Đầy trời đều là Tiểu Hân Hân - Chương 2
4
Sau khi rời đi, Tề Diễn Tri cũng không hỏi gì cả.
Vẻ mặt của anh vẫn như thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đã no chưa? Nếu không thì chúng ta đổi sang nhà hàng khác nhé?”
Nhưng anh càng cư xử như vậy tôi càng cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh: “Tề Diễn Tri, anh không có gì muốn hỏi à?”
Một bữa ăn ngon không hiểu sao lại lộn xộn thành ra như thế này.
Thậm chí từ góc nhìn của anh thì người đó còn có mối quan hệ phức tạp với vợ mình.
Tề Diễn Tri im lặng một lát, thở dài nói: “Có.”
Anh hơi nghiêng người về phía trước, nhìn tôi một cách điềm tĩnh, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
“Nhưng hình như vợ anh rất không vui, anh cũng không muốn nhắc đến những chuyện khó chịu này để ảnh hưởng đến tâm trạng của em. Hơn nữa, hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta, tại sao phải lãng phí thời gian cho một người không quan trọng chứ.”
Những gì anh nói khiến tôi không khỏi ngơ ngẩn. Thành thật mà nói, sự xuất hiện của Tưởng Trì Chu không có tác động gì chắc chắn là nói dối.
Tôi tưởng mình đã che giấu cảm xúc tồi tệ của mình rất tốt, nhưng không ngờ vẫn bị anh phát hiện.
Không hiểu sao, sự khó chịu trong lòng dần dần tiêu tan, tôi kéo vạt áo anh, bẽn lẽn nói: “Này, anh chàng mông to, anh cứ hỏi bất cứ điều gì anh muốn.”
Tề Diễn Tri bị tôi chọc cười cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
“Đi thôi phu nhân Tề, hôm nay chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để hẹn hò.”
Sau đó, tôi và Tề Diễn Tri đến rạp chiếu phim để xem bộ phim hoạt hình mà tôi rất mong chờ.
Anh xem rất chăm chú, chỉ khi nhận thấy ánh mắt của tôi, anh mới nhìn sang và nhỏ giọng hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi không khỏi nghĩ đến quá khứ khi đi xem phim với Tưởng Trì Chu, phần lớn thời gian anh ta đều không có hứng thú, nếu anh ta không nhìn xuống điện thoại thì cũng là mượn ánh đèn mờ để làm làm điều sằng bậy.
Anh ta chỉ nói với tôi: “Em bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ như trẻ con thích những thứ nhàm chán này vậy?”
Nhưng Tề Diễn Tri lại khác với Tưởng Trì Chu.
Sau khi xem phim, tôi không ngừng *thao thao bất tuyệt về cốt truyện, Tề Diễn Tri cũng không ngắt lời hay tạt gáo nước lạnh vào người tôi.
*Nói hết cái này sang cái kia.
Anh chỉ im lặng lắng nghe và kiên nhẫn đáp lại đầy cảm xúc.
Tâm trạng của tôi càng trở nên tươi sáng hơn.
Tôi không hề nhận ra mình đã chủ động nắm tay anh và nói: “Đi thôi, lát nữa chúng ta đi mua sắm ở phố ẩm thực trên đường Nam Đồng. Em đã từng nói với anh là có một tiệm khoai lang nướng rất ngon ở đó.”
Anh để tôi nắm tay rồi nhẹ nhàng nắm lại, khóe miệng nhếch lên thật đẹp: “Em quên hiện tại không được ăn đồ cay và nhiều dầu mỡ à?
“Nhưng điều đó không quan trọng…”
Sau đó, tôi trơ mắt nhìn người nào đó với gương mặt thanh tú đẹp đẽ, đang nghiêm túc trêu chọc: “Nếu em thật sự thèm, anh có thể ăn cho em xem.”
Tôi: “?”
Anh cụp mắt nhìn vào ánh mắt oán hận của tôi, khẽ cười nói: “Lần sau em có dám ăn nấm không?”
Tôi lập tức thành thật, giả vờ bận rộn nhìn một đôi cách đó không xa: “Ồ, nhìn kìa, miệng họ dính vào nhau…”
Không khí ngưng đọng hai giây.
Tôi dùng đầu ngón chân gảy gảy xuống đất, sau đó nhắm mắt lại vì xấu hổ và tức giận. Tôi đang nói cái quái gì thế này.
Tề Diễn Tri giấu đi nụ cười trong mắt, ngập ngừng nói: “Điều này không tốt, ở nơi công cộng sẽ cản trở diện mạo của thành phố. Hay là đợi khi về nhà rồi nói sau.”
Tôi: “…”
Cái gì mà về nhà chứ? Không phải, tôi không có ý đó.
Lời nói của anh rất mơ hồ, khi tôi hoảng hốt giải thích, anh cong môi, khẽ mỉm cười nói: “Em đang nghĩ gì vậy? Ý anh là nếu bọn họ thực sự không kiềm chế được bản thân thì có thể đợi về đến nhà.”
Tôi: “?”
Không phải, vậy tại sao anh lại do dự?
Cho tôi hỏi sao anh lại dùng khuôn mặt đẹp trai hiền lành vô hại này để làm những việc không hay ho như vậy chứ?
Tôi hờn dỗi cả tiếng đồng hồ sau đó.
Tề Diễn Tri quả quyết thừa nhận sai lầm của mình, tôi xoa mũi nói: “Em đang rất tức giận. Chắc phải ăn khoai lang nướng thơm ngon mới có thể bình tĩnh lại được.”
Tề Diễn Tri thỏa hiệp: “Chỉ một xiên thôi.”
Tôi mặc cả: “Hai xiên.”
“Một miếng.”
“?”
…
Sau một ngày chơi bời điên cuồng, tôi không nhịn được ngủ quên trên xe khi đang về nhà.
Xe chạy êm ở tốc độ thấp.
Tôi đã có một giấc mơ dài ngọt ngào.
Cho đến khi một lời nói thì thầm nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi: “Sầm Hân, về đến nhà rồi.”
Tôi khẽ cau mày, bất động.
Sau khi nghe thấy một tiếng thở dài, tôi như rơi vào một vòng tay ấm áp vững chắc.
Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc và dễ chịu của đối phương, tôi điều chỉnh tư thế thoải mái rồi ngủ ngon lành trên vai anh.
Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng vô thức mà tôi thậm chí còn không nhận ra.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi rồi lập tức rời đi.
“Ngủ ngon, vợ yêu.'”
5
Sau ngày hôm đó, tôi và Tề Diễn Tri đã ngầm thỏa thuận là không bao giờ nhắc đến Tưởng Trì Chu nữa.
Thực ra, với trí thông minh của anh, không khó để đoán ra mối quan hệ trước đây của tôi với Tưởng Trì Chu.
Nhưng vì anh lựa chọn tránh nói đến chuyện này, có lẽ là vì cảm thấy sự tồn tại của Tưởng Trì Chu cũng không đáng kể, không đáng để tốn sức.
Đương nhiên, tôi cũng không cần phải chủ động nhắc đến những điều không vui trong hôn nhân.
Ngay khi tôi sắp quên hẳn Tưởng Trì Chu cùng mọi chuyện trong quá khứ thì có một số điện thoại xa lạ gọi đến.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói khàn khàn của Tưởng Trì Chu vang lên:
“Hân Hân, chúng ta nói chuyện đi.”
…
Đã lâu không gặp, Tưởng Trì Chu đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy gân đỏ và dáng vẻ gầy gò rõ rệt của anh ta, trong lòng tôi không có chút cảm xúc nào.
“Anh tìm tôi ra đây rốt cuộc muốn nói gì?”
Tưởng Trì Chu nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn tìm kiếm cảm xúc đau lòng trong đó.
Một lúc sau, anh ta mới khàn giọng nói: “Hân Hân, chúng ta làm hòa đi.”
Tôi không khỏi cau mày: “Tôi nghĩ anh đã quên chuyện tôi kết hôn rồi. Hơn nữa, anh cũng đã có bạn gái mới, anh không thấy nói như vậy rất buồn cười sao?”
Tưởng Trì Chu vẻ mặt chán nản: “Không… không phải như vậy, lúc chúng ta chia tay, anh đã gửi cho em rất nhiều tin nhắn, anh đã xin lỗi nhưng em lại phớt lờ. Trong cơn tức giận, anh đã tìm người khác để chứng minh rằng anh không phải là không thể sống thiếu em. Nhưng sự thật chứng minh anh đã sai rồi, sai đến mức không thể chấp nhận được. Anh thực sự không thể mất em.'”
“Anh biết em và người đàn ông đó chỉ là quen biết qua mai mối, giữa hai người chẳng có tình cảm gì. Hơn nữa, chuyện con cái cũng là giả, em chắc hẳn do tức giận anh nên mới cố tình làm vậy, đúng không? Em và anh ta ly hôn xong, chúng ta lại như trước đây…’
Tôi tránh bàn tay đang cố gắng nắm lấy của anh ta, tức giận mà bật cười: “Anh điều tra tôi à?”
Giọng nói của Tưởng Trì Chu gay gắt: “Sầm Hân, anh chỉ không muốn chuyện giữa chúng ta kết thúc.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Chỉ vì chuyện nhỏ này thôi sao? Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi, anh còn muốn gì ở tôi? Đủ rồi, tôi sai còn chưa đủ sao? Đây chính là cái mà anh gọi là xin lỗi à?
“Một câu nhẹ nhàng ‘tôi sai’ vì muốn mọi chuyện trôi qua, nhưng giữa những dòng chữ lại chứa đựng sự trách móc tôi làm quá lên, anh có tư cách gì để nghĩ rằng lời xin lỗi thiếu thành ý của mình có thể khiến tôi tha thứ?’”
“Về việc kết hôn của tôi và anh ấy, chúng tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới quyết định, còn chuyện mang thai chỉ là để khiến anh từ bỏ hy vọng. Dù bây giờ chưa có em bé, không có nghĩa là sau này sẽ không có. Tại sao anh cho rằng tôi sẽ giống anh, chỉ vì tức giận mà đi phản bội cảm xúc của người khác? Tưởng Trì Chu, anh thật quá ảo tưởng, tôi không trẻ con như anh.”
Tưởng Trì Chu bị sự lạnh lùng trong ánh mắt tôi làm cho tổn thương, vội vàng nói: “Em đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đột ngột kéo tôi vào lòng rồi ôm chặt.
“Hân Hân, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không…”
Anh ta tựa đầu vào vai tôi, ôm chặt đến nỗi tôi có cảm giác như đang cọ xát vào tận xương tủy.
“Anh biết mình sai rồi, anh thực sự sai rồi…”
Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, không chút thương tiếc tát anh ta một cái.
Sau đó tôi lấy chiếc dây chuyền trong túi ra rồi ném xuống đất.
“Lần này tôi đến đây. Thứ nhất, tôi muốn nói rõ, sau này đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, thứ hai là muốn trả lại chiếc dây chuyền này cho anh.”
Vết đỏ trên mặt anh ta dần dần hiện rõ, nhưng anh ta lại không nhận ra, chỉ mơ màng nhìn chiếc dây chuyền bị ném xuống đất và cẩn thận nhặt nó lên.
Đây là chiếc dây chuyền hình ngôi sao mà Tưởng Trì Chu đã đeo cho tôi vào ngày tôi đồng ý lời tỏ tình với anh ta.
Trên đó còn khắc tên viết tắt của tôi và anh ta, mang ý nghĩa là sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Chiếc dây chuyền đã bị vỡ.
Dấu hiệu mong đợi cuối cùng trong ánh mắt Tưởng Trì Chu dường như cũng tắt ngấm.
Tôi bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, trước khi rời đi còn lạnh lùng nói: “Nếu biết anh đến đây chỉ để nói những lời vô nghĩa này thì ngay từ đầu tôi ném chúng vào thùng rác còn hơn.’”