Dẫu Có Lạc Mất Nhau - Chương 4
13
“Lần này em làm thế nào?”
“Không tệ.”
Khi lão già đó đề nghị hợp tác với tôi, tôi giả vờ đồng ý nhưng thực chất lại giúp Phó Hách Ngôn nắm được điểm yếu của ông ta.
Tôi đã khó chịu với lão ta từ lâu.
Nền móng của ông ta trong nhà họ phó rất sâu, khi Phó Hách Ngôn muốn cưới tôi, ông ta là người đầu tiên phản đối, thậm chí còn sai người ám sát tôi, muốn đưa người của mình vào gả cho Phó Hách Ngôn.
Sau khi tôi giả chết chạy trốn, tôi không biết ông ta đã đưa cho Phó Hách Ngôn bao nhiêu kẻ thay thế giống tôi.
Bây giờ, có thể xử lý được ông ta, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hơn nữa, điều này cũng giúp sự quan tâm của Phó Hách Ngôn dành cho tôi gia tăng.
Bây giờ, tôi đã trở thành kẻ đóng thế như mong muốn.
Chúng tôi ngủ chung giường, nhưng hắn không làm gì tôi cả, chỉ quay lưng lại và ngủ.
Tôi không hiểu nổi.
Đêm đó hắn đã đánh dấu tôi, nhưng sau đó hắn lại không chạm vào tôi nữa, lại trở lại thành người đàn ông lạnh lùng, trầm mặc.
Chúng tôi dường như lại xa cách hơn. Dưới chăn, chân tôi khẽ chạm vào chân hắn.
“Em phải biết, em chỉ là một thế thân,” Hắn lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn lùi ra xa, tránh khỏi chân tôi.
Hành động bất ngờ đó lại có chút đáng yêu.
Tôi nghiêm túc nói: “Phó tổng, em sẽ làm tốt vai trò thế thân của mình.”
Nói rồi, tôi lại dùng chân chạm vào hắn.
Hắn nghiến răng, kiên nhẫn chịu đựng: “Khi nào mà em trở nên nghe lời như vậy?”
Tôi nói: “Bởi vì, anh đã cho quá em nhiều.”
Hắn đột nhiên nổi giận.
Nhận thấy không khí căng thẳng, tối hôm sau tôi tự giác sang phòng khác ngủ.
Kết quả là nửa đêm, tôi lại bị ai đó bế về phòng.
“Ai cho phép em sang phòng khác ngủ?”
“Anh mà.”
“Tôi chưa bao giờ nói thế.”
Tôi chưa từng thấy Phó Hách Ngôn đáng yêu đến vậy, nghiêm túc mà lại dễ thương.
“Bây giờ càng ngày càng trẻ con.”
Hắn dừng lại: “Bây giờ? Em quen tôi từ trước à?”
Chết tiệt!
Sao tôi lại lỡ lời thế chứ!
Tôi cười: “Không, ý em là so với lần đầu gặp anh thôi.”
Hắn nhìn tôi rất lâu: “Thật vậy sao?”
Phó Hách Ngôn quả nhiên vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ về tôi.
Trước những thử thách của hắn, tôi luôn cẩn thận đối phó, nhưng hắn quá xảo quyệt.
Hắn hiểu rõ sở thích của tôi, cũng biết cách thử thách tôi.
Hắn bắt tôi ăn món tôi không thích – dứa.
Miệng tôi chua lòm, cả người nổi da gà.
Phó Hách Ngôn quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi dùng hết khả năng diễn xuất của mình để không bộc lộ điều gì bất thường.
“Mặc bộ này vào, đi cùng tôi.”
Tôi nhìn bộ đồ hắn đưa, trong lòng thầm mắng.
Bộ đồ xấu xí thế này, màu sắc lại còn là màu tôi ghét nhất.
Phó Hách Ngôn đúng là biết cách làm người khác rối trí!
Nhưng tiếc thay, tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, mấy chuyện này chẳng quan trọng với tôi.
Cho đến khi Phó Hách Ngôn lộ ra đôi tai thú.
Chết tiệt.
Tôi gục ngã rồi.
Phải biết, để có thể khiến hắn để lộ ra tai thú, là việc khó đến nhường nào.
Tôi khó khăn rời ánh mắt khỏi hắn.
Ừ, diễn xuất của tôi thật hoàn hảo!
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Bạn thân tôi, Hạ Lộ, đột nhiên bị đưa đến trước mặt tôi.
Hạ Lộ bị trói chặt, miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tôi.
“Còn định giả vờ nữa sao?”
Phó Hách Ngôn lười biếng dựa vào ghế sofa, chân bắt chéo.
“Về rồi còn đổi danh tính, coi tôi là trẻ con, em đã chơi đủ chưa?”
Tôi mở to mắt, lùi lại một bước.
Phó Hách Ngôn từ lâu đã biết rõ thân phận của tôi, tất cả những gì xảy ra thời gian qua chỉ là trò chơi để hắn trêu đùa tôi.
Tôi vẫn đánh giá thấp Phó Hách Ngôn.
Nhưng anh trai à, anh có thể thu tai thú của mình lại không!
Sao khi nói chuyện anh còn phải rung rung đôi tai sói đó nữa?
Chẳng lẽ anh không biết tôi khó cưỡng lại nhất là khi anh rung tai như vậy, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu chết mất!
Phó Hách Ngôn giống như hoàn toàn không biết điều đó, ánh mắt hắn tối tăm nhìn về phía tôi:
“Phu nhân đúng là có trái tim sắt đá, ba năm trước nói đi là đi, không để lại tin tức gì cho tôi, giờ quay lại, chi bằng tôi tặng phu nhân một món quà gặp mặt nhé?”
“Bạn của em và thứ em muốn, chọn một đi.”
Thứ hắn đang cầm chính là tài liệu mật mà tổ chức giao cho tôi tìm kiếm.
“Hừ, một kẻ trung thành, vô tình như em, làm gì có bạn bè chứ?”
Phó Hách Ngôn lại đưa cho tôi một khẩu súng, “Giết bạn của em đi, em sẽ có được thứ mình muốn.”
Tôi cầm súng, nhưng mãi vẫn không hành động.
Phó Hách Ngôn hơi nheo mắt lại, “Sao vậy? Lúc rời bỏ tôi không phải rất dứt khoát sao, sao bây giờ lại do dự? Hay là trong lòng em, tôi thực sự không có chút giá trị nào sao…”
Giọng nói đột ngột ngừng lại, vì khẩu súng đã chĩa về phía hắn.
Phó Hách Ngôn ngây người, ánh mắt tối sầm lại dường như sắp nhỏ ra nước.
Hắn cười, “Em định giết tôi sao?”
Tiếng khẩu súng rơi xuống đất vang lên lanh lảnh.
“Tôi chẳng cần gì cả.” Tôi ném khẩu súng xuống, bước từng bước đến gần hắn.
Vệ sĩ định ngăn tôi lại nhưng Phó Hách Ngôn lại giơ tay ra hiệu dừng lại.
Tôi đến trước mặt hắn, hắn vẫn ngồi trên sofa, bình tĩnh nhìn tôi không chút biểu cảm.
Tôi cúi người, “Muốn một nụ hôn của anh, được không chồng yêu?”
Nghe thấy từ “chồng yêu,” ánh mắt hắn khẽ khựng lại, rồi lại càng sâu hơn.
“Em nói gì?”
“Em muốn một nụ hôn.”
Tôi hôn hắn, hắn không đẩy tôi ra, cũng không ôm lấy tôi, chỉ ngồi yên bất động, để mặc tôi làm gì tùy ý.
Nhưng tôi vẫn nhận ra, hắn đã đắm chìm vào đó.
Hắn thực sự yêu tôi, dù tôi đã từng phản bội hắn.
Phó Hách Ngôn ghét nhất là phản bội.
Đáng tiếc, tôi lại sắp phản bội hắn một lần nữa.
Bên tai vang lên tiếng kêu hoảng loạn của Tiểu Trương:
“Phó tổng!”
Phó Hách Ngôn nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai tôi, say sưa ngủ.
Tôi đã dùng thuốc gây mê đặc biệt của Quy Quy, khiến hắn mê man.
Hành động này rất rủi ro, trừ khi đối phương đặc biệt tin tưởng tôi.
Tôi lần mò lấy khẩu súng trên người Phó Hách Ngôn xuống, nhắm thẳng vào trần nhà, bắn một phát.
“Nếu các người muốn Phó tổng của mình sống, ngay lập tức chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng.”
Tôi đã thành công lái trực thăng, cùng Hạ Lộ trốn thoát.
Ồ đúng rồi, còn mang theo cả Phó Hách Ngôn.
Khi đến nơi an toàn, Hạ Lộ mang tài liệu mật về tổ chức báo cáo.
Còn tôi thì đưa Phó Hách Ngôn đến một vùng nông thôn hẻo lánh.
Tôi đã sử dụng loại thuốc đặc biệt của Quy Quy để làm hắn mất trí nhớ tạm thời.
Gen của Phó Hách Ngôn quá mạnh, tôi đoán thuốc sẽ chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn hơn.
Thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ trong nửa năm, nhưng dùng trên người hắn, có lẽ chỉ có thể an toàn trong ba tháng.
Hai tháng sau, tôi mở một cửa hàng hoa.
Phó Hách Ngôn trồng hoa, còn tôi bán hoa.
Khi nói chuyện điện thoại với Hạ Lộ, cô ấy cười không ngừng:
“Chị mau đưa camera ra ngoài sân đi, tôi muốn xem tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo của Phó gia đào đất trồng hoa thế nào, hahaha!”
Tiếng cười quá lớn, tôi vội giảm âm lượng xuống, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh nắng, thân hình cao lớn của người đàn ông đang bận rộn trong vườn, một làn gió thổi qua làm biển hoa cuộn sóng.
Người đàn ông luôn lạnh lùng tàn nhẫn giờ đây không còn chút lạnh lẽo nào, cúi đầu chăm chú trồng hoa, nét mặt dịu dàng.
Tôi lén nhìn cảnh tượng này, không nhịn được cũng mỉm cười.
Đưa Phó Hách Ngôn đến đây, là vì chút ích kỷ của tôi.
Phó Hách Ngôn quá mệt mỏi, tôi muốn hắn được tận hưởng một cuộc sống thoải mái, không lo không nghĩ, mỗi ngày đều có thể tắm mình dưới ánh mặt trời.
Điều này cũng giúp hắn hồi phục sức khỏe.
Bây giờ, nếu hắn dám không ăn cơm, tôi cũng chẳng nương tay, bắt hắn ngủ ngoài trời ngay.
Bây giờ hắn ăn uống còn đúng giờ hơn cả chuông báo thức.
Không thể không thừa nhận, Phó Hách Ngôn sau khi mất trí nhớ thật sự rất ngoan.
Rõ ràng là gần ba mươi tuổi, mà giờ lại thành một chú cún nhỏ đáng yêu bám người.
Chỉ cần xa tôi hơi lâu, hắn lại phải chạy đi tìm đến tôi.
Chỉ có điều, hắn vẫn tràn đầy năng lượng.
Giờ không cần phải xử lý công việc căng thẳng, trồng hoa với hắn chẳng khác gì cuộc sống dưỡng lão.
Không có chỗ để tiêu hao năng lượng, đêm đến hắn lại quấy rối tôi không ngừng.
Hai tháng qua, cuộc sống vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi.
Đáng tiếc, ba tháng sắp hết rồi.
Nếu còn ở lại đây, Phó Hách Ngôn rất có thể sẽ hồi phục trí nhớ.
Tôi phải rời đi trước khi hắn nhớ lại.
Ngày trước khi rời đi, hắn tặng tôi một bông hồng do chính tay hắn trồng.
Những bông hồng đỏ tươi, còn đọng lại những giọt nước, đang chớm nở, có thể thấy người trồng hoa đã chăm sóc rất cẩn thận.
Chúng tôi giống như cặp đôi trẻ đang yêu say đắm, nắm tay nhau đi dạo trên cánh đồng.
Gió thổi qua, chúng tôi nhìn nhau cười.
Hắn định tiến tới hôn tôi.
Hắn dịu dàng cầm lấy tay tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên ngón tay áp út, nơi chiếc nhẫn vừa được đeo lên. Giọng hắn trầm ấm:
“Lấy thân phận thật của em, kết hôn lại một lần nữa đi.”
Tôi sững sờ, trong lòng ngập tràn cảm xúc xúc động lẫn lẫn cay đắng:
“Em đã phản bội anh rồi, anh vẫn muốn em làm vợ anh sao? Anh đúng là kẻ ngốc!”
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khóe môi:
“Đúng, là nhờ công của em đấy.”
“Anh không sợ em từ chối sao?”
Hắn nhướng mày:
“Đêm nào cũng ngủ với anh, còn muốn chối cãi à?”
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác:
“Ừ thì… hôn nhân dù sao cũng là điều tất yếu thôi. Chỉ có điều em hơi tiếc vì phải rời xa nơi này, còn cả vườn hoa của chúng ta nữa.”
Hắn nắm chặt tay tôi, các ngón tay đan xen nhau:
“Khi nào có thời gian, chúng ta sẽ quay lại đây. Còn hoa ở đây, anh sẽ cho người đến chăm sóc.”
Tôi cười nhẹ, trêu hắn:
“Anh chẳng phải là một kẻ cuồng công việc sao?”
Hắn hôn lên trán tôi, dịu dàng nói:
“Làm việc là để nuôi vợ, chẳng có gì quan trọng hơn em cả.”
Mấy năm không gặp, bây giờ những lời tình tứ hắn nói ra, lại ngọt ngào đến bất ngờ. Tôi quay người lại, kéo chăn trùm kín cả hai:
“Trời còn sớm mà. Hay là chúng ta thử cố gắng một chút, sinh một đứa nhóc thừa kế, đi du lịch vòng quanh thế giới sớm chút nhé?”
Ánh mắt anh hắn đầy yêu thương:
“Cũng không phải là không thể.”
Chúng tôi âu yếm đến tận đêm khuya. Hắn ôm chặt tôi vào lòng, nụ hôn dịu dàng đầy thành kính.
“Vợ à, đừng rời xa anh nữa. Chúng ta sống hạnh phúc bên nhau nhé.”
Ngoài kia, bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, vườn hoa trước hiên nhà lay động theo từng cơn gió nhẹ.
Đúng người, cho dù có lạc mất nhau, thì một ngày nào đó vẫn sẽ gặp lại, tiếp tục yêu thương.
– Hết –