Dạy Chồng Từ Thuở Bơ Vơ Mới Về - Chương 1
1.
Cha ta là thổ phỉ, chiếm cứ một vùng núi nhiều năm, nghiêm trọng cản trở đường giao thông của triều đình.
Triều đình vì muốn chiêu an cha ta, đã ban hôn cho ta và tiểu công tử của Vĩnh An Hầu phủ.
Cha ta từ thổ phỉ, trở thành một Huyện lệnh.
Trước khi xuất giá, cha ta nói với ta: “Nữ nhi, con là công chúa của cha, nếu những kẻ tiểu nhân kia dám làm con ấm ức, đừng nhịn, cùng lắm thì chúng ta trở về Hắc Phong trại làm lại từ đầu.”
Ta hào khí ngút trời: “Cha, không sao, tiểu công tử của Vĩnh An Hầu con đã gặp rồi, môi hồng răng trắng, con thích!”
Ta vui vẻ hớn hở đi lấy chồng.
Đêm động phòng, phu quân Chu Tĩnh An quả nhiên không làm ta thất vọng, tướng mạo rất tuấn tú, tuy rằng vẫn còn vẻ non nớt.
Dù sao cũng mới 16 tuổi, nhỏ hơn ta 3 tuổi.
Trong phòng chỉ có hai chúng ta.
Ta hỏi hắn: “Ngươi có biết thành thân có ý nghĩa gì không?”
Hắn ngượng ngùng nói: “Có nghĩa là ta có thê tử rồi?”
“Đúng nhưng còn một điều nữa.” ta nói: “Có nghĩa là ngươi phải từ nghe lời mẫu thân, biến thành nghe lời thê tử!”
“A?”
2.
“Ngươi nghĩ mà xem, bây giờ ngươi có phải suốt ngày chuẩn bị khoa cử không? Mẫu thân ngươi làm sao có thời gian dạy ngươi đủ thứ đạo lý trong cuộc sống? Còn không phải là thê tử ta đây mỗi tối trước khi ngủ đều nói với ngươi vài câu, đại trượng phu thành thân, đều nghe lời thê tử, nếu không nghe lời, sẽ bị người ta chê cười.”
“Được! Vậy ta nghe lời ngươi!”
Nói xong, hắn bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: “Nương tử, vậy chúng ta nhanh chóng động phòng đi, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”
“Được rồi, sau này ngươi phải hầu hạ ta thay quần áo. Đây là tình thú giữa vợ chồng, cũng là cách tăng thêm tình cảm.”
Hắn vui vẻ làm theo.
Ừm, ta rất hài lòng, là một người nghe lời.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, hạ nhân đã đến gọi ta: “Nhị thiếu phu nhân, nên đến chỗ phu nhân chờ thỉnh an rồi. Đại thiếu nãi nãi đã qua đó rồi.”
Ta bị đánh thức, Chu Tĩnh An bịt tai, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ, cảm thấy không liên quan đến mình.
Ta tát cho hắn một cái cho tỉnh: “Ngươi cho rằng bây giờ ta nên đi thỉnh an sao?”
“Á…” Hắn dụi dụi mắt, do dự nói: “Đại tẩu đều thỉnh an mẫu thân như vậy…”
“Vậy thì ngươi đi!” Ta lên tiếng.
3.
Hắn bĩu môi: “Ta lại không phải thê tử, sao phải đi? Ta còn mệt hơn đây.”
Ta vặn tai hắn: “Tối qua ai nói sau này đều nghe lời ta? Là ngươi mệt hơn, hay là ta mệt hơn?”
“Á, đau! Đau! Đau!” Hắn kêu lên: “Đi thì đi!”
Ta thoải mái nằm vào chăn, Chu Tĩnh An đi đến phòng trên hầu hạ mẫu thân hắn.
Đợi trời sáng, ta mới dậy, nha hoàn bên cạnh lo lắng nói: “Nhị thiếu phu nhân, phu nhân bây giờ đang rất tức giận. Người mau đến đại sảnh dâng trà đi.”
Đợi ta đến phòng khách, Chu Tĩnh An không nhìn ta, vẻ mặt không hài lòng.
Hắn đứng bên cạnh ta, hắn dâng trà cho phụ thân hắn, ta theo đó dâng trà, gọi một tiếng “Phụ thân.”
Đến lượt mẫu thân hắn, mẫu thân hắn uống trà của hắn, không uống trà của ta.
Mẫu thân hắn nói: “Từ Tâm à, làm dâu phải dậy sớm chờ ngoài phòng hầu hạ bà bà, ngươi thì hay lắm, để phu quân ngươi qua đây! Hắn là nam nhân, nam nhân có việc nam nhân phải làm, trách nhiệm của ngươi là tận tâm tận lực hầu hạ hắn, khiến hắn thoải mái, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của ngươi với tư cách là thê tử! Hắn là trời của ngươi, ngươi phải nghe lời hắn, chứ không phải bắt hắn nghe lời ngươi!”
Nói một tràng dài, nhất quyết không nhận trà của ta.
Lão yêu bà này.
Muốn lập uy, đúng không?
Vậy thì ta cho ngươi thấy con trai ngươi cưới về một thứ gì!
4.
Ta trực tiếp hắt nước trà lên đầu gối bà ta.
“A!” Ta hét lên: “Bà bà, thật xin lỗi… Người ta chân tay vụng về, người sẽ không vì vậy mà làm khó dẽ con dâu chứ?”
“A! Nóng chết ta rồi!”
“Mẫu thân, người không sao chứ?”
Đại tẩu, đại ca, phu quân ta thốt lên tiếng kêu kinh hô, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Công công nhìn thấy loạn thành một đoàn, bỏ lại một câu: “Ta đi vào triều.”
Thừa dịp bọn họ hầu hạ lão yêu bà, ta bóp chặt eo Chu Tĩnh An, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi được lắm, mới ra ngoài một lát, đã dám không nghe lời ta rồi? Ngươi có muốn tối nay ngủ dưới đất không?”
“Ta, ta…”
Đúng là tai mềm.
Ta lôi hắn về viện tử, mắng: “Quỳ xuống!”
Hắn cứng cổ nói: “Ta không quỳ! Ta là trượng phu của ngươi, ngươi phải nghe lời ta!”
“Ngươi được lắm, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngươi đã muốn phản rồi! Hồi đó hoàng đế ban hôn, còn nói sẽ tìm cho ta một phu quân nghe lời nhất, chu đáo nhất, tuấn tú nhất, bây giờ xem ra đều là đánh rắm! Ta bây giờ sẽ đi tìm hoàng đế đòi một lời giải thích!”
Hắn lập tức quỳ xuống, ôm chặt chân ta: “Hoàng thượng thật sự nói như vậy sao?”
“Còn có thể giả sao? Hoàng đế đánh giá ngươi rất cao, lần sau ngươi có cơ hội gặp ông ấy, hỏi ông ấy xem có phải như vậy không.”
Hắn vui vẻ nói: “Được, vậy ta nghe lời. Nhưng ta chỉ quỳ một lát, không thể để người khác biết, nếu không mẫu thân ta sẽ mắng ta.”
“Nam nhân sợ vợ là chuyện vinh quang! Ai cũng có thể không sợ nhưng không thể không sợ vợ! Biết chưa! Một lát nữa chép câu này một trăm lần, nếu lần sau ngươi không nghe lời, sẽ chép hai trăm lần, cứ thế mà tăng lên!”
Ta phân phó hạ nhân mang bút mực giấy nghiên của hắn đến, để hắn quỳ xuống, vừa đọc vừa viết.
Hắn tủi thân đến nỗi mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai?
5.
Một lát sau, Trương bà tử bên cạnh bà bà dẫn hai cô gái xinh đẹp như hoa đến, nói với chúng ta: “Đây là thông phòng phu nhân cho nhị thiếu gia, phu nhân nói nhị thiếu phu nhân xuất thân là nữ tử thô lỗ, sợ hầu hạ không tốt cho nhị thiếu gia.”
Một người tên là Xuân Hồng, một người tên là Hạ Hà.
Ánh mắt Chu Tĩnh An đảo một vòng trên người hai nữ tử kia, vui mừng thấy rõ.
Được thôi.
Ta bảo người sắp xếp ổn thỏa cho Xuân Hồng và Hạ Hà.
Nói với Chu Tĩnh An: “Mẫu thân ngươi đối với ngươi rất tốt.”
“Đó là đương nhiên, mẫu thân chỉ có ta và đại ca là hai người con trai, không đối tốt với ta thì đối tốt với ai?”
“Ta hỏi ngươi, vậy trước đây ngươi có thông phòng không?”
Hắn ngượng ngùng đỏ mặt: “Không có, vì sợ ta đắm chìm vào tửu sắc, sẽ làm chậm trễ khoa cử khảo thí, lần này thành thân với ngươi, cũng là ngoài ý muốn…”
Ta gật đầu, nói với hắn: “Đã như vậy mẫu thân ngươi đối với ngươi tốt như vậy, ngươi làm con trai, cũng không thể kém được, đi thôi, ta dẫn ngươi đi hiếu kính phụ mẫu ngươi.”
6
Buổi tối, công công trở về.
Lúc ăn cơm, mọi người ngồi cùng một bàn, ta chọc chọc Chu Tĩnh An.
Chu Tĩnh An nói: “Cha, mỗi ngài người chầu triều nuôi sống gia đình, đã vất vả rồi. Hài nhi nhất định sẽ cố gắng học hành, thi đỗ công danh, không làm mất mặt ngài.”
Khuôn mặt uy nghiêm của công công lộ ra chút ý cười, nói: “Thành thân rồi quả nhiên hiểu chuyện.”
Chu Tĩnh An tiếp tục nói: “Cha, con đã chuẩn bị một phần lễ cho ngài.”
Hắn vỗ tay, mọi người đều tò mò chờ đợi.
Hai cô gái ăn mặc giản dị nhưng dung mạo thanh tú bước vào, đây là những người chúng ta đã mất nửa ngày mới chọn được.
“Cha, hai người này, một người tên là Thuận Tâm, một người tên là Thuận Ý, rất giỏi xoa bóp, ấn huyệt, phụ thân thường xuyên mệt mỏi vì công văn, có thể để hai người này đấm bóp vai gáy cho ngài.”
Ta nói: “Cha, con đã thử rồi, hai người này ấn còn tốt hơn cả đại phu ở y quán, nếu sau này con dâu không khỏe, còn phải nhờ phụ thân cho mượn người.”
Công công cười càng vui vẻ: “Ta biết tấm lòng của các con.”
Đại ca và đại tẩu đã cứng đờ, bà bà thì đang tức giận nhìn ta.
Ta chớp chớp mắt với bà.
Đừng nóng vội nha, cũng đã chuẩn bị cho bà rồi, thật là, ở bên ngoài, ngày mai sẽ dẫn bà đi.
7.
Ăn tối xong, chúng ta trở về viện của mình.
Chu Tĩnh An rất vui vẻ, nói: “Nương tử, nàng thật lợi hại, bình thường phụ thân chỉ khen ca ca, luôn nói ta không hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên ông ấy coi ta là người lớn, còn khen ta nữa!”
Ta dịu dàng lau mồ hôi cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ chàng cưới được nương tử giỏi giang như ta, nghe lời ta, có thể sai sao?”
“Chính là… chính là…” hắn do dự nói: “Ta thấy mẫu thân hình như không vui lắm?”
“Phải không?” Ta kinh ngạc hỏi ngược lại: “Có thể mẫu thân thấy chúng ta không chuẩn bị quà cho bà? Không sao, phần của mẫu thân ta đều đã sắp xếp rồi. Ngày mai dẫn bà đi, coi như là một bất ngờ.”
Chúng ta vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, bà bà đã tức giận đi vào.
“Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”
Ta vừa định đi, bà nói: “An nhi và Vương Từ Tâm ở lại cho ta!”
Ta lại đứng im, nở nụ cười, không nói gì.
Chu Tĩnh An nói: “Mẫu thân, sao vậy?”
“Sao vậy? Ta hỏi ngươi, có tiểu bối nào tặng nữ nhân cho trưởng bối không? Hả, có phải nương tử của ngươi xúi giục ngươi làm vậy không?”
8.
Ta liếc nhìn Chu Tĩnh An, hắn lập tức tránh ánh mắt ta, do dự nói: “Không, không phải.”
“Hừ.” bà bà nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, nói cho ngươi biết, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo đâu!”
“Từ Tâm, ta nhất định phải lập quy củ làm dâu cho ngươi! Lý ma ma, ngươi tới nói!”
Lý ma ma là một bà tử thân hình vạm vỡ, lập tức bước ra nói: “Nhị thiếu phu nhân, điều thứ nhất, gặp bà bà phải chủ động chào hỏi, vừa rồi ngươi không chào, phải phạt!”
Nói xong, bà ta tát một cái thật mạnh!
Mẹ của ta ơi!
Chu Tĩnh An vội vàng che chở ta nói: “Ngươi làm gì vậy! Không được đánh người!”
Ta ôm hắn, khóc lóc tủi thân: “Phu quân! Người ta sợ quá!”
Chu Tĩnh An bỗng nhiên trỗi dậy khí khái nam tử: “Không sợ!”
Hắn nói với mẫu thân: “Mẫu thân, Từ Tâm không phải tiểu thư khuê các, người không thể yêu cầu nàng cao như vậy!”
Ta nói: “Phu quân, mẫu thân nhất định là tức giận chuyện sáng nay ta vô tình hắt nước vào bà, bây giờ mới đi giày vò ta, không ngờ mẫu thân lại hẹp hòi như vậy. Ôi, ta EQ thấp, có gì nói nấy, không có nhiều lòng vòng. Bà bà, người đừng để bụng…”