Đáy Biển - Chương 4
15
Ngoại hình bình thường, tính cách lương thiện, gia thế ưu việt, tổ hợp ba thứ này lại sẽ có sức hấp dẫn trí mạng với ác nhân.
Tôi dùng thủ đoạn này dụ giết hết hung thủ này đến hung thủ khác.
Từ khoảnh khắc Bạch Niệm Vũ tiếp cận tôi, tôi đã cảm nhận được ác ý trên người cô ta.
Cô ta lợi dụng thiên phú mê hoặc của người cá lừa liên tiếp mấy cô gái loài người ngây thơ.
Sau khi giết họ, cô ta còn tùy ý cười cợt sự lương thiện của người khác.
Giống như ả thai phụ hại chết Thần Hi đã nói cô ấy đáng bị như vậy.
Trên bàn mổ, tay chân Bạch Niệm Vũ bị trói chặt, như con cừu non đang chờ bị làm thịt.
Tôi đăng nhập vào tài khoản của cô ta, đưa camera vào đúng cơ thể của cô ta.
Phòng phát sóng trực tiếp được mở, có rất nhiều người quen của cô ta tràn vào.
Tất cả đều là người quen của Bạch Niệm Vũ.
【Lại có hàng mới nữa hả?】
【Nhỏ này dáng đẹp nè! Cô cho tôi địa chỉ đi, giờ tôi qua luôn, chờ tôi dùng xong rồi cô làm tiếp!】
Kẻ nói chuyện là Trang Phi, người hâm mộ hàng đầu của Bạch Niệm Ngọc.
Tôi ở phía sau nhắn cho hắn ta địa chỉ.
Trùng hợp quá, hắn ta ở ngay sát bên, lái xe hai mươi phút là đến.
Lúc nghe thấy tiếng Trang Phi đến, Bạch Niệm Vũ có chút kích động.
“Anh Trang, cứu em, bọn họ đều là biến thái, mau cứu em ra ngoài!”
“Biến thái? Ông đây thích chơi biến thái lắm!”
Trang Phi là một thằng súc vật dâm dật.
Lúc ngẫu nhiên phát hiện được tài khoản của Bạch Niệm Vũ, thông qua tặng quà cho cô ta, hắn ta trở thành người hâm mộ số một.
Mỗi khi thấy hứng thú với những cô gái trong phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Niệm Vũ, hắn ta sẽ chạy đến, bắt tay với con ả kia hãm hiếp cực kỳ tàn ác các cô gái đó.
Trong tiếng khóc thét bất lực của những cô gái, hắn ta thỏa mãn dục vọng biến thái.
Có điều, bây giờ đối tượng bị làm nhục biến thành Bạch Niệm Vũ.
Mười phút trôi qua, Trang Phi hứng thú quá độ.
Bạch Niệm Vũ nằm trên bàn phẫu thuật, hơi thở thoi thóp.
Lớp thuốc dùng để dính da mặt của tôi với cô ta lại dần ăn mòn chính cô ta.
Khiến cho cô ta phải tỉnh táo nhận hết tra tấn, cảm nhận cơn đau và da thịt thối rữa, nhưng mãi vẫn không chết.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp hứng thú sôi trào, thậm chí có người còn tặng quà, hy vọng Trang Phi sẽ dùng các dụng cụ khác nữa.
Trang Phi chơi đến tận hứng, hoàn toàn thỏa mãn.
Đang lúc hắn ta muốn xem ai tặng quà cho mình, thì phát hiện phòng phát sóng trực tiếp đã đóng lại.
“Mấy người dùng thiết bị quái quỷ gì thế? Đổi ngay cho ông!”
Trang Phi còn chưa dứt lời, đã bị chém một nhát.
“Ồn quá, mày cho rằng mình có thể sống bước ra khỏi đây à?”
Cha nuôi không thích thịt của mấy thằng già biến thái này.
Mẹ nuôi thì chỉ thích chơi với thuốc độc.
Cho nên, chuyện này để cho một mình anh trai nuôi gánh.
Anh ta giơ tay chém xuống.
“Đó thật sự là một vẻ đẹp ngoạn mục của bạo lực.”
Tôi lên tiếng ca ngợi.
Anh trai nuôi ngại ngùng gãi đầu:
“Có… có tiến bộ hơn nhiều không?”
“Bé ngoan, đã tuyệt lắm rồi ~”
So với kỹ thuật chưa hoàn thiện hồi tám tuổi, thì quả là tiến bộ vượt bậc.
“Biến thái! Đám biến thái này!”
Máu nóng phun tung tóe, bắn lên người Bạch Niệm Vũ.
Trong mũi cô ta chỉ toàn là mùi máu tươi, khiến cô ta không khỏi buồn nôn.
“Đúng vậy, bọn tao là biến thái, còn mày thì không bằng cầm thú~”
Tôi dùng dao phẫu thuật cắt mặt cô ta ra.
Chắc là vì thuốc mẹ nuôi chế dùng tốt quá.
Da mặt cô ta dán sát với da mặt tôi, cắt ra xong vẫn không nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối đáng thương kia.
Chỉ thấy một đống thịt hư thối.
Đau đớn làm cho Bạch Niệm Vũ hét lên.
Nhưng giờ đây, cô ta không dám chửi rủa.
Mà ngược lại, cô ta bắt đầu xin tha, liên tục sám hối, khen tôi lương thiện.
“Lâm Tê, tớ sai rồi, tớ làm vậy là sai rồi, tớ không nên ghen ghét cậu, không nên hạ độc cậu! Cầu xin cậu tha thứ cho tớ được không?”
“Tha thứ?”
“Tôi tha thứ cho cô, vậy rồi ai sẽ tha thứ cho những cô gái bị cô giết chứ? Đương tuổi xuân thì, có tuổi trẻ tốt đẹp, mà vì sự ghen ghét không lý do của cô giết chết.”
“Lúc cô giết chết các cô ấy, có biết đau không? Có biết sợ không? Có biết sẽ có quả báo không?”
Bạch Niệm Vũ vừa tự cao lại vừa ngạo mạn.
Mỗi lần giết người xong, sẽ mặt người dạ thú phát sóng trực tiếp, phán xét các cô gái ấy là ngu si.
“Đau không? Tất cả đều là do mày tự tìm. Kiếp sau phải thông minh hơn chút, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
“Cứu tao? Mày mà cũng xứng? Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc đắc chí của mày đi, còn dám xem mình là sứ giả của chính nghĩa tới cứu tao à?”
“Tao nói gì mày cũng tin, với chỉ số thông minh của mày thì đến tám trăm lần cũng không quá đáng…”
Bạch Niệm Vũ nghe mấy câu này, lại bắt đầu giãy giụa.
Đây là những câu mà cô ta dùng để nhục mạ các cô gái ấy trước khi chết.
Đứng bên cạnh tôi là cha nuôi đang chờ tôi xong chuyện để được ăn.
“Vãi. Tâm địa con cá này dơ vậy hả, chắc thịt thối không ăn nổi luôn quá. Thôi không ăn, không ăn, cho lên men làm phân bón cây đi!”
“Tao sai chỗ nào? Tao nói có gì sai sao? Còn đám người hâm mộ trên web đen hùa theo tao nữa, mắc gì mày chỉ trừng phạt một mình tao?”
Bạch Niệm Vũ sắp phát điên rồi, cô ta không phục cãi lại.
“Lâm Tê, nếu mày có bản lĩnh thì giết hết đồng lõa của tao đi. Bọn chúng cũng giống tao, đều là súc sinh, đều phạm tội, đều nên xuống địa ngục!”
“Cô nói đúng. Cho nên không phải tôi đã phát sóng trực tiếp đưa tiễn cô lần cuối sao? Tôi sẽ điều tra địa chỉ từng người tham dự phòng phát sóng trực tiếp của cô, sau đó diệt sạch bọn họ. Có điều tiếc là cô không thấy được cảnh đó đâu ~”
Tôi nhún nhún vai.
Bạch Niệm Vũ khóc ra máu.
Có lẽ cô ta đang vô cùng, oán hận, tiếc nuối, hay thậm chí là hối hận?
Bạch Niệm Vũ bị Lâm Trì xé thành từng mảnh.
Đôi mắt màu tối xinh đẹp đó, sau khi xử lý xong hết, Lâm Trì làm thành đồ mỹ nghệ rồi cất vào phòng chứa đồ của tôi.
Sau khi Bạch Niệm Vũ chết không lâu, người hâm mộ tham gia phòng phát sóng trực tiếp của cô ta đồng loạt nhận được một bình thuốc tráng dương.
Nói là hoạt động rút thăm trúng thưởng của phòng phát sóng, bọn họ không nghi ngờ, cuối cùng uống phải độc, chết do đứt ruột, bụng thối rữa.
Mọi chuyện đến đây là hạ màn.
Bạch Niệm Vũ cho tôi cảm hứng.
Tôi viết chuyện này thành một kịch bản, bán cho công ty điện ảnh.
Ba năm sau, phim chiếu rạp <Đêm kinh hoàng> được công chiếu.
Còn kế hoạch diệt trừ cái ác của tôi vẫn tiếp tục.
Sau đó hàng loạt phim kinh dị
Đáng sợ, kích thích lại chân thật, diễn viên có kỹ thuật diễn hạng nhất, bộ phim rất thành công.
Người đầu tư phim cũng kiếm được đầy bồn đầy chén.
Còn về phần đám súc sinh đã biến mất kia thì chẳng ai quan tâm.
Dù sao thế giới này sẽ không để ý đến sự biến mất của một tên súc sinh.
Cũng như nó sẽ không vì một người tốt qua đời mà cảm động.
Ác quỷ vô hình cuộn dưới những đám mây của thành phố.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân đang nở rộ.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tuyệt, hôm nay lại là một ngày biến thái nữa~
Ngoại truyện Bạch Niệm Vũ:
Bạch Niệm Vũ ghét nhất là thánh mẫu xen vào chuyện của người khác.
Lương thiện, tốt bụng gì đó chỉ là bọn họ đang khoe mẽ phẩm chất ưu tú của bản thân, để mồi chài đàn ông mà thôi.
Cho nên, cô ta không hề do dự giết chết loài người đầu tiên cứu giúp mình.
Cô ta không nhớ được tên người đó, chỉ nhớ mang máng, đó là một cô gái có đôi mắt rất sáng ngời.
Đối phương có một người bạn trai quen nhau tám năm, hai người đã sắp kết hôn.
Bạch Niệm Vũ hay nghĩ, có lẽ cô ta trời sinh đã ác độc, không thích người tốt.
Cho nên, cô ta cố ý gửi nhầm tin nhắn cho cô gái kia, để cô ấy xuất hiện tại con đường lưu manh hay đi lại, rồi bị bọn chúng phát hiện.
Trên thực tế, hôm đó không xảy ra chuyện gì hết.
Nhưng bạn trai của cô gái đó không tin.
Khiến cho cô ấy tuyệt vọng nhảy sông tự sát.
Tin cô ấy chết như một giọt nước chảy xuống dòng sông, không tạo nên bất kỳ sóng gió gì.
Sau đó chính Bạch Niệm Vũ đã vớt xác cô gái đó lên.
Đấy là lần đầu cô ta giết người.
Từ đó cô ta nhận ra rằng, thì ra mạng sống của kẻ yếu lại yếu ớt như vậy.
Có một rồi sẽ có hai và vô số lần khác.
Mãi đến khi gặp phải Lâm Tê mới kết thúc.
Trong mắt Bạch Niệm Vũ, Lâm Tê không khác gì những thánh mẫu cô ta từng gặp.
Chẳng qua, Lâm Tê ngu ngốc dễ lừa hơn.
Và cũng giàu có hơn.
Mà Bạch Niệm Vũ ghét nhất loài người ngu xuẩn.
Cho nên cô ta chuốc thuốc độc Lâm Tê, trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất thì cho cô một đòn trí mạng.
Có điều Bạch Niệm Vũ không ngờ, Lâm Tê là một kẻ biến thái.
Cả nhà cô đều là biến thái.
Trước khi chết, trong đầu Bạch Niệm Vũ hiện lên hình ảnh năm cô ta tám tuổi, cô ta đã cứu một chàng trai ở bãi biển, sau đó bị hắn ta lừa bán cho chợ đen.
“Tại sao?”
Hắn ta cười ịn bàn ủi nóng lên người cô ta.
Hắn ta nói:
“Ai kêu mày xen vào việc của người khác?”
À, thì ra xen vào việc của người khác là đáng chết.
Khi đó Bạch Niệm Vũ vẫn là một người cá ngây thơ, không hiểu được lòng người thiện ác.
Nếu sớm gặp được Lâm Tê thì tốt quá.
Vậy thì sẽ có người nói cho cô ta biết, đây không phải là xen vào việc của người khác, đó là lương thiện.
Lương thiện vô tội.
Hung thủ mới là người có tội.
Tuy nhiên sau đó cô ta vẫn biến thành đao phủ.
(Hoàn)