Đệ Nhất Mỹ Nhân Kinh Thành - Chương 2
14
Ngũ Hoàng tử nói rằng hắn bị ta làm tổn thương sâu sắc, đòi ta phải bồi thường tổn thất tinh thần.
Ta: “?”
Ta bình thản lấy từ trên người ra một đồng tiền, đưa cho Ngũ Hoàng tử xem lỗ ở giữa.
Ngũ Hoàng tử: “Hả? Ngươi định làm gì?”
Ta giản dị nói: “Nhà của ngươi.”
Ngũ Hoàng tử ngơ ngác cầm lấy đồng tiền, ngó trái ngó phải: “Hả? Ngươi muốn mắng người thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co.”
Nhị Hoàng tử hờ hững nói: “Nàng đang mắng ngươi bị đồng tiền che mắt.”
Ngũ Hoàng tử: “…”
Tam Hông chúa ngạc nhiên thốt lên: “Lâm Tiêu ngươi…”
15
Thật ra, người như ta, đẹp đẽ vô cùng, cũng có những nỗi phiền muộn.
Ví dụ như việc có đám đông nam nữ đến tỏ tình với ta.
Đối diện với những lời tỏ tình đủ kiểu, ta chỉ biết mệt mỏi mà nói dối: “Ta là người đồng tính.”
Nhưng cái cớ này chỉ dọa được đám nam nhân.
Vì thế ta phải tăng cường: “Ta là một chiếc bánh hạt dẻ, ngươi cũng là bánh hạt dẻ à?”
Dần dần, trong kinh thành lan truyền hai lời đồn, rằng ta vừa là người đồng tính vừa là người mê bánh hạt dẻ.
Không ít kẻ ái mộ ta chẳng những không bỏ cuộc, mà còn xếp hàng mỗi ngày để mua bánh hạt dẻ cho ta.
Ngũ Hoàng tử, kẻ từng bị hại, không ngừng bày tỏ sự oán hận: “Đều tại ngươi, ta không còn xếp hàng mua được bánh hạt dẻ ở cửa hàng nổi tiếng trước cổng thành nữa.”
Ta im lặng nghe Ngũ Hoàng tử nói một hồi, sau đó hỏi hắn: “Tại sao không ai mua cho ngươi, chẳng phải ngươi muốn cũng không có sao?”
Ngũ Hoàng tử: “…”
16
Trong cung tổ chức yến tiệc, mời các tiểu thư đến thưởng hoa.
Nói là thưởng hoa, thực ra là để chọn phi cho Tam Hoàng tử.
Theo lý, lẽ ra nên chọn phi cho Nhị Hoàng tử trước.
Nhưng Nhị Hoàng tử không có ý định cưới vợ.
Khi Hoàng thượng ngầm nhắc đến việc chọn phi, hắn liền kéo ta ra làm lá chắn: “Nhi thần yêu mến A Loan, nhưng A Loan không có ý với nhi thần, nên nhi thần không muốn cưới ai khác.”
Ta: “…”
Hoàng thượng liền chuyển ánh mắt sang Thái tử.
Thái tử và Ngũ Hoàng tử học theo: “Nhi thần yêu mến A Loan…”
Ta: “?”
Ta kéo tay áo Tam Công chúa, cùng nàng thảo luận kỹ lưỡng về việc ta nên làm thế nào để đ//ánh một trận với mấy người này mà không để lại dấu vết.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy có ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.
Ta quay đầu lại, thấy Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào Tam Công chúa bên cạnh ta.
Tam Công chúa cũng nhận ra điều đó, mơ hồ nói: “Hả?”
Hoàng thượng hắng giọng, dò hỏi: “Con đã có ý trung nhân nào chưa?”
Tam Công chúa nhìn quanh một vòng, lại nhìn về phía ta.
Nàng như thể đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Nhi thần cũng yêu mến A Loan…”
Ta: “??”
Hoàng thượng: “???”
17.
Mấy người bọn họ đứng xếp hàng trước mặt ta để tạ tội.
Bọn họ đẩy Ngũ Hoàng tử, người khéo ăn khéo nói nhất, ra làm đại diện.
Ngũ Hoàng tử cười cầu hòa: “A Loan, ngươi đừng giận nữa.”
Ta điềm tĩnh nói: “Ta cớ gì phải giận.”
Ngũ Hoàng tử vui mừng reo lên: “Thật ư!”
Ta chỉ vào khoảng đất trống phía sau: “Đứng đó xếp hàng, mỗi người giao cho ta năm mươi lượng.”
Ngũ Hoàng tử: “?”
Ngũ Hoàng tử ngập ngừng hỏi: “Giao phí gì vậy?”
Ta: “Các ngươi dám nói thích ta ngay tại đại điện, khiến tinh thần ta bị tổn thương.”
Nhị Hoàng tử: “…”
Thái tử ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tam Công chúa ôm lấy ta, cố gắng biện hộ: “A Loan, chỉ là ta nhất thời hồ đồ.”
Ta lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cũng không có đầu óc sao?”
Tam Công chúa: “?”
Ngũ hoàng tử suy nghĩ hồi lâu, ta thậm chí nghĩ hắn định dốc hết gia sản để trả tiền cho ta.
Ta biết Ngũ Hoàng tử xưa nay chẳng có nhiều tiền, khi ta đang cân nhắc giảm bớt cho hắn một chút thì hắn thốt lên: “A Loan, chúng ta như vậy có tính là ở chung không?”
Ta: “?”
Ngũ Hoàng tử tràn đầy tình cảm: “Chúng ta đều rơi vào cảnh bị tiền che mắt.”
Ta: “…”
Ta thu lại lòng thương hại của mình, nhẹ nhàng nói: “Ngươi, nộp thêm hai mươi lượng nữa.”
18
Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi trên cao, bên dưới lần lượt là các đại thần cùng gia quyến.
Những tiểu thư quý tộc được trang điểm tỉ mỉ đều dõi theo ta, khiến ta cảm thấy chột dạ.
Các quý nữ kinh thành luôn coi ta là hình mẫu, mỗi lần tham dự yến tiệc đều ghi lại cách ăn mặc của ta, sau đó khơi lên một làn sóng thời trang trong kinh thành.
Ta ngồi nghiêm chỉnh, lo sợ bị phát hiện đang lơ là.
Tả Diệp đứng cạnh ta, nàng đưa cho ta một mảnh giấy nhỏ, khẽ nói: “Ngũ Hoàng tử gửi.”
Ta: “?”
Ta nhận lấy mảnh giấy, lén mở ra xem.
Chỉ thấy trên đó, nét chữ như gà bới của Ngũ Hoàng tử hiện lên rõ ràng:
[Ngồi thẳng như vậy, có tâm sự gì sao?]
Ta ngẩng đầu nhìn một lượt, không thấy bóng dáng Ngũ Hoàng tử đâu.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo chức quan, phụ thân ta chức vị không cao không thấp, nên chỗ ngồi của nhà ta ở khu vực trung tâm.
Ta muốn đáp lại rằng “cút”, nhưng không có bút.
Ta bắt đầu nghi ngờ không biết Ngũ Hoàng tử lấy đâu ra giấy bút: “Ai là người tốt mang theo bút lông khi đi dự tiệc đây ta?”
Đích tỷ bên cạnh ho khan vài tiếng. Ta không để ý nàng, nàng liền ho càng mạnh hơn.
Ta: “…”
Ta đành hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có mang bút lông không?”
Đích tỷ hừ một tiếng: “Chuyện gì cũng phải mượn ta, ngươi không có đồ của mình sao?”
Nói rồi, nàng bảo thị nữ đưa cho ta một cây bút lông.
Ta: “…Cảm ơn.”
Ta nhìn đích tỷ thật sâu.
Thì ra người tốt bụng mang theo bút lông khi dự tiệc là tỷ ấy.
19
Ta nhẹ nhàng viết vài chữ, cuộn tờ giấy lại rồi đưa cho Tả Diệp.
Ta nói: “Đưa cho Tam Công chúa.”
Tả Diệp không hỏi nhiều, làm theo lời ta, mang tờ giấy đến tay Tam Công chúa.
Tam Công chúa xem qua, không nhịn được mà cười rộ lên, rồi cũng nhờ cung nhân mang bút lông đến, viết vài chữ.
Sau đó, nàng chuyển tờ giấy tới Nhị Hoàng tử.
…
Cuối cùng, tờ giấy lại quay về tay ta.
Ngũ Hoàng tử: [Ngồi thẳng thế, có tâm sự gì sao?]
Ta: [Cút khỏi đây đi]
Tam Công chúa: [Ngũ ca quan tâm A Loan như vậy, là đang thầm mến nàng chăng?]
Nhị Hoàng tử: [Hắn yêu sâu đậm!]
Thái tử: [Hôm nay A Loan sao lại dịu dàng thế?]
Ngũ Hoàng tử: [??? Hãy dịu dàng hay dịu dàng!]
Ta viết tiếp: [Tỷ đây thở thôi cũng dịu dàng], đang định gửi cho Tam Công chúa, nhưng lại bị Hoàng thượng bắt được.
Ta: “…”
Ta không dám thở mạnh, lặng lẽ nhìn những kẻ gây sự khác.
Dù không nhìn rõ mặt bọn họ, nhưng ta vẫn có thể đoán ra được vẻ mặt của từng người.
Hoàng thượng vừa nhìn tờ giấy vừa do dự đọc lớn: [Ngồi thẳng thế, có tâm sự gì sao?]
Trong nháy mắt, Ngũ Hoàng tử biến mất khỏi chỗ ngồi, trốn dưới gầm ghế.
Hoàng thượng tiếp tục đọc: [Cút khỏi đây đi?]
Ta: “…”
Ta thật muốn bỏ chạy.
Ta nhìn chỗ ngồi trống không của Ngũ Hoàng tử ở xa, trong lòng tự hỏi liệu mình có thể trốn xuống gầm ghế được không.
Khi Hoàng thượng đọc đến dòng của Tam Công chúa, nàng dùng khăn che mặt, cúi đầu điên cuồng ăn.
Nhưng nàng là vị Công chúa nhỏ nhất, và chỉ có nàng mới gọi Ngũ Hoàng tử là Ngũ ca, cho nên ai cũng biết đó là nàng.
Tam Công chúa đối diện với ánh mắt từ bốn phương tám hướng, cười gượng, phồng má, nói không rõ lời: “Ăn đi, sao các ngươi không ăn?”
Chúng thần: “…”
20
Hoàng thượng nhìn tờ giấy một lúc lâu rồi nói: “Hửm… sao Trẫm không thấy Tam Hoàng tử?”
Theo lý mà nói, chúng ta đều có mối quan hệ tốt với Tam Hoàng tử.
Chúng ta đều là đồng niên, tuổi tác không chênh lệch nhiều, lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Nhưng khác với chúng ta, Tam Hoàng tử là người khá trầm lặng.
Khi chúng ta bị phạt đứng vì ngủ gật trong lớp, Tam hoàng tử ở góc phòng lặng lẽ nhìn chúng ta đầy u ám.
Khi chúng ta bị Hoàng hậu bắt quả tang và trách mắng vì chạy lung tung trong cung, Tam Hoàng tử vẫn đứng ở góc, u ám nhìn chúng ta.
Nhiều năm trôi qua, bất kể chúng ta làm gì, Tam Hoàng tử luôn ở góc, như cây nấm mọc lên, mặt mày u ám, lặng lẽ vẽ vòng tròn.
Tam Công chúa từng hỏi ta: “Tam ca đang làm gì vậy?”
Ta cố gắng tìm từ để diễn tả: “Ừm… méo mó, bò trườn, u ám mà ngọ nguậy.”
Tam Công chúa: “?”
21.
Hoàng thượng đang nói thì chợt nhìn quanh: “Tam Hoàng tử đâu rồi?”
Một giọng nói u ám vang lên từ góc phòng: “Nhi thần ở đây.”
Hoàng thượng: “…”
Hoàng thượng: “Ngươi lúc nào cũng trốn ở góc đó làm gì…”
Lúc này chúng ta mới nhìn rõ được dung mạo của Tam Hoàng tử.
Hắn da dẻ tái nhợt, dáng người trung bình, mái tóc che mất một bên mắt.
Ta: “…!”
Hơi thở u ám nồng nặc quá, không chắc lắm, phải nhìn kỹ lại.
Hoàng thượng: “…”
Hoàng thượng đúng lúc kết thúc câu chuyện này, chuyển sang đề tài khác: “Các ngươi đã gặp Trạng nguyên mới đỗ đầu bảng năm nay chưa?”
Lời người vừa dứt, một bóng người liền từ ngoài điện bước vào.
Người ấy hành lễ với Hoàng thượng: “Vi thần bái kiến bệ hạ, vi thần đến muộn, mong bệ hạ thứ tội.”
Hắn mặc quan phục màu đỏ, tôn lên làn da trắng ngần, đứng đó với vẻ lạnh lùng, gương mặt nhìn nghiêng thật tuấn tú.
Nhiều người nhìn đến ngây dại, bao gồm cả ta, ta liếc mắt thấy Tam Công chúa hai mắt sáng rực như đèn pha.
Ta chống cằm, định ngắm kỹ dung nhan của Trạng nguyên lang, nhưng lại thấy Trạng nguyên lang liếc mắt nhìn về phía ta.
Ta: “…”
Miếng bánh sữa trong tay vừa cầm lên liền rơi xuống đất.
Ta sững sờ: Đây chẳng phải là người yêu cũ ở kiếp trước của ta sao!