Đào Yêu Giang Sơn - Chương 7
30.
Những người tự cho mình là chính nhân quân tử đó cũng thật kỳ quái. Rõ ràng là rất ghét ta nhưng lại không giet ta, còn thường xuyên đến gặp ta, nói rất nhiều điều.
Họ nói, Dung Đào Dao, ngươi phải sống thật lâu để có thể ăn năn những tội lỗi mình làm. Những người nói điều này có lẽ không hề hiểu ta.
Bọn họ đều nói ta là yêu nữ, một tiểu la sát được Tạ Cẩm Loan nuôi dưỡng, làm sao có thể có tình cảm như người thường?
Không biết Tạ Cẩm Loan trúng đ//ộc giờ ra sao rồi. Với thân thủ của Nguyệt Ảnh, hắn chắc chắn có thể thoát thân. Chỉ là có lẽ hắn bị thương chưa hồi phục tốt lắm, nếu không hắn đã đến cứu ta từ lâu rồi.
Ta đã chờ rồi lại chờ, từ mùa đông đến mùa xuân.
Một ngày nọ, cung nữ giao đồ ăn phàn nàn với ta rằng hài tử của Tiết Quý phi đã bị s//ảy. Nó đã được năm tháng, là một nam thai đã thành hình. Tạ Thuần vô cùng đau lòng, truy phong
làm Thái tử, làm tang lễ rất long trọng.
May mắn thay, Thư chiêu nghi cùng hai người phi tử khác lại có thai, Tạ Thuần chuẩn bị tổ chức một tiệc mừng trong cung. Hiện nay, Lâm Đức phi là người chưởng quản hậu cung. Ta cười.
Lúc còn có ta, hậu cung chỉ đánh bài, nhưng sau khi Tạ Thuần lên nắm quyền, bọn họ còn bắt đầu khai chi tán diệp rồi sao?
Những nữ tử đã vì Tạ Thuần mà trải qua núi đao biển lửa cuối cùng cũng sẽ hiểu rằng điều bạc bẽo nhất thế gian này chính là quân ân.
Quả nhiên, không lâu sau có tin tức rằng Tiết Quý phi hại Lưu Mỹ Nhân s//ảy thai, dẫn đến vô sinh suốt đời. Cha của nàng, Binh Bộ thượng thư, cũng dính líu đến một vụ án tham nhũng, bị cách chức điều tra.
Tiết Oản, người cách đây không lâu tự xưng là “nữ chính”, tuyên bố muốn thay thế vị trí Hoàng hậu của ta, giờ đã trở thành hàng xóm của ta trong lãnh cung, đêm đêm xướng khúc.
“Cung tường liễu, ngọc tao đầu, tiêm tiêm hồng tô thủ. Tịch mịch tửu toả xuân sầu vãng sự nan khai khẩu,…”
Ta nói: “Sống dở chet dở, hát thật khó nghe.”
Tiết Oản tức giận hét lên: “Dung Đào Dao, ta ×××!”
Ta: “Mắng còn tệ hơn cả hát.”
Nàng ta lại nói rằng nàng ta cho rằng có thể mình đã xuyên nhầm cuốn sách. Ta nói, ta nghĩ có thể nàng ta đã uống nhầm thuốc.
Ta là một Hoàng hậu bị ruồng bỏ, còn nàng ra là một Quý phi bị bỏ rơi. Chúng ta nói chuyện với nhau mỗi ngày qua bức tường.
31.
Ta và Tiêu Oản nói chuyện với nhau chẳng được bao lâu, ta ấy đã dùng thủ đoạn lại được phục sủng. Chuyện của cha nàng ta không những được bỏ qua, mà nàng ta còn được phong làm Hoàng quý phi, ngang với là phó hậu.
Khi gặp lại ta, nàng ta không còn ăn mặc đơn bạc như trước nữa mà thay vào đó nàng ta xinh đẹp, lộng lẫy, đeo đầy trang sức quý giá, thể hiện sự tôn quý của mình.
Ta hỏi nàng có chuyện gì đã xảy ra, biến hoá lớn như vậy. Nàng ấy chỉ cho ta xem son môi của mình: “Ngươi không nhận thấy son của ta đậm hơn vài tông sao?”
“Ta đã hắc hoá!”
Ta: “Ừ, cũng đen đấy, như bị trúng đ//ộc vậy!”
Nàng nói: “Cứ chờ đi! Ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng! Quán quân cung đấu nhất định phải là bản cung!”
Ta thực sự không ngờ rằng Tiết Oản có kế hoạch giống ta. Kế hoạch ban đầu của Tiết Oản là mang thai đứa con của Tạ Thuần trước, sau đó cho hắn uống thuốc đ//ộc mãn tính. Sau khi Tạ Thuần qua đời, nàng ta sẽ đưa con trai mình trở thành Hoàng đế, còn nàng ta trở thành Thái hậu.
Đó là ý tưởng giống như ý tưởng ban đầu của ta. Chỉ là nàng ta tàn nhẫn hơn ta nhiều, ít nhất ta chưa từng nghĩ đến việc tự mình giet chet Tạ Thuần.
Thật không may, người tính không bằng trời tính. Trước khi kế hoạch của nàng ta có thể được bắt đầu, người Bắc Nhưng đã phá vỡ liên minh, dẫn đầu một đội quân lớn xâm chiếm. Tạ Thuần sai sứ giả đến cầu hoà, mắng người Bắc Nhưng nói lời không giữ lời.
Bọn họ nói rằng chính Tạ Cẩm Loan là người đã ký khế ước với họ. Hiện tại không rõ tung tích của Tạ Cẩm Loan, khế ước đương nhiên vô hiệu.
Theo ý đồ của đại quân Bắc Nhung, nếu lại gây chiến với Nam triều, ai mạnh hơn thì thắng. Nhớ lại năm đó, khi Tạ Cẩm Loan còn ở đây, bà đã chiến đấu, đàn áp được khí thế của quân Bắc Nhung.
Cho dù Tạ Cẩm Loan không còn, bất kỳ tướng sĩ nào dưới quyền của bà cũng có thể tự mình đảm đương một phương. Nhưng sau vụ chính biến, một số người trong số đó đã biến mất, một số bỏ trốn, còn một số bị giet.
Trong thời gian này, Tạ Thuần tạm thời không có tướng sĩ nào để sử dụng. Cuối cùng, ba người được chọn để lãnh đạo quân đội, đại bá phụ của ta Dung Liệt, đại đường huynh Dung Khâm, và cha của Lâm Cửu Nguyệt, Lâm Bắc Trai. Nhưng những người này chưa bao giờ chiến đấu với thiết kỵ của Bắc Nhung.
Tạ Thuần không còn cách nào khác đành phải nhường lãnh thổ để bồi thường, mất quyền lực, làm nhục đất nước, ký nhiều hiệp ước bất bình đẳng. Ngày hôm đó, ta đang ngồi trong sân phơi nắng, nghe cung nữ do Tiết Oản phái đến báo cáo tình hình hiện tại ở tiền triều.
Tạ Thuần đột nhiên xông vào. Hắn ôm đầu ta, khóe mắt đỏ hoe, nhìn ta thật sâu: “Dung Đào Dao, ngươi thật có bản lĩnh!”
“Trẫm ngay từ đầu không nên nhân từ như vậy, lẽ ra sớm nên giet ngươi!”
32.
Ta đã bị giam hơn một năm, theo lời của Tiêu Oản, ta đáng lẽ nên suy sụp rồi. Ta nói với Tạ Thuần: “Giet ta bây giờ cũng chưa muộn.”
Dù sao thì ta cũng đang sống một mình nên chet sớm một chút cũng tốt.
Tạ Thuần nói: “Đã muộn rồi.”
“Nam triều bại trận, để làm nhục trẫm, Bắc Nhung đại quân đã cầu hôn Hoàng hậu của trẫm.”
Ta ngay lập tức chửi rủa bằng tất cả những lời thậm tệ mà ta học được từ Tiết Oản.
“Tạ Thuần, ngươi có phải là nam nhân không?”
“Làm gì có vị Hoàng đế nào lại đem Hoàng hậu đi hoà thân?”
Tạ Thuần nhìn ta, giọng dịu đi một chút: “Chỉ cần nàng nói nguyện ý cùng trẫm ở bên nhau, trẫm dù phải mạo hiểm toàn bộ Nam quốc, mạo hiểm quốc phá gia vong để bảo vệ nàng.”
Ta nhìn khí đen giữa hai lông mày của hắn, rõ ràng là hắn đã bị trúng đ//ộc, ta đoán rằng hắn cũng chẳng thể bảo vệ ta được lâu. Ta rất cảm động nhưng vẫn từ chối hắn.
“Vậy thì tốt nhất ta nên đến Bắc Nhung hoà thân đi.”
Tạ Thuần tức giận phất tay áo bỏ đi. Mọi người nói rằng hắn vì tức giận với ta nên đã nôn ra m//áu. Ta không liên quan đến chuyện này. Rõ ràng đó là chất đ//ộc mà Tiết Oản đã cho hắn dùng.
33.
Trước khi xuất cung, ta đã thỉnh cầu Tạ Thuần thả A Ly đi. Đoàn đưa dâu đưa ta suốt chặng đường từ kinh thành đến biên giới, nơi ta sẽ tổ chức hôn lễ là Hắc Thuỷ thành mà quân Bắc Nhung vừa chiếm được.
Ta lén giấu con d//ao găm trong tay áo và định t//ự s//át bằng cách c//ắt cổ ngay trong đêm tân hôn. Không phải vì ta trung thành với Tạ Thuần, mà chủ yếu là vì ta nghe nói nam nhân ở Bắc Nhung đều để râu, ta chỉ là không thích những kẻ râu rậm.
Nghe đồn Bắc Nhung đại quân đã 24 tuổi, làm sao có thể xứng với ta, chỉ mới 18, xinh đẹp như hoa?
Tất nhiên, ta không muốn liên luỵ đến đám người tổ chức hôn lễ cho ta. Vì vậy, ta phải đến Hắc Thuỷ thành, hoàn thành hôn lễ, khi tất cả bọn họ rời đi, ta mới có thể chet.
Không ngờ vừa đến nơi, họ đã yêu cầu ta đi tắm, rồi khám xét mọi thứ trên người ta. Ta vừa không thể chet, lại cũng không thể chạy, thật là khốn khổ.
Vào đêm tân hôn, ta ngồi trong tân phòng, run rẩy với chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu. Ta không muốn ngủ với một nam nhân Bắc Nhung râu rậm.
Nghe nói bọn họ giet người không gớm tay, còn uống m//áu, ă//n thịt. Vị thủ lĩnh Bắc Nhung này chính là người đứng đầu của nam nhân ở Bắc Nhung. Chắc chắn râu của hắn phải vừa dài vừa rậm hơn những người khác.
Trong khi ta đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, hình như Bắc Dung đại quân đã đến.
Vừa nghe tiếng cọt kẹt, cửa từ bên ngoài mở ra. Sau đó, đôi bốt da thêu chỉ vàng xuất hiện trong tầm mắt ta. Ta cảm thấy lo lắng, vô thức ngã ngửa ra sau, chiếc khăn trùm đầu trước mắt được vén lên.
Có một giọng nói quen thuộc pha chút say rượu phả vào một bên cổ ta.
“Là ta.”
Đôi mắt ta mở to đầy hoài nghi, không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Tinh Hân???”
Hắn liếc nhìn ta và gật đầu: “Ừ.”
Hắn không có bộ râu rậm, cũng không hung dữ lắm, chỉ là một bím tóc nhỏ khác với phong cách của người Trung Nguyên. Ta ôm cổ Tinh Hân, oà khóc.
Những ấm ức mấy năm qua dường như cuối cùng cũng tìm được cách giải tỏa, liền không thể kìm lại được. Ta nghĩ rằng ta sẽ không còn khóc được nữa. Nhưng hóa ra là ta không tìm được người có thể khiến ta yên tâm mà khóc.