Đào Yêu Giang Sơn - Chương 5
21.
Trò mạt chược này là do chính Lâm mỹ nhân dạy cho chúng ta, bây giờ nó đã trở thành hoạt động giải trí trọng yếu đối với mấy người bọn ta. Tuy nhiên, ta đã chơi mạt chược cả buổi chiều, mà không thấy Tinh Hân đâu cả. Ta không biết hắn đã đi đâu.
Sau này ta mới biết chiếc xe ngựa của đại bá mẫu cùng đường tỷ đã bị c//ướp trên đường hồi phủ. Cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là c//ắt lưỡi hai người bọn họ.
Khi cháu trai của Nam Ninh vương biết được chuyện Dung Tú bị câm, hắn đã vội vàng đến hủy hôn. Dung Tú tính tình nóng nảy, không chịu được kích thích nên đã tr//eo cổ t//ự v//ẫn trên xà nhà.
Cuối cùng cũng không chet. Bây giờ nàng ta ăn chay và niệm Phật trong phật đường, trở thành một ni cô.
Sau khi biết tin, Dung Anh đang học các quy củ trong cung điện, đã rơi vào trạng thái hoảng sợ, khi đi ngang qua Ngự hoa viên, đã lao đầu vào một hồ nước băng giá.
Lúc được vớt lên, người gần như đã đóng băng, sau đó sốt mãi không hạ, nằm trên giường nửa tháng, rồi trở nên ngốc nghếch.
Ta ngồi xổm trước mặt nàng ta, dùng ngón tay chọc vào mặt nàng ta.
“Này! Ngươi thực sự ngốc rồi sao?”
Dung Anh nhìn ta, chỉ cười ngờ nghệch “hehehe”. Ta đưa cho nàng ta một miếng bánh sữa bò nhưng lại vô tình làm rơi nó xuống sàn. Dung Anh nhặt lên, không thổi, nhét vào miệng, ăn một cách thèm thuồng.
Ta cố ý giả vờ như không nhìn thấy sự nhục nhã và nhẫn nại trong mắt nàng ta, cười nói: “Đúng thật là đồ ngốc.”
“Người đâu, phong cho nàng ta phân vị ‘Đáp ứng’, phái người tới chăm sóc nàng ta thật tốt.”
“Phong hào là gì? Cứ gọi là ‘Si’ đi!”
“Si Đáp ứng, thật thú vị!”
Ta đang chơi vui vẻ với Dung Anh thì có một bóng dáng đã lâu không gặp được cung nữ dìu chạy tới. Nàng ta nhìn Dung Anh đang nằm trên đất ăn bánh bông lan sữa, nước mắt lập tức rơi xuống.
Từng giọt từng giọt như những viên ngọc đứt dây. Nàng ta vô cùng đau lòng, lấy khăn tay lau miệng Dung Anh.
“Dung Anh, tại sao ngươi lại thành ra thế này?”
“Bọn họ nói con bị rơi xuống nước bị hỏng não rồi. Ta còn không tin nhưng hóa ra đó là sự thật!”
Nói xong, nàng ta quay lại nhìn ta chằm chằm, buộc tội trong nước mắt: “Hoàng hậu nương nương, nàng là đường tỷ của người, sao người có thể làm như vậy?”
Ta: “Ồ.”
Tạ Thuần không có để ý tới nàng ta phải không?
22.
Ta giả vờ như không biết nàng ta.
“Ngươi là ai……?”
Tiết Oản cắn môi, đau khổ nhìn ta: “Hoàng hậu nương nương là đang giả vờ hồ đồ sao? Thần thiếp là Oản ngự nữ!!!”
Ta như chợt hiểu ra, ngây thơ nhìn nàng: “Bản cung đường đường là Hoàng hậu, sao phải nhớ tới một ngự nữ nhỏ bé như ngươi. Nhưng mà quả thực ta đã rất lâu không gặp ngươi rồi.”
“Bệ hạ cũng thật là nhỏ nhen, bỏ qua việc thỉnh an cho ngươi, cũng không cho chúng ta thăm ngươi.”
“Ba người chúng ta, ta, Lâm mỹ nhân, Thư mỹ nhân đều rất nhớ ngươi!”
Tiết Oản tức giận phát khóc khi nghe những lời ta nói, vẻ mặt vừa bướng bỉnh, vừa mạnh mẽ.
“Người không cần phải dọa ta!”
“Ta không phải Dung Anh, để mặc ngươi giày vò! Nếu ngươi dám động vào ta, Thuần lang sẽ không tha cho ngươi!”
“Ngươi tuổi còn trẻ đã hung ác như vậy, đúng là nữ phụ đ//ộc á//c!”
Người này sao lại toàn nói những điều kỳ quái như vậy, thực sự khó hiểu. Hay là nàng ta đang mắng ta.
“A Ly, vả miệng!”
A Ly ở xa nghe được lời này, cùng cung nữ đi tới. Nàng ấy bảo hai ma ma đè Tiết Oản xuống, sau đó giơ tay tát vào miệng Tiết Oản hai lần.
Tiết Oản bị tát hai cái, lập tức bày ra vẻ ấm ức.
“Ngươi! Sao ngươi dám đánh ta!”
“Thuần lang! Thuần lang, cứu thiếp!”
A Ly hỏi ta: “Nương nương, đ//ánh bao nhiêu cái?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có nên đ//ánh cho đến khi nàng ta im miệng không?”
Sau đó ta đưa tay về phía Dung Anh.
“Si Đáp ứng, đến đây, bản cung đưa ngươi về nghỉ ngơi.”
Dung Anh nhìn Tiết Oản, đang đỏ bừng hai má vị bị đ//ánh, nhìn ta với vẻ lúng túng. Cuối cùng, nàng ta cũng nở một nụ cười ngây thơ và đưa tay về phía ta.
23.
Suy cho cùng, cũng là người trong lòng của Tạ Thuần, mới bị A Ly tát mấy cái, thị tì thân cận của Tiết Oản đã đến, đưa theo Tạ Thuần đi cùng.
Tạ Thuần tức giận đi tới, hét lớn: “Dừng lại! Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta chỉ vào Tiết Oản và nói: “Nàng ta mắng ta, nói ta á//c đ//ộc.”
Tạ Thuần nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đến trước mặt hắn, trừng mắt nhìn ta một cách hung dữ.
“Ngươi căn bản là á//c đ//ộc, còn sợ người khác nói sao?”
“Đừng tưởng rằng có Hoàng cô cô che chở cho ngươi mà trẫm không dám đánh ngươi!”
Ta chớp chớp mắt nhìn Tạ Thuần trước mặt, hốc mắt chợt ươn ướt.
“Hoàng đế ca ca, người thực sự muốn muốn đ//ánh A Dao sao?”
“Người thực sự vì nữ nhân này mà đ//ánh A Dao sao?”
Ta luôn rất giỏi khóc. Có lẽ tiếng “Hoàng ca ca” khiến Tạ Thuần nhớ đến điều gì đó. Hắn hất tay ta ra, nhưng cũng không đ//ánh ta. Hắn quay người bế Tiết Oản ở bên cạnh lên rồi vội vàng bước đi.
Trước khi đi chỉ để lại một câu cho ta: “Dung Đào Dao, tốt nhất từ sau này ngươi nên an phận thủ thường cho trẫm! Lần sau nếu xảy ra chuyện như thế này, đừng trách trẫm không nể tình cảm cũ giữa chúng ta!”
Nhìn hắn rời đi, ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt. Ta thì có tình cũ gì với hắn? Mấy người này đều thật kỳ lạ!
Buổi tối khi ngủ, ta nằm trên giường nhìn những cây xà trên đầu.
“Tinh Hân, Tạ Thuần rõ ràng là hận ta, nhưng hắn vì cái gì mà không đ//ánh ta?”
“Chẳng lẽ, như mọi người nói, hắn đã học được tính bao dung, sẽ trở thành một Hoàng đế chân chính?”
Giọng của Tinh Hân phát ra từ xà nhà: “Người không nhận ra là hắn thích người sao?”
“Ể???”
Ta ngạc nhiên ngồi bật dậy.
“Ngươi nói Tạ Thuần, hắn thích ta?”
“Không thể nào phải không?”
Ai cũng nói ta là một tiểu la sát. Trên đời này, ngoài Tạ Cẩm Loan ra, không có ai thực sự thích ta phải không? Ngay cả Tinh Hân, người lớn lên cùng ta, cũng từ chối với ta. Tinh Hân không nói gì. Ta càng trở nên lo lắng.
Đứng trên giường nhảy lên nhảy xuống, ta muốn nhìn thấy hắn. Nhưng vì xà nhà quá cao nên ta không thể nhìn thấy hắn. Có lẽ hắn thấy khó chịu vì ta cứ nhảy lung tung.
Tinh Hân từ trên xà nhảy xuống, đến trước giường ta, hỏi: “Người đang làm gì vậy?”
Ta sợ hắn bỏ chạy nên ôm vai hắn, khẩn trương hỏi: “Thích là gì?”
Tinh Hân cong môi: “Ta nói cho người biết, người cũng không hiểu.”
Ta cãi lại: “Ta hiểu! Chỉ cần nói cho ta biết thì ta sẽ hiểu!”
Tinh Hân đột nhiên đến gần ta, ta sửng sốt, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Tinh Hân trong tay, đôi mắt ta mở to, ta nhìn chằm chằm vào hắn. Tinh Hân sợ ta ngã nên đưa tay đỡ lưng eo của ta rồi nói: “Đây chính là không thích.”
“Nếu thích một người, người sẽ ngượng ngùng, nhắm mắt lại.”
Ta: “Vậy tại sao lại nhắm mắt lại?”
Tinh Hân: “Ta nói, người cũng không hiểu!”
24.
Hắn cứ nói ta không hiểu, ta thực sự tức giận.
“Ngươi nói ta không hiểu, ngươi cũng không giải thích, ta làm sao có thể hiểu được?”
Tinh Ngân không muốn nói chuyện với ta, quay người muốn rời đi. Ta ôm hắn từ phía sau, kéo hắn lại.
“Nói đi, kể đi! Kể đi!”
Tinh Ngân muốn trực tiếp đi lên xà nhà, không ngờ mình lại bị ta đeo bám trên lưng. Hắn giật minh vô thức đẩy ta ra. Ta kêu lên một tiếng, lảo đảo như sắp ngã xuống đất.
Tinh Hân vội vàng quay lại nhìn ta, ta nhân cơ hội kéo cổ hắn, hai người vô tình lăn lộn một vòng. Khi ta kịp phản ứng, thì môi hai người bọn ta dường như đã sắp chạm vào nhau.
Đôi môi của Tinh Hân mềm mại và căng mọng, giống như những chiếc bánh gạo do A Ly làm. Ta bĩu môi trong tiềm thức, thấy đôi mắt của Tinh Hân đột nhiên nhắm lại. Ta nhìn hàng mi run rẩy và khuôn mặt đỏ bừng của hắn, như thể ta biết thích nghĩa là gì.
Giống như, nó là một món điểm tâm ngon lành, dù muốn ăn hết một miếng cũng chỉ dám nếm thử từng miếng nhỏ, sợ rằng sẽ không bao giờ ăn nữa. Tinh Hân là món điểm tâm mỹ vị nhất trên đời.
Ta quàng tay qua cổ hắn, cố gắng nếm thử món ăn nhẹ. Tinh Hân mở mắt và đẩy ta xuống đất.
“Đủ rồi! Người có năng lực rồi.”
Ta nhìn hắn với ánh mắt rực cháy: “Ngươi thích ta phải không? Ngươi vừa nhắm mắt lại!”
Tinh Ngân nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, một lúc lâu sau mới có vẻ kiềm chế nói: “Không cần thích ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi đây.”
“Trước khi ta đi, hãy nói cho ta biết người có muốn giet ai không?”
“Ta sẽ giet tất cả bọn chúng cho người.”
Ta choáng váng một lúc, và phải mất một lúc ta mới hiểu được ý hắn là gì.
“À…đó là lý do tại sao.”
Chẳng trách dạo gần đây hắn liên tục biến mất và không nói chuyện với ta nhiều như trước. Hóa ra hắn đã có kế hoạch rời đi. Nếu hắn muốn giúp ta giet tất cả những người ta muốn giet, hắn có định không quay lại không?
Ta cho rằng từ nhỏ ta đã là một người rất hiểu. Ta không bao giờ dám cưỡng cầu bất cứ điều gì vì ta sợ nếu càng để ý quá nhiều, khi mất đi sẽ càng đau khổ. Loại thống khổ này ta đã từng trải qua từ năm năm tuổi, ta không bao giờ muốn trải nghiệm một lần nữa. Ta buông hắn ra, rồi ngồi dậy.
“Thật xin lỗi, hình như ta đang lấy đi tự do của ngươi. Khi nào thì ngươi đi? Khi đi có thể chào ta một tiếng được không? Dù sao thì chúng ta cũng đã quen biết nhau mười năm rồi. Nếu không làm vậy thì ta sẽ rất buồn.”
“Ngươi ngủ trên xà nhà, ta đã quen rồi…”
Tinh Hân nhìn ta, mỉm cười, giơ tay chạm vào khóe mắt ta.
“Người có thể nói những lời này mà không khóc không?”
Nghe những lời hắn nói, ta không cầm được nước mắt, lao vào vòng tay hắn mà òa khóc. Người này lại gây náo loạn với ta nữa rồi! Rõ ràng là ta chỉ định khóc thầm một mình.