Đặt Bẫy - Chương 1
1
Tôi kết hôn với Lục Tử Mặc ba năm, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi yêu anh ta thắm thiết.
Anh ta đi công tác, tôi sẽ lập tức sắp xếp xong xuôi hành lý cho anh ta, xe đưa xe đón. Anh ta đi nhậu, tôi thức đêm chờ anh ta về nhà, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta, tuyệt đối không hỏi thêm một câu nào. Anh ta đổ bệnh, tôi mặc kệ công việc của mình, ngày đêm không nghỉ ngơi, ở bên cạnh chăm sóc anh ta suốt 24 tiếng.
Tôi quả đúng là người vợ tốt “lên được phòng khách xuống được phòng bếp” của thời đại mới.
Dù tôi đã đối xử với anh ta tốt như vậy, nhưng trong buổi họp mặt của gia đình họ, mẹ anh ta làm tôi xấu hổ trước mặt tất cả mọi người, anh ta lại không nói được một câu nào.
Lúc đó mẹ anh ta đã nói thế này: “Nhà họ Lục chúng tôi không nuôi gà mái không biết đẻ trứng.”
Đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại vẻ mặt của họ hàng trên bàn ăn lúc đó: có người vờ như không nghe thấy gì, có người xem trò vui không sợ lớn chuyện, còn có người chỉ đơn giản là cười trên nỗi đau của người khác.
Mà tôi, tâm điểm chú ý của bọn họ, vô cùng xấu hổ, không nói nên lời.
Tôi nhìn về phía Lục Tử Mặc xin giúp đỡ, chỉ thấy anh ta gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén của mình, nhặt xương cá trong đó ra, sau đó lại chậm rãi đưa vào trong miệng.
Từ trước đến nay, Lục Tử Mặc ăn cái gì cũng tao nhã, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy dáng vẻ đó của anh ta ngứa mắt như lúc này.
Cuối cùng vẫn nhờ em họ nhà dì hai của Lục Tử Mặc gợi lên một đề tài khác, chuyện này mới được bỏ qua.
Sau đó, trên đường về nhà, tôi không nhịn được mà hỏi anh ta:
“Sao anh không nói với mẹ là chính anh vẫn chưa muốn có con?”
Anh ta ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, không đáp lời.
Cho dù một người có hiền lành đến mấy cũng biết tức giận, tôi đột ngột thắng gấp, khiến anh ta va vào lưng ghế phía trước.
Anh ta mở to mắt, trừng mắt nhìn tôi.
“Giang Uyển, em làm gì đấy?”
Tôi tỏ ra vô tội: “Xin lỗi, xe đằng trước đột nhiên dừng lại, em cũng không còn cách nào khác.”
Lục Tử Mặc thở dài: “Anh biết gần đây anh đã không quan tâm đến em. Chờ anh hoàn thành xong dự án này sẽ bù đắp cho em, được không?”
Lại thế rồi.
Tôi nói: “Vậy chúng ta đến nhà hàng Âu mới mở nhé?”
Anh ta đáp: “Được.”
2
Dự án của Lục Tử Mặc kéo dài suốt một tháng.
Công ty của anh ta đang trong giai đoạn khởi nghiệp, anh ta phải tăng ca, phải xã giao, tôi đều có thể thông cảm.
Đợi đến khi dự án của anh ta được ký hợp đồng, tôi gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng Âu Le Papillon.
Ngày hôm đó vừa khéo là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng tôi, Lục Tử Mặc đã đồng ý sẽ đến đó với tôi.
Tôi đặt chỗ vào bảy giờ tối.
Năm giờ, tôi đã bắt đầu trang điểm thay quần áo, sáu giờ rưỡi ra khỏi nhà, đến trước cửa nhà hàng đúng bảy giờ.
Lục Tử Mặc vẫn chưa đến.
Bảy giờ mười phút, tôi gọi xong bít tết và rượu vang đỏ, anh ta vẫn chưa đến.
Tôi bắt đầu gọi điện cho anh ta.
Bảy giờ rưỡi, đồ ăn đã được đưa lên, nhưng tôi vẫn chưa gọi được.
Anh ta tắt máy rồi.
Tôi đổi sang tài khoản phụ Wechat, lướt xem trang cá nhân của Sở Vũ Yên, mối tình đầu của Lục Tử Mặc.
Sở Vũ Yên là một diễn viên múa ba lê, vừa mới về nước cách đây không lâu.
Đêm nay là lần đầu cô ta trình diễn trong nước.
Từ một tấm ảnh trong chín tấm mà cô ta đăng lên, tôi nhìn thấy một cánh tay vô tình lọt vào ống kính.
Khuy măng sét hình cánh bướm được khảm xà cừ và tráng men, là quà sinh nhật mà tôi đã tặng cho Lục Tử Mặc.
Tại sao tôi lại không có một chút ngạc nhiên nào nhỉ?
Tôi không những không ngạc nhiên, mà thậm chí tôi còn chẳng tức giận.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Sau đó còn tiếp tục gọi điện thoại.
Tôi gọi điện thoại cho thư ký của Lục Tử Mặc, gọi điện thoại cho trợ lý của công ty, gọi điện thoại cho bạn bè của Lục Tử Mặc, gọi điện cho bạn gái của bạn bè anh ta, gọi điện cho các anh em họ hàng cực kỳ xa của Lục Tử Mặc.
Đương nhiên, tôi gọi những cú điện thoại đó không phải là để than vãn hay oán trách với người ta, lại càng không phải là cố ý bôi nhọ thanh danh của Lục Tử Mặc.
Tôi chỉ quá lo lắng khi không tìm được anh ta mà thôi.
Dù sao, tôi cũng chỉ là một người vợ yếu đuối, vì không tìm thấy chồng mình mà lo lắng không biết phải làm gì mà thôi, tôi làm gì có ý đồ xấu xa nào đâu?
Hơn nữa, trước kia, bất kể giữa tôi và Lục Tử Mặc có xảy ra mâu thuẫn gì, tôi đều chưa từng tranh cãi hay làm loạn, càng không để cho người thứ ba biết chuyện.
Đây là thể diện mà tôi giữ lại cho anh ta.
Nhưng Lục Tử Mặc thật sự không cần một chút thể diện nào!
Nếu anh ta đã không cần thể diện, vậy thì việc gì tôi phải để ý!
Gọi xong mấy cú điện thoại kia, tâm trạng của tôi vui sướng khác thường.
Tôi cắt bít tết, rót rượu vang đỏ, hưởng thụ một bữa tối tốt đẹp.
Ăn uống no đủ, tôi rót một chút rượu vang cuối cùng vào trong ly, uống một hơi cạn sạch.
Tôi hơi say rồi.
Tôi quyết định chơi lớn một phen.
Tôi gọi điện thoại cho Sở Mục, anh trai của Sở Vũ Yên.
“Xin, xin lỗi, thật ngại vì trễ vậy rồi còn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh. Tôi là Giang Uyển, vợ của Lục Tử Mặc, anh ấy đã hẹn với tôi đêm nay sẽ về nhà, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không gọi được. Tôi thật sự lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới mạo muội gọi điện thoại cho anh. Nếu anh có tin tức gì của anh ấy, xin anh hãy nói cho tôi biết với, xin anh đấy…”
Tôi cố ý bày ra giọng điệu lo lắng của một người vợ, vô cùng yếu đuối và đáng thương, còn có một chút nức nở.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng của người đàn ông mới vang lên:
“Cậu Lục… cậu ta vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hết, cô không cần lo lắng cho cậu ta.”
Tôi nói: “Anh ấy không sao là tốt rồi. Anh biết anh ấy ở đâu ư? Tôi, tôi sẽ đi đón anh ấy ngay bây giờ.”
Đầu dây bên kia lại im lặng thật lâu. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ của người đàn ông kia:
“Đêm nay chắc là cậu ta sẽ không về nhà đâu.”
“Vậy à…”
Tôi bật ra một tiếng nức nở, cúp điện thoại.
Sau đó, tôi cúi người, che mặt cười ha hả.
Tôi cười đến mức đau cả bụng.
3
Đến sáng hôm sau Lục Tử Mặc mới về nhà, vẻ mặt đầy bất mãn.
Bởi vì sáng nay, vừa mới mở điện thoại lên, thư ký, trợ lý, bạn bè, bạn gái của bạn bè, cả những anh em họ hàng cực kỳ xa cũng liên hệ với Lục Tử Mặc, bảo anh ta mau về nhà đi.
Có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này sao?
E là không có.
Mặc dù tôi rất vui sướng khi anh ta gặp rắc rối, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ rưng rưng nước mắt:
“Tử Mặc, tối hôm qua anh đi đâu thế? Em thật sự rất lo lắng cho anh! Cả đêm qua em không dám ngủ, cứ luôn chờ đợi anh.”
Thấy tôi như vậy, những lời trách móc của anh ta đã lên đến bên miệng, lại phải miễn cưỡng nhịn xuống.
Cuối cùng, anh ta chỉ bực bội thở dài:
“Tối hôm qua công ty có chút việc đột xuất, quên chưa nói với em. Em cũng thật là, về sau nếu có chuyện như vậy thì đừng gọi điện khắp nơi nữa, ồn ào đến mức ai ai cũng biết, còn ra thể thống gì nữa.”
Tôi bày ra dáng vẻ như vừa trút được gánh nặng: “Do em lo lắng quá nên không kiềm chế được. Anh ăn cơm chưa, em nấu cho anh bát cháo nhé?”
Anh ta lắc đầu: “Không cần, anh đến công ty ăn.”
Tôi giữ chặt tay áo của anh ta: “Tử Mặc, đã lâu rồi anh chưa về nhà, anh nghỉ ngơi một ngày đi, em rất nhớ anh…”
Mặt mày anh ta sa sầm, vội vàng rút tay áo ra khỏi tay tôi.
Tôi biết, đàn ông đều như thế cả. Nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ xem bạn là ánh trăng sáng, là nốt ruồi son độc nhất vô nhị trên thế gian. Nhưng nếu anh ta không yêu bạn, bạn càng lấy lòng, càng gần gũi, anh ta lại càng chán ghét bạn.
Giống như Lục Tử Mặc bây giờ, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng lạnh như bằng, vừa chán ghét vừa khinh thường.
Nhưng không sao cả, dù sao tôi cũng không để ý.
Bất kể thế nào, tôi vẫn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiền dịu.
Tôi nói: “Tử Mặc, anh…”
Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã rời đi rồi.
Tốt lắm, đúng lúc tôi đã diễn đến mức hơi buồn nôn rồi.
4
Lục Tử Mặc rời đi, tôi đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Tôi đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân của tôi.
Tôi và Lục Tử Mặc quen nhau qua một buổi xem mắt. Khi đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, tự mình mở một văn phòng làm việc, nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì vẫn chưa thể đưa ra thị trường.
Nói trắng ra là không có quan hệ.
Kẻ có tiền quen dựng lên đủ loại vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp, một người ngoài như tôi rất khó tiến vào trong đó.
Trùng hợp là lúc đó, tôi quen biết với Lục Tử Mặc thông qua người khác giới thiệu.
Cậu của Lục Tử Mặc, Trình Hâm, là một người có năng lực, ông ấy gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập nên tập đoàn Gia Ấm.
Khi đó, Lục Tử Mặc cũng vừa tốt nghiệp không lâu, đang làm việc dưới trướng cậu anh ta. Cậu của Lục Tử Mặc không có con, có người đồn rằng tương lai tập đoàn sẽ thuộc về tay anh ta.
Nhưng tôi không để ý đến chuyện đó.
Vóc dáng của Lục Tử Mặc rất cao, ngoại hình cũng ưa nhìn, tuấn tú điển trai. Khi đi hẹn hò với tôi, anh ta vẫn luôn nhã nhặn lễ độ, tuyệt đối không sờ mó lung tung. Thế nên, tôi có ấn tượng khá tốt về anh ta.
Huống chi, thân phận của anh ta cũng giúp tôi mở ra cánh cổng bước vào vòng tròn quan hệ của giới thượng lưu.
Chúng tôi hẹn hò với nhau như thế suốt sáu tháng, rồi đính hôn.
Sau khi đính hôn không bao lâu, một người bạn thời đại học của Lục Tử Mặc đã liên hệ với tôi.
Đó là một bạn học nữ, họ Thẩm, tôi đã quên mất cô ta tên là gì.
Cô Thẩm nói: lúc học đại học, Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên chính là một đôi nam thanh nữ tú, là một cặp trời sinh. Nếu không phải Sở Vũ Yên đi ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp, hai người họ đã kết hôn từ lâu rồi, tuyệt đối sẽ không có chuyện của tôi.
Cô Thẩm kia còn nói: đến bây giờ Lục Tử Mặc vẫn còn nhớ mãi không quên Sở Vũ Yên. Trong buổi họp mặt với bạn thời đại học, anh ta từng chính miệng nói với các bạn học cũ, rằng Sở Vũ Yên là mối tình đầu mà anh ta khó có thể quên được trong cuộc đời, mà tôi chỉ là một “đối tượng thích hợp để kết hôn”.
Khi cô Thẩm nói xong những lời này còn quan sát tôi từ trên xuống dưới, trên mặt là vẻ cảm thông và thương hại không thèm che dấu.
Tôi biết cô ta có ý đồ gì, đơn giản chỉ là muốn xem trò cười của chúng tôi mà thôi.
Nếu cô ta thật lòng có ý tốt muốn nhắc nhở tôi, thế tại sao lại không nói cho tôi biết trước khi đính hôn?
Đến bây giờ cô ta mới nói cho tôi biết những chuyện này, rõ ràng là muốn thấy tôi tranh cãi với Lục Tử Mặc, làm lớn chuyện lên đến mức một mất một còn, vứt hết mặt mũi đi. Tôi cũng chẳng biết rốt cuộc cô ta có thù có oán gì với Lục Tử Mặc.
Chẳng lẽ là cô ta yêu thầm Lục Tử Mặc?
Tôi lặng lẽ quan sát cô ta, quả thật không thể loại trừ khả năng này.
Tất nhiên là tôi sẽ không làm theo ý cô ta.
Tôi mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết nhiều chuyện về Tử Mặc như vậy, tôi vẫn luôn biết anh ấy không phải là người có mới nới cũ, đấy cũng chính là điểm mà tôi thích ở anh ấy.”
Quả nhiên, nụ cười của cô Thẩm kia đã cứng đờ lại.
“Giang Uyển, cô… thật sự không để ý sao? Chẳng lẽ cô không sợ một ngày nào đó Sở Vũ Yên về nước, Lục Tử Mặc sẽ vứt bỏ cô để đi tìm cô ấy ư?”
Lúc ấy tôi trả lời thế nào nhỉ?
Tôi nói: “Tôi thật lòng yêu Tử Mặc, cũng hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Nếu có một ngày như vậy, nếu anh ấy muốn rời xa tôi vì Sở Vũ Yên, tôi cũng sẽ chúc phúc cho bọn họ.”
Cứ như vậy, cô Thẩm sững sờ nhìn tôi, không nói nổi một câu nào.
Bây giờ, dường như ngày ấy đã đến thật rồi.