Đặt Bẫy - Chương 2
5
Tôi tự hỏi chính mình: Giang Uyển, mày có yêu Lục Tử Mặc không?
Đáp án là: Không.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không yêu anh ta.
Cho dù là ngày hôm đó, anh ta quỳ trên mặt đất cầu hôn với tôi, tôi che miệng, nước mắt chảy dài, nhưng trong lòng lại nghĩ: Chiếc nhẫn kim cương trên tay anh ta hình như không phải là kiểu dáng mà anh ta cất giữ đã lâu.
Lẽ nào, anh ta để dành kiểu dáng kia cho Sở Vũ Yên?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn tỏ ra vô cùng cảm động, rồi đồng ý với lời cầu hôn của anh ta.
Có lẽ con người tôi trời sinh đã có chút thiếu hụt, cảm xúc của tôi rất hời hợt. Đối với tôi, tình yêu còn lâu mới quan trọng bằng sự nghiệp và tiền tài.
Sau khi kết hôn với Lục Tử Mặc, dựa vào các mối quan hệ của cậu anh ta, sự nghiệp của tôi đã đạt đến một tầm cao mới. Cánh cửa lớn từng đóng chặt, giờ đây cũng mở rộng để chào đón tôi.
Lục Tử Mặc chính là chiếc chìa khóa của tôi.
Thế nên, tôi vô cùng biết ơn anh ta.
Tôi biết ơn Lục Tử Mặc, nhưng tôi lại không yêu anh ta.
Cũng như tôi vẫn luôn biết rõ, anh ta không yêu tôi.
Không phải rất hợp nhau sao?
Bởi vì tôi không yêu Lục Tử Mặc, nên tôi mới có thể đóng vai người vợ yêu thương anh ta một cách hoàn hảo như vậy. Đối diện với sự sỉ nhục và châm chọ của mẹ anh ta, tôi không náo loạn không tranh cãi, đến sắc mặt cũng không thay đổi; lúc anh ta đi cả đêm không về, tôi ngồi đợi một mình trong phòng khách trống trải mà không chút oán trách; lúc anh ta gọi cái tên kia trong giấc mơ, tôi lại giả câm giả điếc.
Tuy rằng tôi không yêu anh ta, nhưng đã làm hết trách nhiệm của một người vợ tốt.
Tôi tự nhận mình không mắc nợ gì anh ta.
Đến hôm nay, sau ba năm, phòng làm việc của tôi từ một xưởng nhỏ ít ai biết đến đã trở thành một cái tên nổi tiếng hàng đầu trong ngành.
Tôi không cần Lục Tử Mặc nữa rồi.
Đã đến lúc tôi tác thành cho tình yêu đẹp đẽ của anh ta và Sở Vũ Yên.
6
Ba ngày sau, tôi đến xem buổi biểu diễn của Sở Vũ Yên.
Trên sân khấu, cô ta là thiên nga đen xinh đẹp quyến rũ, chỉ vung cánh lên là đã câu được trái tim của hoàng tử.
Dưới sân khấu, cô ta là một diễn viên múa ba lê thanh lịch và trí tuệ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ cần mỉm cười đã đủ để hớp hồn người ta.
Tôi đứng chờ trong con ngõ nhỏ đằng sau cửa nhà hát, chặn đường Sở Vũ Yên sau khi cô ta chào tạm biệt các đồng nghiệp.
Tôi hỏi: “Cô Sở, tôi là vợ của Lục Tử Mặc, Giang Uyển, tôi có thể làm phiền cô chừng nửa tiếng không? Làm ơn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”
Ánh mắt của cô ta rất sắc bén, lướt từ trên xuống dưới, đánh giá tôi thật kỹ lưỡng.
Để gặp cô ta, tôi cố ý mặc một chiếc áo khoác vải nỉ cũ kỹ, bên trong là áo len cao cổ, bên dưới mặc quần bò và đi giày thể thao. Tôi không trang điểm cũng không gội đầu, móng tay dài ngắn không đều, hoàn toàn là dáng vẻ luộm thuộm của một bà nội trợ trong gia đình.
Tôi có thể nhìn thấy khóe miệng cô ta đang nhếch lên, để lộ vẻ chế giễu.
Cô ta nói: “Được thôi, gần đây có một quán café, chúng ta đến đó nói chuyện.”
Tôi gật đầu, đáp: Được.
Tôi đi theo cô ta đến quán café đó, cách bài trí rất đẹp cũng rất riêng tư, một ly café cũng được bán với cái giá của sơn hào hải vị.
Sở Vũ Yên thờ ơ lật tờ thực đơn, gọi một tách Cappuccino.
Nhân viên phục vụ hỏi tôi muốn uống gì.
Tôi nói: “Tôi uống nước lọc là được rồi.”
Nhân viên phục vụ rời đi. Sở Vũ Yên nhìn tôi, trong mắt lại càng lộ rõ sự khinh thường.
“Giang Uyển, đúng không? Cô muốn nói chuyện gì với tôi?” Cô ta mất kiên nhẫn, hỏi.
Tôi nhìn cô ấy, nói ra một câu khiến người ta phải kinh ngạc:
“Cô Sở, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tử Mặc nhà tôi?”
Sở Vũ Yên sửng sốt.
Cô ta như bị nghẹn, che miệng lại ho liên tục, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Cô ta mở to mắt trừng tôi: “Cô nói cái gì cơ?”
Thế nên tôi lặp lại một lần nữa: “Cô Sở, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tử Mặc nhà tôi? Một triệu có đủ không? Trong tay tôi không có nhiều tiền lắm, nhưng chỉ cần cô đưa ra một con số, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cô hài lòng.”
Vẻ mặt của cô ta cực kỳ thú vị.
Sở Vũ Yên cau mày nhìn tôi: “Cô… cô nghĩ tôi là loại người nào?”
Tôi nói: “Cô vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, còn có sự nghiệp riêng, tội gì phải dây dưa không dứt với đàn ông đã kết hôn như Lục Tử Mặc?”
Cô ta tức đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cười khẩy, đáp: “Cô Lục, cô hiểu nhầm rồi, tôi với chồng cô không có loại quan hệ đó.”
Tôi nói: “Ba ngày trước là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Tử Mặc, nhưng anh ta lại ở bên cạnh cô suốt đêm.”
Cô ta tỏ ra khinh khỉnh: “Thế thì sao? Tối hôm đó chúng tôi đi uống rượu chúc mừng ở quán bar, có đến mười mấy người, giữa tôi và Lục Tử Mặc hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả!”
Tôi thở dài: “Cô Sở, cô tự nhìn lại lương tâm của mình đi, cô dám nói là cô không nhìn ra tình cảm của Tử Mặc dành cho cô không? Cô xuất sắc như thế, muốn tìm kiểu đàn ông nào mà không được. Tôi cầu xin cô trả lại Tử Mặc cho tôi đi, cô muốn bao nhiêu tiền đều được hết!”
Giọng nói của tôi vô thức lớn dần lên, khiến cho mọi người trong quán đều liếc nhìn về phía chúng tôi, sắc mặt của Sở Vũ Yên lại càng khó coi hơn.
Cô ta hung hăng: “Tôi không cần tiền của cô! Cô thật sự không biết tôi là ai sao? Tôi nói cho cô biết, mẹ của tôi là Sở Lam, chủ tịch tập đoàn nhà họ Sở, tôi là người có tiền!”
Đương nhiên tôi biết chứ. Chính vì thế nên tôi mới chọn cách dùng tiền để “sỉ nhục” cô ta.
Tôi bày ra dáng vẻ hèn mọn và bất lực, đau khổ cầu xin cô ta: “Cô Sở, tôi tự biết mình không có tiền có thế như cô, nhưng tôi thật lòng yêu Tử Mặc, tôi van cầu cô buông tay đi, đừng chia rẽ gia đình của tôi nữa!”
Lời này thật sự quá buồn nôn, ngay cả tôi khi nói ra khỏi miệng cũng không khỏi nổi da gà khắp người.
Sở Vũ Yên bị tôi nói đến mức giận sôi lên.
Cô ta đứng lên, xoay người bước đi, thậm chí còn quên thanh toán.
Buồn cười thật, đúng là quá buồn cười.
7
Bởi vì tôi tìm đến Sở Vũ Yên, tối hôm đó, Lục Tử Mặc đã trở về nhà lần đầu tiên.
Mặt mày anh ta sa sầm, vừa vào cửa đã ngang ngược chỉ trích tôi: “Giang Uyển, cô thật quá đáng! Tôi thật sự không ngờ rằng cô lại là loại đàn bà ghen tuông mù quáng như vậy!”
Tôi tỏ ra ngây thơ vô tội: “Em làm gì cơ?’
Lục Tử Mặc: “Tại sao cô lại đi tìm Sở Vũ Yên? Giữa tôi và cô ấy hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả!”
Tôi nói: “Thật không? Vậy anh chặn số điện thoại của cô ta đi!”
Anh ta lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
Tôi không nhịn được mà bật cười, nói: “Lục Tử Mặc, anh có dám thề với trời, rằng anh và Sở Vũ Yên chỉ là bạn bè bình thường, tuyệt đối không có tình cảm gì khác không? Anh thề đi, nếu có một ngày hai người vượt quá ranh giới bạn bè, anh sẽ bị trời đánh, không được ch//ết tử tế!”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô! Cô đúng là cố tình gây sự, không chịu nói lý!”
Tôi đáp: “Đúng! Tôi cố tình gây sự đấy! Tại sao tôi phải làm như vậy, trong lòng anh không biết rõ sao! Anh có còn nhớ tôi mới là vợ của anh không? Tôi nói cho anh biết, Lục Tử Mặc, chỉ cần một ngày tôi còn là vợ của anh, Sở Vũ Yên cũng chỉ có thể làm bé ba bị người ta khinh thường!”
Anh ta càng thêm hung tợn, trừng mắt với tôi: “Cô! Cô! Cô…”
Tôi vội vàng nhắc nhở anh ta: “Anh có giỏi thì ly hôn với tôi đi!”
Anh ta: “Đúng, ly hôn! Tôi muốn ly hôn với cô!”
Anh ta tông cửa đi ra ngoài, còn tôi không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn.
Đàn ông ấy à, toàn thế cả. Bạn càng bảo anh ta đừng làm cái gì, anh ta lại càng cố tình làm cái đó.
Tôi gọi điện thoại cho luật sư, bảo cô ấy bắt đầu tính toán tài sản sau khi kết hôn của tôi và Lục Tử Mặc.
8
Nhưng tôi thật sự không ngờ, sáng sớm hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Lục Tử Mặc.
“Giang Uyển, anh không muốn tranh cãi với em nữa. Hy vọng em sẽ tỉnh táo lại, thật sự tỉnh táo. Nếu còn có lần tiếp theo, anh nhất định sẽ ly hôn với em đấy.”
Khoan đã, sao anh lại đổi ý nhanh quá vậy!
Đã nói là ly hôn rồi mà!
Xem ra tôi vẫn phải nỗ lực hơn nữa, thúc đẩy thêm một lần nữa mới được.
Tôi liên hệ với bọn đầu cơ mua vé xem buổi biểu diễn của Sở Vũ Yên, lần này là hàng ghế đầu tiên.
Sở Vũ Yên diễn trên sân khấu, còn tôi ngồi dưới sân khấu nhớ lại nội dung vở kịch “Chú chó trung thành”, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt.
Tôi có thể nhìn thấy rất rõ, Sở Vũ Yên ở trên sân khấu không tập trung, nhảy sai nhịp nhiều lần.
Chờ mãi mới đến lúc buổi biểu diễn kết thúc, tôi lại chặn đường cô ta ở con ngõ phía sau.
Thế nhưng lại có một người đàn ông khác chờ sẵn ở chỗ này, anh ấy đang chờ tôi.
Người đàn ông kia rất cao lớn, để tóc dài ngang vai, khôi ngô tuấn tú hệt như một bức tượng trong triển lãm mỹ thuật. Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp của anh ấy, rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt với những đường nét góc cạnh kia.
Thật ra, dù chưa từng nhìn thấy, tôi cũng có thể đoán được thân phận của anh ấy, vì cổ áo sơ mi Amani của anh ấy còn đang dính thuốc màu kìa.
Sở Mục, anh trai của Sở Vũ Yên, họa sĩ.
Dột nhiên tôi có chút hối hận khi hôm nay không trang điểm trước khi đi ra ngoài.
Có điều nghĩ lại, hình như thế này cũng tốt.
Tôi hỏi: “Anh Sở, anh đang đợi tôi sao?”
Dường như anh ấy khá ngạc nhiên khi tôi nhận ra anh ấy. Sở Mục gật đầu, nói:
“Đúng vậy, cô Lục, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
Tôi đáp: “Đương nhiên là được.”