Đệ Nhất Mỹ Nhân Kinh Thành - Chương 3
22
Trạng nguyên lang chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.
Tỷ tỷ bên cạnh vừa nhìn không chớp mắt vừa trách ta: “Ngươi lớn như vậy rồi mà cầm cái bánh cũng không xong.”
Hoàng thượng và Trạng nguyên lang nói chuyện rất vui vẻ, còn giới thiệu hắn với các đại thần khác, trong chốc lát mọi người đều quên mất vụ giấy nhắn vừa rồi.
Ta thấy Ngũ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp trên bàn như cá chet, Tam Công chúa thì nghẹn, phải uống nước liên tục, Thái tử và Nhị Hoàng tử không biết rỉ tai nhau chuyện gì, còn Tam Hoàng tử vẫn cầm bút than vẽ vòng tròn.
Nhân lúc không ai để ý, ta mang đĩa bánh sữa còn lại đi, nói với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, ta đi cho cá ăn.”
Tỷ tỷ: “?”
Tỷ tỷ: “Ngươi cầm cái gì thế?”
Ta mở mắt nói dối: “Thức ăn cho cá.”
Chưa đợi tỷ tỷ phản ứng, ta đã kéo Tả Diệp đi thẳng đến hồ sen trong Ngự Hoa Viên mới dừng lại.
Ta đứng bên hồ lặng lẽ cho cá ăn.
Tả Diệp đứng bên cạnh nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nhịn được nói: “Tiểu thư, cá cũng là sinh m//ạng.”
Ta: “…”
Ta đứng bên hồ lạnh lùng cho cá ăn.
23
Chẳng bao lâu sau, Tam Công chúa liền đến tìm ta, kéo tay ta không buông: “A Loan! Trạng nguyên lang Tạ Cẩn đó!”
Tam Công chúa phấn khích nói: “Thành thân, ta muốn thành thân với hắn!”
Ta: “…”
Thật là một kẻ mãi không chừa được cái tính mơ mộng về tình yêu.
Tam Công chúa cứ lải nhải bên cạnh ta, cho đến khi nhìn thấy cá trong hồ lật bụng trắng, đột nhiên im bặt: “… A Loan, ngươi đầu đ//ộc cá à?”
Ta bừng tỉnh, nhìn những con cá bị ta hại, kinh ngạc: “Cá cũng không tiêu hóa nổi sữa sao?”
24
Ta và Tam Công chúa đã bàn bạc xong xuôi chỗ ch//ôn cá, thậm chí cả chữ khắc trên bia mộ, nhưng chúng lại vẫy vẫy đuôi rồi sống lại.
Ta và Tam Công chúa ngồi xổm bên hồ nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng đi đến kết luận: “Chúng đang diễn kịch.”
Ta nói: “Còn diễn giỏi hơn cả ngươi khi nãy.”
Tam Công chúa: “…”
24
Ta bẻ từng miếng bánh sữa, trong lòng đầy do dự, không biết Tạ Cẩn này có phải là Tạ Cẩn kiếp trước hay không.
Ta hít một hơi thật sâu, rồi khoác vai Tam Công chúa mà nói: “Nếu, ta nói nếu thôi, ngươi chủ động chia tay với tình cũ, lấy lý do cực kỳ hoang đường, sau nhiều năm lại gặp lại hắn, ngươi sẽ làm gì?”
Tam công chúa thận trọng hỏi: “Hoang đường đến mức nào?”
Ta trầm ngâm một lát: “Đến giới tính còn không giống nhau, làm sao mà ở bên nhau được.”
Tam Công chúa: “…”
26
Ta và Tam Công chúa đang nhìn nhau đăm đăm thì bị giọng nói của Ngũ Hoàng tử cắt ngang.
“A Loan! Sao ngươi lén trốn ra đây mà không gọi chúng ta theo?”
Ta ngẩng đầu, phát hiện Ngũ Hoàng tử, Thái tử và Nhị Hoàng tử đều đã đến, phía sau bọn họ còn có Tam Hoàng tử lững thững bước theo.
Tam hoàng tử thấy ta nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phụ hoàng bảo ta đến.”
Ta không bận tâm đến hắn, nghiêm túc nói lại câu hỏi vừa nãy: “Nếu, ta nói nếu thôi, ngươi chủ động chia tay với tình cũ, với lý do cực kỳ hoang đường, sau nhiều năm gặp lại hắn, ngươi sẽ làm gì?”
Tam Công chúa vỗ vỗ vai ta: “Ta sẽ giống như ngươi, đi hỏi khắp nơi.”
Ta: “…”
Thái tử đổi sắc mặt: “… A Loan, nàng có tình cũ sao?”
Ngũ Hoàng tử liều m//ạng lay vai ta: “Hả? Ngươi có tình cũ à? Là ai? Anh hùng hào kiệt nhà nào?”
Ta bị lắc đến chóng mặt, nghe loáng thoáng Nhị Hoàng tử nói: “Có phải là Tạ Cẩn không nhỉ?”
Ta: “…”
Ta bình tĩnh nói: “Ngươi biết quá nhiều rồi, Tả Diệp, bịt miệng hắn lại.”
27
Ta nhìn đám người trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực vô cùng.
Sao nhiều người như vậy mà không có ai đáng tin cả…
Ta bèn tìm đến Tam Hoàng tử: “Bút than của ngươi đâu?”
Ta chưa từng nói chuyện với Tam Hoàng tử nhiều, hắn có chút ngạc nhiên nhìn ta một cái, đôi môi nhạt màu mím chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi cũng muốn gia nhập với ta sao?”
Nói rồi, hắn đưa cho ta một cây bút than mới tinh.
Ta chỉnh lại vạt áo dài, ngồi xổm xuống cạnh Tam Hoàng tử, buồn bã theo hắn vẽ vòng tròn.
28
Ngũ Hoàng tử bước tới nhìn ta thở dài: “Hầy.”
Ta tiếp tục vẽ vòng tròn.
Ngũ Hoàng tử tăng thêm âm lượng, thở dài một tiếng dài hơn: “Hầy.”
Ta đổi hướng, tiếp tục vẽ vòng tròn.
Ngũ Hoàng tử thấy ta không để ý đến hắn, cố tình thở dài thật mạnh và lớn: “Hầy.”
Ta không chịu nổi nữa, quăng bút than vào người hắn: “Ngươi còn thở than như vậy nữa ta sẽ báo quan đấy.”
Tam Hoàng tử ngây người một lúc: “… Bút than của ta.”
29
Cuối cùng, ta phải xin lỗi Tam Hoàng tử và hứa rằng từ nay sẽ thường xuyên bầu bạn vẽ vòng tròn cùng hắn.
30
Ngũ Hoàng tử đứng bên cạnh than thở: “Trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá.”
Tam Công chúa giữ chặt ta không buông: “A Loan! Ngươi và Tạ Cẩn quen biết nhau thế nào? Chẳng phải ngươi chưa từng nắm tay nam nhân sao? Sao lại có thể có tình ý với hắn!”
Ta: “…”
Ta nghiêm túc nói: “Chuyện này dài dòng lắm.”
Ngũ Hoàng tử xáp lại gần: “Vậy ngươi kể ngắn gọn thôi.”
Ta: “Thật ra ta không phải người.”
Ngũ Hoàng tử: “?”
Tam Công chúa: “?”
Ta giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Ta là một con mèo vàng đã tu luyện ngàn năm. Một ngày nọ, ta gặp Tạ Cẩn…”
Tam Công chúa thật sự tin, nàng hỏi dồn: “Rồi sao nữa, rồi sao nữa?”
Ta bịa chuyện tiếp: “Sau khi đỗ trạng nguyên, hắn bội bạc ta. Ta không cam tâm, đã xoay chuyển thời gian, sống lại một kiếp, quyết đoạt lại những gì thuộc về mình.”
Tam Công chúa: “…”
Ngũ hoàng tử: “A Loan, ngươi hãy viết sách cho tiệm của ta, ta đã nghĩ sẵn tên rồi, gọi là ‘Mèo vàng và trạng nguyên tiền kiếp’.”
Ta: “…”
Ta: “Nên gọi là ‘Chuyện tình của cha mẹ’.”
Ngũ Hoàng tử: “?”
31
Ta tóm tắt ngắn gọn: “Ta là người theo đuổi hắn.”
Ngũ Hoàng tử kinh ngạc: “Tạ Cẩn đã làm gì mà ngươi phải trả thù hắn như vậy!”
Ta: “… Ngươi có thấy cái hồ kia không?”
Ngũ Hoàng tử mơ hồ đáp: “Thấy rồi, đám cá này ta còn phải lén lút lấy từ cung Hoàng hậu.”
Ta dịu dàng nói: “Vậy ngươi vào đó trò chuyện với chúng đi.”
Ngũ Hoàng tử: “?”
32
Mặt Ngũ Hoàng tử tái xanh, hắn vắt óc suy nghĩ cách phản bác ta, bỗng có đôi tay đặt lên vai hắn. Ngũ Hoàng tử quay đầu lại, bực tức mắng: “Kẻ nào dám đụng vào vai bản Hoàng tử…”
Người đứng sau Ngũ Hoàng tử chính là vị tân trạng nguyên Tạ Cẩn, hắn nghiêng đầu, nhìn qua Ngũ Hoàng tử mà hướng ánh mắt về phía ta. “Nghe nói dung mạo của người là thiên hạ đệ nhất,” hắn nói, khiến ta cảm thấy chột dạ.
Ta không biết hắn có thật là Tạ Cẩn hay không, hay chỉ vô tình có dung mạo giống y hệt người tình cũ của ta.
Ta đang định giả vờ như không biết gì, thử thăm dò trước, thì nghe Tạ Cẩn suy nghĩ một lát rồi nói với Ngũ hoàng tử: “Là cha ngươi.”
Ta: “…”
Ta không tỏ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng nghĩ, quỷ tha ma bắt, ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa.
Sao đã đến cổ đại rồi mà Tạ Cẩn vẫn mãi lởn vởn không buông.
33
Ngũ Hoàng tử: “?”
Tạ Cẩn ngước mắt nhìn ta: “Khương Loan, lâu ngày không gặp.”
Ta cứng đờ: “… Lâu ngày không gặp.”
Quả thật là đã lâu không gặp.
Kiếp trước ta chet đi, xuyên đến cổ đại, đến nay đã mười tám năm rồi.
34
Ta và Tạ Cẩn từng là bạn trên mạng suốt mười năm.
Khi ta còn học tiểu học, ta đã kết bạn với Tạ Cẩn.
Lúc đó, hắn chỉ là một học sinh tiểu học bình thường, còn ta là một đứa trẻ kiêu ngạo của gia tộc Táng Ái danh giá.
Ta từng cố gắng thuyết phục hắn gia nhập gia tộc Táng Ái , để cùng nhau kiến tạo tương lai tươi đẹp, nhưng Tạ Cẩn thà chet cũng không chịu, thậm chí còn ép buộc ta rời khỏi gia tộc, từ bỏ mọi thứ và sống lại một cuộc đời bình thường.
Chúng ta bắt đầu trở nên quen thuộc với nhau một cách kỳ lạ, hầu như mỗi ngày đều trò chuyện với nhau, mặc dù phần lớn thời gian chỉ có ta nói và hắn lắng nghe.
Trong cuộc sống thực, ta không có nhiều bạn bè, trong lòng ta hắn là người bạn tốt nhất.
Chúng ta luôn tuân thủ nguyên tắc không gặp mặt ngoài đời, không gọi điện thoại, không gửi ảnh.
Sau này, khi ta vào đại học, ta gặp được một bạn học cao ngạo lạnh lùng.
Ta thầm khen ngợi vẻ đẹp của người nọ, liền khoe khoang với Tạ Cẩn rằng ta sẽ theo đuổi bạn học ấy.
Tạ Cẩn bảo rằng có thể theo đuổi.
Lúc đó, ta không hiểu lời hắn có ý gì, chỉ nghĩ rằng hắn đang cổ vũ ta, thế là ta bắt đầu bước đầu tiên trong cuộc sống đại học – lần đầu tiên chủ động theo đuổi một người đàn ông.
Bạn cùng phòng bảo ta rằng, bạn học kia thường không để ý tới người khác, rất khó gần, nên bảo ta khi theo đuổi đừng quá chân thành, tránh tổn thương.
Ta vô tư nói: “Không sao, tớ chỉ thích bề ngoài của cậu ta thôi.”
Cuối cùng, ta xin được số liên lạc của người kia, nhưng khi thêm vào danh bạ, ta không biết phải nói gì để mở đầu, thế là ta trang trọng gõ bốn chữ: “CPDD.”
Bạn học kia đáp lại: “…”
Bạn cùng phòng thở dài bên cạnh, bảo rằng cậu ấy chắc chắn sẽ xoá ta khỏi danh sách bạn bè.
Nhưng cậu ấy không làm thế, thậm chí còn để ta trong danh sách.
Ban đầu, để giữ vững hình tượng siêng năng, ta dậy sớm từ năm giờ sáng để nhắn tin: “Chào buổi sáng 🌹”.
Ta chỉ kiên trì được ba ngày, rồi không thể dậy sớm được nữa.
Ngày thứ tư, ta ngủ một giấc tới ba giờ chiều, mở điện thoại ra thấy cậu ấy nhắn tin vào mười hai giờ trưa: “?”
Ta mơ hồ không hiểu tại sao, nhưng vẫn theo đuổi được bạn học đó chỉ trong một tháng.
Bạn cùng phòng bảo sẽ xé ta ra thành tám mảnh, còn ta thì khoe khoang với Tạ Cẩn: “Tôi có người yêu rồi, chẳng muốn nói chuyện với người không có người yêu nữa.”
Tạ Cẩn: “…”
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta phát hiện ra rằng, Tạ Cẩn chính là bạn học kia.
Và hắn đã biết ta chính là Khương Loan – người đã quen biết với hắn suốt mười năm qua.
Ta không hỏi tại sao hắn không nói với ta, chỉ nhanh chóng nhắn cho hắn một câu: “Chúng ta khác giới tính, làm sao có thể ở bên nhau.”
Sau đó, ta xoá hết tất cả thông tin liên lạc và tin nhắn với hắn.