Đặt Bẫy - Chương 3
9
Chúng tôi lại đi đến quán café lần trước.
Sở Mục gọi café đen, tôi vẫn gọi nước lọc.
Tôi nói: “Từ sau khi em gái của anh về nước, tôi thức trắng suốt đêm, nên giờ không uống cafe được nữa.”
Ánh mắt Sở Mục nhìn tôi lại dịu đi một chút.
Anh ấy nói: “Cô Lục…”
Tôi nói ngay: “Anh không cần gọi tôi là cô Lục, tôi sắp không còn là cô Lục nữa rồi. Tên của tôi là Giang Uyển.”
Anh ấy im lặng.
Tôi lại nói: “Tôi biết anh muốn nói chuyện gì với tôi. Anh muốn bảo tôi đừng đeo bám theo em gái của anh nữa. Thế nhưng, tôi buông tha cho cô ta, thế thì ai buông tha cho tôi đây?”
“Cô thật sự đã hiểu lầm rồi.” Anh ấy xấu hổ nói: “Tôi thề với cô, Vũ Yên là Lục Tử Mặc chỉ là bạn bè, tuyệt đối không có hành vi nào mờ ám.”
Tôi chua xót nhìn anh ta: “Ai cũng nói với tôi, rằng Sở Vũ Yên và Lục Tử Mặc chỉ là bạn bè, chưa từng vượt qua ranh giới này. Đúng, tôi biết bọn họ vẫn chưa ngủ với nhau, bây giờ thì chưa, nhưng tương lai thì sao?”
“Anh Sở, anh nói cho tôi biết, anh sẽ đưa một chiếc nhẫn kim cương lỗi thời trị giá mấy triệu cho một người bạn làm quà ư? Anh sẽ vì bạn bè mà bỏ qua ngày kỷ niệm kết hôn của mình ư? Anh sẽ gọi tên bạn mình trong giấc mơ ư?”
“Từ đầu đến cuối, trong lòng Lục Tử Mặc chỉ có một mình Sở Vũ Yên, đến tận bây giờ, anh ấy vẫn chưa từng yêu tôi, tôi biết hết.”
Tôi cúi đầu, cố gắng nhớ lại cảnh con chó Hachiko chạy ù đến nhà ga, một giọt nước mắt lăn trên gò má.
Sở Mục bị nước mắt của tôi làm cho luống cuống.
Anh ấy bối rối nói: “Xin lỗi cô, tôi không biết những chuyện này. Tôi sẽ khuyên Vũ Yên cắt đứt quan hệ với Lục Tử Mặc. Tôi đảm bảo, sau này ngày nào tôi cũng sẽ canh chừng con bé, tuyệt đối sẽ không để cho nó liên lạc với Lục Tử Mặc nữa…”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ ly hôn với Lục Tử Mặc.”
Anh ấy hốt hoảng: “Cô đừng ly hôn…”
Tôi cắt ngang lời của anh ấy: “Anh Sở, nếu em gái của anh đang ở trong hoàn cảnh của tôi, anh cũng sẽ khuyên cô ta đừng ly hôn sao?”
Anh ấy lặng đi một lúc, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới trả lời:
“Tôi sẽ bảo nó lập tức ly hôn, sau đó tự mình đánh gãy chân Lục Tử Mặc.”
Tôi nín khóc, bật cười.
Thấy tôi nở nụ cười, anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy nói: “Lục Tử Mặc quả thật không đáng để cô đối xử tốt như vậy, cô ly hôn với cậu ta là đúng.”
Tôi nói: “Tôi rất hối hận vì lúc trước đã chọn gả cho anh ta, thời gian ba năm cứ uổng phí như thế. Sau này tôi phải làm gì đây?’
Sở Mục: “Cô còn trẻ, cô cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tôi nhìn anh ấy: “Thật sao? Nhưng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Tôi cảm thấy mình như một con chim bị giam trong lòng cả đời, khó khăn lắm mới mở được cửa lồng, nhưng lại quên mất cách bay lượn.”
Anh ấy rất nghiêm túc an ủi tôi: “Cô phải tin tưởng bản thân mình, chắc chắn cô sẽ làm được.”
Tôi nở nụ cười: “Cảm ơn anh, Sở Mục, anh đúng là một người rất tốt.”
Khuôn mặt của anh ấy chợt đỏ lên.
Tôi nghĩ, mình đã đạt được mục đích của ngày hôm nay rồi.
Tôi cố ý cúi đầu nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi. Cảm ơn anh đã trò chuyện với tôi lâu như vậy. Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy em gái của anh nữa đâu.”
Hình như Sở Mục còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã đứng lên và rời đi rồi.
10
Qua hai ngày, tôi lại gọi điện thoại của Sở Mục.
Tôi nói: “Tôi là Giang Uyển, tôi… tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Anh ấy không hỏi câu nào đã lập tức đồng ý.
Tôi nhờ anh ấy đến giúp tôi chuyển nhà.
Phòng ở là phòng mới thuê, ở trong một khu chung cư nhỏ tương đối mới ở trung tâm thành phố. Hầu hết đồ đạc đều đã có sẵn, chỉ có chiếc tủ quần áo kiểu lắp ráp của IKEA là mới mua.
Lúc Sở Mục đến, tôi chỉ mới ráp được phần đầu tiên. Tôi cầm theo cây búa, đầu đầy mồ hôi mở cửa cho anh ấy.
Anh ấy cầm lấy cây búa trong tay tôi: “Để tôi, cô nghỉ ngơi đi.”
Tôi nói: “Vậy làm phiền anh nhé.”
Anh ấy vùi đầu lắp ráp ngăn tủ, tôi tháo dỡ mấy cái thùng rồi quét dọn, sau đó ngồi yên một bên, cười tủm tỉm nhìn anh ấy.
Anh ấy bị tôi nhìn đến mức có chút ngại ngùng.
Tôi hỏi: “Anh có mệt không? Nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh ấy lắc đầu: “Sắp lắp xong rồi.”
Từ lâu tôi đã phát hiện ra rất nhiều đàn ông có niềm đam mê đặc biệt đối với đồ lắp ráp. Xem ra Sở Mục cũng không ngoại lệ.
Tôi đưa cho anh ấy một ly nước chanh mật ong có thêm đá: “Tôi tự pha đấy, anh nếm thử xem có ngon không.”
Anh ấy uống không ít: “Ngon lắm.”
Tôi cười rất vui vẻ.
Bận rộn đến chiều, cuối cùng cũng xong việc. Tôi kéo cánh tay Sở Mục, khăng khăng mời anh ấy ăn cơm.
Anh ấy vẫn thoải mái đồng ý như trước.
Thế nên tôi kéo anh ấy đi xuống nhà hàng hải sản ở dưới lầu, chọn hai phần tôm hùm đất và một két bia.
Sở Mục có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.
Tôi nói: “Anh đừng chê nhé, tiền của tôi đều dùng để trả tiền thuê nhà rồi, bây giờ chỉ có thể mời anh được thế này.”
Anh ấy nở nụ cười: “Không chê, tuyệt đối không chê.”
Chúng tôi vừa lột tôm hùm đất, vừa tùy tiện nói chuyện câu được câu chăng, bầy không khí rất nhẹ nhàng.
Tôi uống rượu, hai má đỏ lên, hơi lâng lâng.
Tôi hỏi Sở Mục: “Anh nói xem, tại sao Lục Tử Mặc lại đối xử với tôi như vậy? Có điểm nào tôi làm không tốt ư?”
Có lẽ anh ấy cũng đã hơi say: “Cô rất tốt, người không tốt là Lục Tử Mặc, cậu ta chính là một tên rác rưởi!”
Tôi cười rộ lên: “Đúng! Anh ta đúng là một tên rác rưởi! Là đồ tró! Lúc trước tôi bị m//ù nên mới ưng ý anh ta! Chúng ta uống đi!”
Tôi và Sở Mục nâng ly chạm vào nhau, uống một hơi cạn sạch.
Tôi nói: “Từ nay về sau, Giang Uyển tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới! Tôi và Lục Tử Mặc sẽ hoàn toàn cắt đứt, không còn quan hệ gì với nhau nữa!”
Sở Mục lại mặt ủ mày chau: “Cô thoát ra rồi, còn em gái tôi phải làm sao bây giờ đây? Em gái tôi đúng là một đứa yêu đương đến mụ đầu, tại sao cứ phải khăng khăng đeo bám người như Lục Tử Mặc chứ!”
Tôi không nhịn được mà bật cười: “Có lẽ đấy chính là tình yêu đích thực.”
“Tình yêu đích thực cái cớt gì!” Anh ấy mắng: “Lúc trước Vũ Yên muốn kéo cậu ta đi ra nước ngoài, nhưng cậu ta lại sĩ diện, bất kể thế nào cũng không chịu đi. Còn nói cái gì mà con bé ra nước ngoài thì chia tay. Nửa đêm hôm đó Vũ Yên gọi điện cho tôi, khóc đến ch//ết đi sống lại…”
Thú vị thật, tôi chưa từng nghe qua chuyện này.
Tôi hỏi: “Không phải lúc trước là do Sở Vũ Yên đề nghị chia tay sao? Tất cả mọi người đều nói là nhà họ Sở chê Lục Tử Mặc, cho nên mới đưa Sở Vũ Yên ra nước ngoài, buộc cô ta và Lục Tử Mặc phải chia tay.”
Sở Mục đáp: “Đúng là mẹ tôi không ưng ý với Lục Tử Mặc, nhưng chưa từng nói rằng muốn bắt hai người bọn họ chia tay. Còn chuyện Vũ Yên ra nước ngoài đã được xác định từ trước rồi, đâu thể nào chỉ vì chuyện yêu đương mà gạt bỏ tất cả kế hoạch cuộc đời mình được, đúng không?”
Tôi cực kỳ đồng ý.
Tôi còn nghiêm túc phân tích: “Có lẽ, lúc đó Lục Tử Mặc đã chủ động nói chia tay, là vì anh ta cảm thấy mình không xứng với Vũ Yên. Bây giờ anh ta đã lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Gia Ấm, cuối cùng cũng có đủ tự tin để ở bên cạnh Vũ Yên.”
“Tôi khinh!” Sở Mục tức giận mắng: “Tổng giám đốc thì thế nào? Nhà họ Sở chúng tôi có sản nghiệp khổng lồ, chẳng lẽ em gái của tôi lại để ý đến mấy thứ vặt vãnh này của cậu ta hay sao!”
Quả thật, so sánh với nhà họ Sở, tập đoàn Gia Ấm chỉ là một cửa hàng nhỏ.
Tôi nói: “Có thể phụ nữ sẽ không để ý đến quyền thế, tiền tài hay địa vị, nhưng đàn ông chắc chắn sẽ để ý.”
Sở Mục nói ngay: “Tôi sẽ không để ý.”
Tôi đáp trả: “Anh không để ý, là vì anh đã có tất cả mọi thứ.”
Anh ấy chợt im lặng, rồi không khỏi cười khổ: “Không nói nữa, uống rượu đi!”
Tôi chỉ cười: “Uống thôi uống thôi!”
Chúng tôi uống đến nửa đêm, vô cùng hào hứng. Sở Mục đưa tôi về nhà, chúng tôi tạm biệt nhau trước cổng chung cư.
Tôi hỏi: “Sau này tôi gặp phiền phức, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ không?”
Anh ấy gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy: “Vậy, ngủ ngon nhé.”
Nhưng anh ấy vẫn không đi.
Trong bóng đêm dịu dàng, đôi mắt của anh ấy giống như một ngôi sao rơi xuống trần gian.
“Giang Uyển.” Anh ấy gọi tôi: “Thật ra trước đó tôi đã muốn hỏi cô rồi, sao cô lại có được số điện thoại của tôi?”
Tôi nhìn anh ấy, vẫn cười mỉm như cũ.
Tôi đáp: “Tôi đã từng đến xem triển lãm tranh của anh ở Brussels.”
Anh ấy sửng sốt. Còn tôi lại xoay người đi lên lầu.
11
Sau khi biết được quá khứ của Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên, chuyện đầu tiên tôi làm chính là điều tra thông tin về Sở Vũ Yên và nhà họ Sở.
Tập đoàn nhà họ Sở là một doanh nghiệp gia đình hùng mạnh, người đứng đầu hiện tại là Sở Lam có tác phong rất cương quyết, được mệnh danh là Người đàn bà thép. Sở Lam không kết hôn, nhưng đã có một trai một gái, con trai Sở Mục là một họa sĩ không có danh tiếng gì, con gái Sở Vũ Yên lại đang học múa tại Paris.
Nói thật, tôi rất nể phục Sở Lam.
Bà ấy chỉ có một cặp trai gái này, nhưng vẫn cho bọn họ theo đuổi ước mơ của mình, chứ không ép buộc bọn họ phải vào công ty, tiếp nhận sự nghiệp của mình.
Chờ đến khi bà ấy về hưu, tập đoàn nhà họ Sở phải giao lại cho ai đây?
Lục Tử Mặc ra sức theo đuổi Sở Vũ Yên như thế, chưa chắc đã không nghĩ đến chuyện này.
Chuyện mà anh ta có thể nghĩ đến, tại sao tôi lại không nghĩ đến cơ chứ?
Trước khi kết hôn với Lục Tử Mặc, tôi đã bay đến Brussels, xem triển lãm tranh của Sở Mục.
Anh ấy vẽ rất nhiều ánh trăng treo trong rừng, rất đẹp, nhưng cũng rất cô đơn.