Đầu Bạc Răng Long - Chương 2
3
Trở về phòng chính, Ngôn Tín nói muốn thành thật nói chuyện với ta.
“Nói gì?”
“Nàng đối với ta quá lạnh nhạt, ta muốn biết tại sao? Trước hết mười năm ở biên cương ta không ngủ với kỹ nữ quân doanh, cũng không nuôi tỳ thiếp, càng không dây dưa với góa phụ, sinh ra mấy đứa con trai con gái ngoài giá thú. Quận chúa là ngoài ý muốn, ta sẽ xử lý ổn thỏa, chúng ta tạm thời không nhắc đến.
“Vài đứa con nuôi kia, đều là trẻ ăn xin nhặt về, hoặc là trẻ mua từ tay buôn người, nàng biết mà.
“Còn về tiền bạc, ta đã nói trong thư, gửi cho nàng quá nhiều, sẽ khiến người ta chú ý, không phải chuyện tốt đối với nàng nhưng cũng đủ để nàng ăn tiêu.
“Cha mẹ thì ta cũng đã cảnh cáo họ, họ không dám tùy tiện ngược đãi nàng, nếu không… ta chết ở biên cương thì thôi, nếu ta còn sống, nhất định sẽ gây gổ với họ, đòi lại công bằng cho nàng.
“Mười năm xa cách, ta vốn tưởng rằng ngày đoàn tụ, chúng ta sẽ ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp, kết quả nàng lại đối xử lạnh nhạt với ta, A Nặc, có phải ta đã làm sai điều gì không? Nàng nói đi, ta nhất định sẽ sửa.”
Nếu thật sự như hắn nói thì hắn làm sai ở đâu, rõ ràng là ta đa nghi, hẹp hòi.
Ta không nhịn được cúi đầu vào ngực hắn khóc nức nở.
Khóc cho đứa con vì ta quá mệt mỏi mà ngất đi nên không còn nữa, khóc mười năm nay nếu không có tổ mẫu chống lưng, dạy ta độc lập mạnh mẽ, kiếm được tiền bạc thì tự giữ lấy, đừng nói cho ai biết ta có bao nhiêu tiền nên đã giúp ta tránh được không ít toan tính.
Còn công bà quá hiểu tính tình Ngôn Tín, quả thực không ngược đãi ta, lại vì đã chia gia sản ở riêng ra, đại ca đại tẩu, đệ đệ hắn đối với ta cũng coi như khách sáo.
Ta chỉ là…
Cảm thấy tủi thân, sợ hãi.
Mười năm xa cách, đêm đêm phòng không gối chiếc khó ngủ, một mình chống đỡ cửa tiệm, trong đó chua xót đắng cay, nhiều đến nỗi khó mà nói hết.
Nữ nhi nhận nuôi được mấy năm thì cha mẹ người ta tìm đến, đón đi rồi không còn tin tức, cũng không biết nó sống chết thế nào, có sống tốt không?
Còn Ngôn Tín…
Hắn từng bước thăng tiến, muốn có nữ tử như thế nào mà không có, ta chỉ biết sơ qua mấy chữ lớn, cũng không phải nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, càng lớn tuổi, có thể sinh con hay không còn khó nói…
Ta không dám làm ầm lên, không dám nói, chỉ có thể duy trì chút tự tôn yếu ớt của mình, hắn nếu vô tình có hai lòng, ta tuyệt đối không âm thầm nhẫn nhịn…
Ngôn Tín không lên tiếng an ủi, cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
Đợi đến khi ta khóc đến nấc lên, hắn mới nói: “Khóc ra rồi, có phải thấy dễ chịu hơn nhiều không?
“Những năm này, ta biết nàng tủi thân, ta cũng từng nghĩ đến việc đón nàng đến biên cương nhưng… một tướng quân không lấy thân mình làm gương, làm sao phục chúng.
“Nàng phải tin ta, bất kể ở vị trí nào, ta vẫn là Ngôn Tín chạy theo sau mông nàng. Trên đời này nữ tử có ngàn vạn nhưng chỉ có một lời hứa hẹn. Hôm nay quận chúa ngăn cản nàng cũng vậy, những nữ tử miệng thì nói không cầu danh lợi chỉ muốn gả cho ta cũng vậy, từng người đều khẩu thị tâm phi, vì địa vị thân phận của ta mang lại cho họ sự giàu sang và vinh quang.
“Thê tử tào khang không thể bỏ, phụ lòng người chân thành, đáng bị thiên đao vạn quả, chết không có đất chôn.”
Ta vội vàng bịt miệng hắn: “Chàng đừng nói nữa, ta tin chàng. Trên người chàng bị thương có đau không?”
Ngôn Tín cười hì hì: “Không giận nữa à?”
Ta không nhịn được đấm hắn một cái.
Hắn nắm tay ta hôn rồi lại hôn, cảm khái nói: “Trên đời này cũng chỉ có nàng là đau lòng ta đau hay không đau.
“Đau, sao lại không đau, có mấy lần mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, suýt thì không qua khỏi, ta nghĩ, nếu ta thật sự chết rồi thì nàng phải làm sao? Đi tái giá, ta không đồng ý. Nghĩ đến nàng, ta lại tràn đầy khí thế.”
Hắn nói nhẹ nhàng, trong đó gian khổ, cũng chỉ có tướng sĩ từng ra chiến trường, trải qua sinh tử mới hiểu được.
Hắn có thể sống sót trở về, ngoài việc bản thân mạng cứng, cũng là nhờ trời phù hộ.
“Chỉ cần lời chàng nói không có một chữ giả dối, ta không làm ầm lên với chàng, chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau.”
“Ngôn Tín ta thề với trời, nếu lời ta nói có một câu giả dối, thiên lôi đánh xuống, không được…”
Ta bịt miệng hắn.
Cho dù lời hắn nói là giả, ta cũng hy vọng hắn sống tốt.
Ngôn Tín lại ngốc nghếch cười ra tiếng.
“Đừng cười nữa, nhanh nói cho ta biết, chúng ta có bao nhiêu gia sản, về sau một ngày ba bữa, ăn mặc ở đi lại phải sắp xếp thế nào, tổ mẫu thì không cần nói, cha mẹ, huynh đệ tỷ muội bên kia…”
“Bên tổ mẫu thì nàng lo, bên cha mẹ ta tự có sắp xếp.
“Đi, ta dẫn nàng đi xem, chúng ta có bao nhiêu gia sản.”
Ta thấy hắn dắt ta đi đã là tốt lắm rồi, kết quả hắn còn muốn cõng ta đi.
Mỹ danh là, muốn bù đắp lại mười năm đã qua.
4
Mười năm qua Ngôn Tín thật sự tích cóp được không ít thứ, nhiều nhất vẫn là vàng thỏi.
” Những thứ trân bảo kia có tiền mà không mua được nhưng rốt cuộc ta và nàng căn cơ có hạn, kiến thức nông cạn, không biết được giá trị của chúng, không bằng vàng thỏi, một lượng là một lượng, một cân là một cân.”
Lời này của hắn, ta quá tán thành.
Chỉ là mấy rương tranh chữ kia, cuộn lại tùy tiện để trong rương, ta mở một bức ra xem, ngoài đẹp ra, không thấy có gì đặc biệt.
Những bảo vật này, ta cũng thấy ngoài đẹp ra, đối với những thứ khác đều không biết gì.
Vẫn là vàng bạc đáng tin cậy.
Thô tục thì thô tục nhưng ngọc thạch vô giá, vàng bạc có giá.
Trong tiếng “woa, woa, woa” của ta, Ngôn Tín đắc ý hỏi: “Thế nào? Phu quân của nàng không nói dối chứ!”
“Ừm ừm ừm, không nói dối.”
“Về sau những thứ này đều là của cải trong nhà của chúng ta, cất ở nơi tối không cho người ngoài nhìn thấy, cũng đừng nói cho ai biết. Trong sổ sách có hơn vạn lượng bạc, những thứ trong khố phòng, trang tử, cửa hàng, có thể cho người ngoài biết.”
Có một số thứ không giấu được.
Những thứ trong hầm này nếu không đến lúc bất đắc dĩ, không thể lấy ra dùng.
Hơn nữa những thứ này không ở trong viện chính, mà ở trong viện luyện võ của Ngôn Tín bên cạnh viện chính, đi qua nữa là đến hoa viên, thư phòng và nơi tiếp khách của Ngôn Tín.
Lúc về, Ngôn Tín vẫn cõng ta.
Ta thấy nam nhân này thay đổi rồi, tâm cơ nhiều hơn.
Hắn có thể còn có nơi khác…
Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang.
Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi, những thứ này đã rất nhiều, đủ để ta không lo ăn mặc cả mấy đời.
” Ngôn Tín.”
“Ừm?”
Ta cứ gọi tên hắn, hắn đáp đến sau phiền không đáp, ta liền véo tai hắn.
“Ngoan, gọi là phu quân.”
“Không gọi.”
“Đáng đánh.”
Ta hối hận vì mình lắm miệng.
Đặc biệt là đối mặt với một nam nhân đã nhịn mười năm.
Ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải nha hoàn đỡ một cái thì suýt nữa không dậy nổi.
Nha hoàn nói Ngôn Tín đã ra ngoài từ sớm, dặn không được làm phiền, để ta ngủ một giấc thật ngon.
Người này, sợ người khác không biết tối qua hắn đã làm gì.
“Phu nhân, người dùng bữa trưa luôn không? Hay ăn thứ khác?”
“Dùng bữa trưa luôn đi.”
Ăn xong bữa trưa nha hoàn mới nói Ngôn Tín dặn, chưởng quầy tiệm may lớn nhất kinh thành đã đến để may quần áo cho chủ tử.
Bà mẫu, đại cô, tiểu cô bọn họ đều đã chọn xong.
“Vậy chúng ta cũng qua đó đi.”
Phải nói trên đời này ai thương Ngôn Tín nhất thì chính là tổ mẫu.
Cha mẹ hắn chưa bao giờ coi trọng hắn, thậm chí còn thường xuyên phớt lờ.
Hai người tỷ muội đối với hắn không tốt không xấu nhưng đại cô đối với ta rất tốt, tiểu cô thỉnh thoảng đến chỗ ta xin ít tiền tiêu vặt, đối với ta cũng coi như kính trọng, sẽ không lườm nguýt châm chọc.
“Ai da, tướng quân phu nhân của chúng ta cuối cùng cũng ngủ dậy rồi.”
“Đại tỷ…”
Đối mặt với lời trêu chọc của đại cô, ta rất ngượng ngùng.
Vén vén quần áo muốn che đi dấu vết do tên Ngôn Tín kia khi động tình để lại.
Đại cô càng cười không ngớt.
“Đều là người từng trải, sẽ không cười muội đâu.”
Ta vội vàng đi chọn kiểu váy áo, chưởng quầy nói Ngôn Tín đã mua không ít vải, tiền đã trả, mẫu đã mang đến, để ta xem qua, nếu không thích hoa văn, màu sắc, có thể đổi trả.
“Được.”
Màu sắc Ngôn Tín chọn đều khá đẹp, có một số màu tươi sáng ta và đại cô không hợp nhưng lại rất hợp với tiểu cô.
Màu sắc trầm hợp với tổ mẫu và bà mẫu.
“Những thứ này đều rất đẹp, cứ như vậy đi.”
“Vâng, tiểu nhân về sẽ cắt vải may quần áo, sau đó sẽ cho người mang vải còn lại đến phủ tướng quân.”
“Vất vả.”
“Không vất vả, không vất vả.”
Cho người tiễn chưởng quầy tiệm may đi, bà mẫu ở bên cạnh thở dài: “Ta vẫn là lần đầu tiên may nhiều váy áo như vậy, không biết đại lang bọn họ thế nào rồi?”
Tổ mẫu cười lạnh mở miệng đáp trả: “Nhớ nhung bọn họ như vậy, đã không yên tâm thì ngày mai ngồi xe ngựa về, ở trước mặt mà trông chừng.”