúa: “Ta là đóa hồng do chính tay người ấy nuôi lớn! Là hắn, là hắn từng mảnh từng mảnh nhặt lại ta khi ta tan vỡ!”
Ngũ Hoàng tử cười đến nỗi gục lên bàn, Thái tử lỡ va vào hắn, hắn ngã xuống đất, nhưng vẫn ôm lấy chân ghế mà cười không ngừng.
Nhị Hoàng tử phun cả rượu ra, ho sặc sụa suốt nửa ngày.
Còn Thái tử thì nghiêm khắc trách mắng chúng ta: “Sao các ngươi có thể cười đùa Tam muội như vậy?”
Ta nhìn Thái tử, người đang cố nén cười, hỏi: “Vậy ngươi đang làm gì thế?”
Thái tử nghiêm mặt: “Răng của ta nóng quá, ta phải để chúng hở ra cho thoáng.”
Ta: “?”