Đáy Biển - Chương 1
1
Khi độc phát tác, bạn thân đang đứng ngay cạnh tôi.
Tôi vội gọi cho cấp cứu nhưng bị cô ta ngăn lại.
“Xin lỗi, nhà có trẻ nhỏ hay nghịch ngợm, làm phiền mọi người rồi, tôi sẽ dạy lại nó ngay!”
Cô ta nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập trào phúng.
Đôi giày cao gót của cô ta đạp lên mu bàn tay tôi.
“Lâm Tê, có đau không? Đây là loại độc dược mới tớ mua từ chợ đen đấy, nó sẽ khiến cho người ta hư thối từ trong ra ngoài, nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo. Chỉ một bình nhỏ như thế này thôi, đã tiêu hết nửa tháng lương của tớ rồi đó.”
Trong từng cơn đau thấu xương do nội tạng bị ăn mòn, tôi thậm chí còn không thể thốt nên lời.
Chỉ có thể run rẩy cong người lên.
Tình hình hiện tại của tôi khiến cho Bạch Niệm Vũ rất khoái chí.
Cô ta đắc ý cười to.
“Tao thích nhất là xem đám thánh mẫu ngu ngốc như mày tự làm tự chịu.”
“Có chết cũng đừng trách tao, có trách thì trách mày đã xen vào chuyện của người khác.”
Bạch Niệm Vũ cột tôi lên bàn, dùng dao phẫu thuật lột da tôi.
Có điều chỉ làm vậy thôi thì cô ta vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Cô ta cố ý bịt mặt tôi lại, mở một phòng phát sóng trực tiếp.
Bạch Niệm Vũ phát sóng trực tiếp trên web đen, sẽ không vì quá máu me mà bị cấm phát sóng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cô ta từ trên nhìn xuống, khoe khoang như một nữ hoàng:
“Xưa giờ tôi chưa thấy con người nào ngu ngốc như này, tôi nói với cô ta, tôi là người cá bị săn giết, thế mà cô ta tin thật.”
“Ả tiểu thư ngu ngốc này chuộc tôi ra khỏi chợ đen, rồi cho tôi mấy bộ quần áo cũ của cô ta, còn gọi tôi là bạn thân nữa chứ.”
“Nực cười quá, tôi mà làm bạn thân với loại thánh mẫu này á hả.”
Người xem phát sóng trực tiếp ở đây chắc chắn không phải người lương thiện.
Bình luận nhanh chóng nhảy liên tục:
【Thánh mẫu nên bị chôn sống!】
【Gặp phải mấy con khốn đê tiện như này, có giết cũng không quá đáng!】
【Ủng hộ streamer moi tim nó ra đi, để chúng tôi xem thử, tim nó khác gì người bình thường không?】
Sau đó là một đợt quà tặng.
Bạch Niệm Vũ đọc hết các bình luận.
Kế đến cô ta chặt xác tôi ra thành từng phần, như thí nghiệm giải phẫu chuột bạch.
Kết thúc phát sóng trực tiếp, Bạch Niệm Vũ gửi từng bộ phận của tôi cho những người hâm mộ yêu cầu qua đường bưu điện.
Tuy nhiên cô ta vẫn để đầu tôi lại.
Đương nhiên không phải vì cô ta vẫn còn chút lương thiện.
Mà cô ta muốn lột da mặt của tôi ra rồi thay thế tôi.
2
Tôi với Bạch Niệm Vũ quen nhau ở chợ đen.
Lúc ấy, tôi đang mua đồ ở con phố gần đó, đột nhiên cô ta chạy đến trước mặt tôi với đôi chân trần, cùng vết máu loang lổ khắp người.
Phía sau không xa là hai tên người thú tộc gấu dáng vẻ hung hãn.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, nước mắt của Bạch Niệm Vũ giàn giụa trên má, van xin tôi giúp đỡ:
“Chị ơi, cứu em với, bọn họ muốn bắt em đưa đi làm thí nghiệm phi pháp.”
Trong các tộc người thú, người cá là khan hiếm nhất, dù có trả giá cao cũng không ai bán.
Nếu Bạch Niệm Vũ bị bắt, e là sẽ chịu kết cục thảm thương nhất.
Huống chi, đôi mắt của Bạch Niệm Vũ thật sự rất đáng thương.
Nó giống như sương mù che phủ trên đỉnh núi, chứa đựng một tầng hơi nước mỏng manh.
Cuối cùng, tôi quyết định dẫn Bạch Niệm Vũ chạy đi.
Vì thường xuyên gặp nhau, nên dần dần tôi và Bạch Niệm Vũ từ người xa lạ trở thành bạn bè, từ bạn bè trở thành tri kỷ thân thiết.
Cô ta không có nhà, tôi lập tức giúp cô ta thuê nhà.
Cô ta không có quần áo, tôi lập tức giúp cô ta đi mua.
Cô ta không có việc làm, tôi lập tức dùng mối quan hệ của mình để giúp đỡ cô ta.
Không ai có thể cưỡng lại một người cá nhỏ bé, yếu đuối như Bạch Niệm Vũ.
Tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít, đến mức có thể cùng nhau mặc một chiếc váy, cùng ăn cùng ngủ.
Mãi đến sau khi chết đi, tôi mới biết được, Bạch Niệm Vũ đã sử dụng thiên phú “mê hoặc” của người cá lên tôi. Cô ta thân thiết với tôi chỉ để tìm hiểu thói quen sinh hoạt của tôi, sau đó thay thế tôi trở thành thiên kim tiểu thư của gia đình nhà tài phiệt.
Trước tôi, Bạch Niệm Vũ cũng dùng cách này giết bảy cô gái.
Tôi là người thứ tám bị cô ta giết.
3
Sau khi phanh thây xong, Bạch Niệm Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi, đầy vẻ không cam lòng:
“Lâm Tê, loại người may mắn như mày đáng lẽ phải xuống địa ngục! Dựa vào cái gì mà một kẻ xấu xí như mày lại trở thành thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt chứ?”
Cô ta tức giận đến mức hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch.
Tôi không đồng ý với quan điểm này của Bạch Niệm Vũ.
Tôi không xấu, chỉ là diện mạo bình thường. Mặc dù thường xuyên mặc quần áo hàng hiệu, nhưng mà vẫn không khiến người khác thấy choáng ngợp.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi cùng Bạch Niệm Vũ tham dự tiệc trên du thuyền. Khi đó, chúng tôi mặc váy dạ hội giống nhau.
Nhân viên phục vụ đã cúi chào Bạch Niệm Vũ, còn tưởng tôi là người hầu của cô ta.
Sau khi sự việc xảy ra, Bạch Niệm Vũ đã cẩn thận xin lỗi tôi, còn nói rằng nhân viên phục vụ kia không có mắt nhìn người.
Nghĩ lại, lúc đó chắc hẳn Bạch Niệm Vũ đang cười thầm trong lòng.
Khi tôi còn ngẩn ngơ nhớ lại chuyện cũ, Bạch Niệm Vũ đã đem da mặt của tôi để vào dung dịch nước thuốc.
Khác với những cô gái từng bị cô ta giết, gia đình của tôi hiển hách hơn nhiều, đủ cho Bạch Niệm Vũ tiêu xài mấy đời không hết.
Cho nên, cô ta cực kỳ cẩn thận với lần giả dạng này.
Không tiếc chi nhiều tiền mua nước thuốc, còn cho người thú thí nghiệm trước.
Một tiếng sau, Bạch Niệm Vũ đã chuẩn bị xong mọi thứ ổn thỏa.
Giờ đây, da mặt của tôi đã hòa vào máu thịt với cô ta.
Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước.
Bạch Niệm Vũ đứng trước gương vuốt ve khuôn mặt ấy, cười ngốc nghếch.
Cô ta vốn dĩ sẽ có nhiều thời gian để điều tra về gia đình tôi hơn, tuy nhiên anh trai nuôi vì chuyện công việc nên đã về sớm hơn dự tính.
4
Anh trai nuôi đi đến bên cạnh Bạch Niệm Vũ, quen tay nhận lấy rương hành lý.
“A Tê ở ngoài lâu như vậy, có thấy khó chịu chỗ nào không? Bữa nay về nhà với anh nhé?”
Hôm nay anh trai nuôi của tôi mặc một bộ vest màu xám bạc, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay anh ta đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt sâu thẳm với cách cư xử toát lên vẻ nam tính khó cưỡng.
Mặc dù Bạch Niệm Vũ đã quen với việc nhìn trai đẹp, nhưng vẫn không khỏi bị anh trai nuôi của tôi làm cho thẫn thờ.
Tôi thậm chí còn nghe thấy cô ta phàn nàn:
“Con khốn Lâm Tê này, đúng là sướng mà không biết hưởng! Nếu nó chịu giới thiệu anh trai cho mình, thì có khi mình đã cho nó chết thoải mái hơn.”
“Nhưng không sao, loạn luân càng kích thích hơn.”
“A Tê, em đang nói gì vậy?”
“Không có gì, em nói anh của em hôm nay đẹp trai quá!”
“Vậy hả?”
“Đương nhiên rồi, có khi nào em lừa anh đâu.”
Cô ta ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, để lộ chiếc cổ thon dài ra trước mặt anh trai nuôi.
Đây là kinh nghiệm nửa đời trước của cô ta.
Đàn ông sẽ có hảo cảm với những cô gái yếu đuối.
Có điều Bạch Niệm Vũ lại không biết, chính kiểu nịnh nọt giả tạo này đã làm lộ đuôi cáo của cô ta.
Hồi trước khi ở chung, cô ta dùng đủ mọi cách hỏi thăm hoàn cảnh gia đình tôi.
Tuy nhiên hoàn cảnh nhà tôi rất đặc biệt, khó mà kể được.
Nên tôi lừa Bạch Niệm Vũ, nói gia đình tôi dễ ở chung lắm.
Sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Cả nhà tôi đều là biến thái.
Ví dụ như người anh trai nuôi trước mặt này.
Anh ta thích nhất là sưu tầm mắt người, nghe lời cầu xin trước khi chết của người khác…
Hồi tám tuổi tôi từng tình cờ chứng kiến hiện trường anh ta giết người phanh thây.
Với lại tôi cũng chưa bao giờ gọi anh ta là anh.
Nếu Bạch Niệm Vũ cẩn thận quan sát hơn, cô ta sẽ phát hiện cà vạt của anh trai nuôi dính những vệt loang lổ, chuyển từ đỏ sang nâu.
Bầu không khí ái muội khiến đầu óc cô ta choáng váng, không có thời gian để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Cô ta ríu rít như chim sẻ, quấn lấy anh trai nuôi nói chuyện phiếm.
Anh trai nuôi móc ra một viên kẹo cao su, bỏ vào miệng nhai.
Bạch Niệm Vũ thấy vậy, tự nhiên đưa tay ra đòi kẹo.
Nhưng cô ta không biết…
Chỉ khi muốn giết người, anh ta mới ăn kẹo cao su…
5
Bạch Niệm Vũ không hề hay biết sát ý của anh trai nuôi đang hướng về phía mình.
Cô ta giơ điện thoại lên, chụp vội một bức ảnh.
Anh trai nuôi theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Bạch Niệm Vũ thấy vậy, bất mãn làm nũng:
“Anh à, sao anh không muốn lộ mặt? Có phải anh ghét A Tê không?”
Vừa nói, Bạch Niệm Vũ vừa nhìn thẳng vào anh ta.
Đôi mắt của cô ta từ màu đen biến thành màu tối tuyệt đẹp.
Trước đây, mỗi khi tôi bất đồng ý kiến với Bạch Niệm Vũ, cô ta sẽ dùng ánh mắt này nhìn tôi.
Rồi tôi sẽ ngoan ngoãn trở thành con rối nghe lời của cô ta.
Anh trai nuôi sửng sốt, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn:
“Sao anh lại ghét A Tê được?”
“Chỉ là không phải bình thường A Tê ghét nhất là chụp hình với anh hả?”
Bạch Niệm Vũ hơi ngẩn người, thè lưỡi:
“Con gái tới mười tám sẽ thay đổi mà!”
Anh ta nghe vậy, bật cười.
Giọng anh ta trầm thấp, khiến mặt Bạch Niệm Vũ đỏ bừng.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nụ cười của anh trai nuôi không hề chạm đến đáy mắt.
Anh trai nuôi không đưa Bạch Niệm Vũ về nhà, mà đưa cô ta đến biệt thự riêng của mình trong thành phố.
Biệt thự được trang trí lộng lẫy, xung quanh sân vườn trồng một hàng hoa hồng đỏ.
Rực rỡ lãng mạn nhưng cũng đầy trang trọng.
Bạch Niệm Vũ nhìn đến ngây người:
“Hoa hồng đẹp quá!”
Anh trai nuôi nghe vậy, hái một bông hoa cài lên tóc Bạch Niệm Vũ:
“Rất nhanh thôi, A Tê sẽ trở thành một phần của nơi này.”
Bạch Niệm Vũ không nghe ra ẩn ý trong lời nói, chỉ thẹn thùng cúi đầu.