Đệ Nhất Mỹ Nhân Kinh Thành - Chương 1
1.
Tả Diệp là tỳ nữ của ta.
Ban đầu, ta không muốn nàng làm tỳ nữ cho ta.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, ta liền nhớ đến mỗi buổi sáng tám giờ ta phải lên lớp, mỗi bài tập ta phải làm.
Ta trầm ngâm nói với Tả Diệp: “Ta là một người đồng tính nữ.”
Tả Diệp: “Trùng hợp thật, nô tỳ cũng vậy.”
Ta kinh ngạc: “Ta sợ người đồng tính.”
Tả Diệp: “…”
2.
Quan hệ giữa ta và tỷ tỷ rất tốt.
Tỷ tỷ cười lạnh nói với ta: “Cái trâm này ta quyết định sẽ lấy đi, ngươi chỉ là thứ nữ, đừng vọng tưởng.”
Ta mỉm cười với tỷ tỷ.
Tỷ tỷ: “…”
Tỷ tỷ giọng cứng ngắc: “Một cái trâm hỏng, ngươi muốn thì cứ lấy đi.”
Đấy, ta đã nói là quan hệ giữa ta và nàng rất tốt mà.
3.
Mẫu thân thường nói ta quá ngạo mạn, chỉ vì có khuôn mặt đẹp.
Ta đáp: “Mẫu thân à, nếu người có khuôn mặt này, người cũng sẽ ngạo mạn thôi.”
Mẫu thân: “…”
Mẫu thân ôm lấy ta thở dài: “Ta xem thử sau này có ai dám cưới con.”
Ta ngoan ngoãn nói: “Không sao, sẽ có người không sợ chet mà.”
Mẫu thân: “…”
4.
Vì dung mạo quá đẹp, mà danh tiếng ta vang xa.
Hoàng thượng đặc biệt cho phép ta vào cung học tập.
Vậy nên, ta càng thêm nổi danh vì nói chuyện riêng trong giờ học, ngủ trong lớp, và giả vờ biến dị làm bạn học sợ hãi.
Mỗi lần phạm lỗi, gây chuyện đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng đều nhìn vào mặt ta, rồi lại nhìn mặt những kẻ gây chuyện khác, cân nhắc một lúc, dường như đang quyết định điều gì.
Sau đó, người sẽ nói với những kẻ khác: “Đừng chấp nhặt làm gì.”
Những kẻ khác: “…”
Lâu dần, chẳng còn ai muốn tố cáo ta nữa.
Dù ta có hành vi, cử chỉ nào không hợp lẽ, nhưng chỉ cần ta nở một nụ cười, thì chẳng ai có thể từ chối được.
Ta đắc ý khoe với Tả Diệp: “Chẳng có ai mà tiểu thư nhà ngươi không thể chinh phục.”
Tả Diệp đánh giá: “Dùng sắc hầu người.”
Ta: “???”
Ta: “Vậy ngươi thử nói thật lòng xem, ngươi đã bị ta chinh phục chưa?”
Tả Diệp im lặng một lúc: “…Ừm.”
Ta ồ lên một tiếng: “Trông mặt mà bắt hình dong.”
Tả Diệp: “…”
5
Quan hệ giữa ta và các vị Hoàng tử, Công chúa đều rất tốt.
Cụ thể là mỗi khi họ đi ăn đều thích gọi ta cùng đi.
Ta hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi đều thầm mến ta?”
Nhị Hoàng tử: “…”
Thái tử: “?”
Tam Công chúa bình tĩnh nói: “Không phải, gọi ngươi đi cùng để được ăn miễn phí mà thôi.”
Ta: “…”
Thì ra ta chỉ là công cụ để được ăn miễn phí.
6
Ngũ Hoàng tử tổ chức một cuộc hội họp.
Hắn vừa mở một thư quán mới ở kinh thành, chuyên bán các sách truyện thú vị.
Không lâu sau, hắn gọi tất cả chúng ta đến, cao ngạo trải số tiền kiếm được lên bàn: “Ta không cần nói nhiều, muốn hỏi các vị ở đây, các ngươi đã từng thấy nhiều tiền như vậy chưa, không cần phải kinh ngạc đâu.”
Ta nhìn vài đồng bạc lẻ trên bàn: “…Nhiều tiền như vậy, ngươi không sợ mất m//ạng sao?”
Nhị Hoàng tử: “Ngươi cứ chiều theo ý hắn đi.”
7.
Ngũ hoàng tử bị mọi người, trừ ta ra, đồng loạt chế giễu.
Hắn mắt rưng rưng đến gần ta: “A Loan, chỉ có ngươi là đối tốt với ta.”
Ta hy vọng hỏi: “Vậy ngươi có chia cho ta một nửa số bạc này không?”
Ngũ Hoàng tử lạnh lùng nhìn ta: “Các ngươi đều là người vô liêm sỉ như nhau.”
Ta: “?”
8
Chúng ta đến thư quán của Ngũ Hoàng tử để gia tăng tình cảm.
Ta từ trong đống sách màu mè, kỳ quái chọn ra một quyển tương đối bình thường.
“Trọng sinh ta thành đệ nhất mỹ nhân kinh thành.”
Ta: “?”
Ta nhẩm thầm mười lần giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Ta rất hài lòng với dung mạo của mình, hy vọng không có hồn ma nào dám ch//iếm đ//oạt x//ác của ta, nếu không ta sẽ hóa thành lệ quỷ bóp chet tất cả bọn chúng.
9.
Ta với lòng kính sợ mở cuốn sách ra.
Một khắc sau, ta cầm sách chất vấn Ngũ Hoàng tử: “Thư quán của ngươi bán thứ gì đây?”
Ngũ Hoàng tử chột dạ nói: “Sơ suất.”
Ta nắm lấy cổ áo hắn: “Sao ta không biết ta và Nhị Hoàng tử, Tam Công chúa, Thái tử, Tả Diệp và ngươi đều có một đoạn tình sử chứ?”
Ngũ Hoàng tử kêu lên thảm thiết: “Đ//ốt nó đi! Ta lập tức đ//ốt nó!”
Ta quả quyết: “Không được.”
Ngũ Hoàng tử: “?”
Ta giơ tay: “Chia cho ta chín phần số tiền kiếm được.”
Ngũ Hoàng tử: “…”
Ngũ Hoàng tử ôm lấy túi tiền, đau đớn nói: “Ngươi rõ ràng có thể trực tiếp c//ướp mà…”
Ta vui mừng: “Ngươi nói sớm thì ta đã c//ướp rồi!”
Ngũ Hoàng tử: “?”
10.
Dù dung mạo của ta đã không có chỗ nào để chê nữa, nhưng ta vẫn chưa từng có tình cảm với bất kỳ công tử nhà nào.
Ngũ Hoàng tử đã nắm tay một cô nương, Tam Công chúa từng có một người tình nhỏ, Nhị Hoàng tử và tiểu thư nhà Thừa tướng từng gửi thư cho nhau, Thái tử trong cung có không ít phi tần do Hoàng thượng và Hoàng hậu ban tặng.
Vì thế, ta uống đến say mèm, lớn tiếng hỏi: “Bản tiểu thư dung nhan như hoa, cớ sao chưa từng nói chuyện tử tế với nam nhân?”
Nhị Hoàng tử cầm chén rượu trên tay khựng lại: “Ta không tính là gì sao?”
Ngũ Hoàng tử đang gặm đùi gà: “?”
Ta khẽ nói: “Các ngươi cũng tính sao.”
Nghe vậy, Thái tử không lộ vẻ gì nhưng đã lặng lẽ lùi xa khỏi bọn họ.
Tam Công chúa cũng có chút say, khóc đến mắt đỏ hoe, nắm chặt tay ta: “A Loan, ta muốn tái hợp với hắn.”
Ta hỏi: “Tái hợp gì chứ? Tái hợp với ai?”
Nhân lúc Tam Công chúa còn chưa kịp phản ứng, ta cao giọng kêu lên: “Nữ nhân này lại não tàn vì tình rồi!”
Mọi người lập tức buông tay, cảnh giác nhìn Tam Công chúa.
Tam Công chúa tỏ ra uất ức: “Nhưng hắn thật sự đối xử rất tốt với ta.”
Thái tử nghiêm giọng khuyên nhủ: “Hắn không xứng với muội.”
Ta đồng tình: “Phải đấy, hơn nữa hắn lại to lớn như vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra mà chúng ta không ở bên cạnh thì biết làm sao.”
Tam Công chúa hét lên: “Ta là Công chúa mà!”
Ngũ Hoàng tử khinh thường nói: “To lớn sao? Cũng chỉ như thế thôi, so với ta là một chín một mười.”
Ta: “?”
Ta nhìn làn da trắng nõn của Ngũ Hoàng tử, cổ tay mảnh mai của hắn, lễ phép hỏi: “Một chín một mười gì?”
Ngũ Hoàng tử ngẩng đầu: “Hắn một quyền, ta xuống chín suối.”
Ta: “…”
11
Ta dịu dàng nói: “Nếu ngươi nói thế, thì ta với Tần Thịnh là ba bảy phân định.”
Tần Thịnh là vị tướng quân đương triều, võ công xuất chúng, được người đời ca ngợi.
Ngũ Hoàng tử kinh hãi: “Ngươi?”
Hắn từ trên xuống dưới đánh giá ta một lượt, rồi lắc đầu: “Không phải ta có ý chê ngươi, nhưng ngươi sinh ra đã mang dáng vẻ mảnh mai, vai không thể gánh, tay không thể cầm…”
Ta chắp tay sau lưng: “Hắn ba quyền, ta xuống mồ bảy ngày.”
Ngũ Hoàng tử: “…”
Ngũ Hoàng tử nghiêm nghị tỏ lòng kính trọng: “Xem ra ngươi đã nắm được tinh túy của bản Hoàng tử rồi.”
12
Tam Công chúa lại náo loạn một hồi, kể về việc người tình cũ tốt đẹp ra sao.
Chúng ta từ lúc ban đầu khuyên nhủ, dần trở nên vô cảm.
Ta thậm chí còn bắt đầu phụ họa: “Ngươi nói đúng, nam nhân mà, làm thế là phải, ngươi cứ nhẫn nhịn rồi sẽ qua thôi.”
Tam Công chúa: “?”
Tam Công chúa dừng lại: “Nhưng ta là Công chúa mà.”
Ta nói: “Dù ngươi là Công chúa, nhưng hắn là nam nhân mà!”
Tam Công chúa: “…”
Tam Công chúa nhận ra điều gì không ổn: “Hắn là nam nhân thì sao, hắn…”
Ngũ Hoàng tử chen vào thêm mắm thêm muối: “Nam nhân đều như vậy, muội nên thuận theo hắn, chuyện gì cũng nghe lời hắn, như vậy các ngươi sẽ không có mâu thuẫn.”
Nhị Hoàng tử thêm dầu vào lửa: “Ta ủng hộ các ngươi tái hợp, Thiến Thiến, muội phải học cách kiềm chế tính tình của mình, rộng lượng hơn.”
Thái tử lặng lẽ gật đầu.
Tam Công chúa: “?”
Tam Công chúa tức giận đến nỗi lật đổ bàn: “Đồ thối tha! Hắn là cái thá gì, dám bảo bản Công chúa kiềm chế?”
Tiếng ồn ào quá lớn, chủ quán chạy vào, hét lớn: “Các người đang làm gì vậy?”
Thái tử nhanh chóng đứng dậy, rút tiền ra đền bù.
Không ngờ chủ quán lại đòi giá c//ắt cổ: “Năm mươi lượng.”
Ngũ Hoàng tử giận dữ: “Năm mươi lượng!! Ngươi c//ướp tiền sao? Quán này của ngươi có đáng giá năm mươi lượng không?”
Tam Công chúa quên cả buồn: “Hả? Bao nhiêu?”
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó nói: “Để A Loan ra mặt!”
13.
Ta: “?”
Bị người khác đẩy lên trước mặt chủ quán, ta cầm lấy chiếc khăn tay, nhẹ nhàng chấm lên khóe miệng, giọng nói mềm mỏng: “Thật sự cần đến năm mươi lượng sao?”
Ánh mắt ta trong trẻo, khiến chủ quán đỏ mặt, liên tục nói: “Không cần, không cần, thật ra cũng không tốn nhiều như vậy, cô nương chỉ cần đưa một lượng là được.”
Thái tử trả tiền xong, ta rời khỏi tửu lâu dưới ánh mắt lưu luyến không rời của chủ quán.
Ngũ Hoàng tử hỏi ta: “Ngươi vừa rồi tại sao lại làm động tác ghê tởm như thế?”
Ta: “?”
Ngũ Hoàng tử giật lấy khăn tay của ta, bắt chước lại động tác vừa rồi.
Sau đó, hắn mở to mắt nhìn ta.
“A Loan! Tại sao trên khăn tay lại có dầu mỡ!”
Ta điềm tĩnh đáp: “Bởi vì ta vừa rồi đang lau dầu mỡ trên khóe miệng.”
Ngũ Hoàng tử: “…”
Ta: “Dù ta có dung mạo xuất trần tuyệt mỹ, nhưng ta cũng phải ăn cơm.”
Ta lắc đầu, nặng nề nói: “Đều tại cái đùi vịt quay quá thơm, ta không nhịn được mà ăn thêm hai miếng. Tiểu Ngũ, ngươi có muốn đấu một trận với cái đùi vịt không?”
Ngũ Hoàng tử: “… Ngươi chỉ còn mỗi khuôn mặt là đáng nhìn thôi.”
Ta đáp lại: “Khách khí khách khí rồi, ngươi đến cả khuôn mặt cũng không có gì đáng nhìn.”
Ngũ Hoàng tử ngửa mặt lên trời thở dài: “Đ//ộc nhất là lòng dạ nữ nhân!”