Đáy Biển - Chương 3
10
Bạch Niệm Vũ vẫn phát sóng trực tiếp như bình thường.
Lúc này, cô ta đi đến cạnh món quà cha nuôi tặng cho mình.
“A, daddy thật là, đã kêu ông ấy đừng tiêu tiền lung tung rồi mà ông ấy không chịu nghe, cứ thích mua cho tôi mấy món đồ xa xỉ tôi không dùng được thôi.”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy thì hùa theo.
【Chị ơi, mau cho tụi em mở mang tầm mắt đi!】
【Đồng hồ, túi, với siêu xe của chị tụi em xem hết rồi, còn có cái gì tụi em chưa thấy nữa hả chị ơi?】
Bạch Niệm Vũ cười sắp đến mang tai rồi, trên mặt còn ra vẻ ngại ngùng.
Lát sau cô ta đã mở hộp quà ra.
Mở hộp quà ra xong cô ta lập tức hét lên.
Kế đến hô hấp cứng lại, ngã ngồi trên đất.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bị tiếng thét làm cho tò mò,
Tò mò thì tò mò chứ không biết chuyện tiếp theo.
Bởi vì, phòng phát sóng trực tiếp đã bị đóng lại.
“Tiểu Tê, quà daddy tặng con có thích không? Sao con không nói gì?”
Không biết từ khi nào, cha nuôi đã đứng sau cửa.
Thứ ông ta cầm trong tay là đầu của một trong bảy người đã bị Bạch Niệm Vũ giết chết.
“Nghe nói, thịt của người cá lúc đột nhiên hoảng sợ là ngon nhất. Bé ngoan, daddy đợi lâu lắm rồi, con sẽ không làm daddy thất vọng đúng không?”
11
“Bé yêu chạy đi đâu đó? Không phải con nói vì daddy mà chết cũng cam lòng sao?”
Bạch Niệm Vũ muốn chửi thề.
Tán tỉnh vui đùa với thành đầu lâu trong tay ông ta sao giống nhau được?
“Daddy, con sai rồi, cha tha cho con được không?”
Cô ta nghĩ đến thiên phú mê hoặc của người cá, cố gắng mê hoặc cha nuôi.
“Được…”
Bạch Niệm Vũ thả lỏng người, vừa định chạy thì bị đâm một nhát vào bả vai:
“Được cái mẹ gì!”
Lúc rút dao ra, máu tươi phun ào ạt.
Cha nuôi lại đâm một nhát xuống đùi cô ta.
“Cho mày ba phút, có thể chạy khỏi cái biệt thự này thì tao sẽ tha cho mày, nếu không…”
Chưa đợi cha nuôi nói xong, Bạch Niệm Vũ đã ôm cái chân khập khiễng chạy khỏi phòng.
Trong mắt Bạch Niệm Vũ, chỉ cần cô ta còn sống là còn cơ hội.
Bởi vì người cá ngoại trừ mê hoặc, còn có năng lực tự chữa khỏi rất mạnh.
Nhưng cô ta chạy hết ba phút, vết thương trên người vẫn không có dấu hiệu khép lại.
Bạch Niệm Vũ triệt để hoảng sợ.
Dường như năng lực tự chữa khỏi của cô ta đã biến mất.
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Niệm Vũ chạy đến phòng mẹ nuôi.
Cô ta khóc lóc cầu xin mẹ nuôi tha lỗi, nói ra sự thật về cha nuôi biến thái.
“Mẹ ơi, cầu xin mẹ cứu con với.”
Cùng lúc đó, tiếng đập cửa của cha nuôi vang lên.
“Bé yêu, mau ra đây nào, đừng làm phiền mẹ ngủ nha ~”
Bấy giờ Bạch Niệm Vũ mới phát hiện, thì ra mẹ nuôi đang nằm trên giường.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta đưa ra một quyết định trí mạng.
Ngay lúc cha nuôi xông vào, cô ta bóp cổ mẹ nuôi uy hiếp:
“Ông già biến thái kia, nếu ông qua đây tôi sẽ bóp chết con mụ già này!”
12
Trên mặt cha nuôi lộ vẻ hoảng sợ, khiến cho cô ta tưởng mình đã nắm chắc phần thắng.
“Ngu dốt, mày cảm thấy người làm vợ với kẻ biến thái, thì sẽ là thứ tốt lành gì à?”
Giọng của mẹ nuôi vang lên bên tai Bạch Niệm Vũ.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cánh tay đau nhức từng hồi.
Sau đó, cánh tay như bị dính virus gì vậy, nó bắt đầu hư thối nhanh chóng.
Vẫn là cha nuôi nhanh tay lẹ mắt, một nhát chém phăng cánh tay, mới không để cho virus ăn mòn.
“Aaaa! Thịt của tôi, thịt đã đến miệng rồi mà!”
Đến lúc này Bạch Niệm Vũ mới hiểu ra.
Thì ra cha nuôi không sợ ả ra tay với mẹ nuôi, mà là sợ thịt đến miệng rồi còn bị hư.
Bây giờ, Bạch Niệm Vũ đặt chút hy vọng duy nhất còn sót lại lên người anh trai nuôi đang chậm rãi đến trễ.
Nhìn thẳng vào anh ta, mắt cô ta lại biến thành màu tối xinh đẹp.
“Giết hai kẻ biến thái này đi.”
Anh trai nuôi giơ dao lên.
Bạch Niệm Vũ còn chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, trước mắt cô ta đã tối đen như mực.
Cơn đau đớn truyền vào não, đau đến độ cô ta muốn chết ngay vào lúc đó.
“Đệt! Cái thằng Lâm Trì này, trả mắt đây cho cha!”
Đến nước này, sao cô ta còn chưa rõ nữa chứ.
Một nhà ba người này, đều là biến thái thích giết chóc.
Chỉ là đã muộn rồi.
13
“Mấy người không được giết tôi, tôi có năm trăm vạn người theo dõi trên mạng xã hội con chim xanh. Nếu tin tôi mất tích có người biết, người hâm mộ chắc chắn sẽ điều tra đến các người! Bắt hết các người vào tù!”
Bạch Niệm Vũ bị trói lên bàn phẫu thuật, cố gắng giãy giụa lần cưới.
Cha nuôi: “Cmn phiền quá đi, biết vậy thì khỏi phải nuôi xong mới thịt gì hết, cứ trực tiếp mổ ra ăn luôn cho rồi!”
Mẹ nuôi: “Nếu giờ tôi biến cô thành một vũng nước, rồi dội xuống cống thoát nước chắc sẽ không ai phát hiện đâu nhỉ?”
Anh trai nuôi: “Mua vài trang báo mạng viết tin xấu về cô ta, rồi tìm đại một người nâng lên cao. Ai mà để ý người nổi tiếng trên mạng đã qua thời chứ?”
Ba người bọn họ không coi lời nói của Bạch Niệm Vũ ra gì, bắt đầu phân chia cơ thể cô ta.
Dao phẫu thuật lạnh băng trượt lên da cô ta.
Bạch Niệm Vũ nổi hết da gà lên.
Không cầu cứu được nữa, cô ta đành phải bất chấp tất cả:
“Biến thái, bọn biến thái này!”
“Chửi hay quá, chửi tiếp đi.”
Bạch Niệm Vũ tuyệt vọng, bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha, dù các ngươi có giết tôi cũng vô dụng, Lâm Tê không sống lại được đâu!”
Nghe thấy tên của tôi, bọn người mẹ nuôi dừng tay lại.
Bạch Niệm Vũ thấy thế, càng thêm đắc ý, bắt đầu kể lại trạng thái thê thảm của tôi trước khi chết, bao gồm quá trình tôi bị cô ta phanh thây.
“Mấy người biết không, lúc con khốn Lâm Tê kia chết, phòng phát sóng trực tiếp có tới mấy chục nghìn người đến xem tôi chặt xác cô ta.”
“Dù tôi chết không toàn thây thì sao, con khốn Lâm Tê kia chẳng phải cũng vẫn chịu tội thay tôi đấy à.”
“Xin lỗi nha, làm cô thất vọng rồi.”
Bạch Niệm Vũ ngước con mắt trống không lên, muốn thấy rõ tình hình bên này.
Sao giọng nói này quen quá vậy?
“Lâm… Lâm Tê? Sao có thể? Sao mày vẫn còn sống?”
14
Tôi nhún vai, như có như không cảm khái:
“Cô nghĩ làm người nhà với một đám biến thái sẽ là con thỏ trắng ngốc nghếch mặc người xâu xé à?”
Tôi nói rồi, cả nhà tôi đều là biến thái.
Tôi cũng là thành viên trong gia đình mà.
Anh trai nuôi là kẻ cuồng bạo lực, cha nuôi là kẻ thích ăn thịt người, mẹ nuôi là kẻ cuồng chế tạo thuốc độc.
Còn tôi thì đặc biệt hơn chút, tôi là người bất tử được cải tạo gen.
Tôi là quái thú lớn lên từ phòng thí nghiệm.
Con người tạo ra tôi vì ham muốn trường sinh.
Chỉ cần máu thịt tôi bất diệt, thì tôi vẫn sẽ bất diệt.
Trường tồn thì sẽ cô độc.
Tôi không có cách kết bạn với loài người, rồi giải thích cho họ tại sao bề ngoài của tôi vẫn không thay đổi.
Chỉ có thể nhìn bọn họ từng người chết đi, sau đó tiếp tục hành trình cô đơn của mình.
May mà, thế giới này có giống loài phong phú.
Năm sáu mươi tuổi, tôi nhặt được Lâm Trì.
Một kẻ nửa người nửa thú bị vứt bỏ, bởi vì không đạt chuẩn tiêu chí người thú nên bị loài người vứt bỏ.
Tuy nhiên anh ta có vẻ ngoài rất đẹp, là dáng vẻ anh trai lý tưởng của tôi.
Sau đó, tôi lại gặp được cha nuôi.
Một con quỷ hút máu bị cải tạo gen thất bại.
Ông ta còn xinh đẹp hơn Lâm Trì.
Tôi là kẻ cuồng sắc đẹp.
Tuy nhiên tiêu chí lựa chọn người nhà của tôi thì phải tùy duyên.
Ví dụ như mẹ nuôi.
Mặt bà ta bởi vì sự cố thí nghiệm mà bị bỏng nghiêm trọng, con người cũng trở nên điên điên khùng khùng.
Tuy nhiên tay bà ta vừa ấm vừa lạnh, lúc nắm lấy tôi rất thoải mái.
Là dáng vẻ người mẹ lý tưởng trong lòng tôi.
Sau khi có được người nhà, tôi dựa vào thân phận bất tử học tập, ăn vạ, mua nhà, chơi chứng khoán, tích góp tiền xài mấy đời vẫn không hết.
Cha nuôi với anh trai nuôi còn dốc sức vì gia nghiệp, mẹ nuôi thì nghiên cứu thuốc thử.
Cuộc sống của tôi quay về vẻ nhàm chán.
Đã thử qua tất cả những hứng thú yêu thích, tôi bắt đầu thử chết.
Thử chết đi sống lại.
Thì ra cuộc sống vĩnh hằng đau đớn như thế.
Mãi đến khi tôi gặp Thần Hi, một cô gái đã mất đi cánh tay vẫn kiên cường sống tiếp.
Cô ấy là đóa hoa nở rộ nơi vách đá.
Nhưng đóa hoa này chung quy vẫn không chống lại được họa do loài người gây ra.
Bởi vì tính cách thiện lương, cô ấy đã đưa một thai phụ té trước mặt mình về nhà.
Rồi bị chính thai phụ kia đẩy vào cho chồng ả ta cưỡng hiếp cô ấy.
Hai người bọn họ sợ Thần Hi sẽ báo cảnh sát, nên làm cô ấy ngạt thở chết.
Sau khi sự việc bại lộ, ả thai phụ kia còn biện minh:
“Tôi muốn níu giữ hôn nhân của mình với chồng là sai à? Nếu không nhờ chồng tôi, thì ai lại muốn lên giường với một con cụt tay chứ? Cô ta phải cảm ơn chồng tôi mới đúng, để cô ta được hưởng thụ cảm giác làm đàn bà trước khi chết!”
“Chuyện này sao trách tôi được? Không phải vì bệnh thánh mẫu của cô ta nổi dậy, muốn xen vào việc của người khác đưa tôi về nhà, thì sao chồng tôi nhìn trúng cô ta được?”
Ngu dốt, ồn ào, lại đắc chí.
Mà đám người như thế này lại nhiều không kể xiết.
Vậy thì diệt trừ từng kẻ một đi.
Tôi bắt đầu tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình.