Đào Yêu Giang Sơn - Chương 4
17.
Trình thị cùng hai đứa con gái của bà ta bị ta làm cho mặt đỏ tía tai.
Dung Tú trực tiếp nói ra: “Ngươi hoàn toàn là đang thoái thác, không muốn giúp đỡ đại ca của ta mà thôi!”
“Ngươi đừng quên, hắn cũng là đường huynh của ngươi! Là đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ!”
“Dù ngươi đã là Hoàng hậu, nhưng ai không biết rằng ngươi đạt được vị trí đó là nhờ nịnh bợ Trưởng Công Chúa? Thiên hạ này là của bệ hạ, Trưởng Công Chúa sớm muộn gì cũng phải trả lại cho bệ hạ!”
“Đến lúc đó, ngươi không còn chỗ dựa, chẳng phải vẫn phải dựa vào cha huynh của ta hay sao?”
Lời lẽ này thật quen thuộc! Thái độ này thật kiêu ngạo!
Ta nhìn nàng một cái, quay sang A Ly: “Dung đại tiểu thư nói rất có đạo lý! À, bản cung nhớ rằng nàng đã đính hôn với…”
A Ly liếc nhìn Dung Tú một cái, thì thầm vào tai ta: “Là cháu thứ dòng đích của Nam Ninh vương phủ, mới được ban một chức quan nhỏ đầu năm.”
Ta gật đầu: “À, thì ra là vậy.”
Khi Dung Tú nghe thấy cuộc trò chuyện của ta và A Ly, lập tức hoảng sợ. Nàng ta nhìn ta với vẻ lo lắng: “Ngươi nói thế là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?”
Người này từ nhỏ đã ngu ngốc, ta đã nói rõ như vậy mà nàng còn nghe không hiểu. Cô cô của ta thường nói ta ngốc, nhưng nàng ta mới thực sự ngốc!
Khi ta định nói thêm, thì thấy Lâm Mỹ nhân và Thư Mỹ nhân cùng nhau bước vào. Thấy Trình thị và hai vị đường tỷ, họ có vẻ ngạc nhiên.
“Nương nương có khách sao? Vậy để chúng ta quay lại sau?”
Ta vẫy tay gọi họ: “Đi làm gì? Mau đến đây xem!”
Rồi đứng dậy kéo tay Dung Tú: “Đây là đại đường tử của ta, tính cách rất thẳng thắn, nói chuyện cũng rất trực tiếp.”
“Bản cung thấy trong cung đã lâu không có thêm người mới, định giới thiệu nàng tiến cung, làm bạn chơi với chúng ta, được không?”
Lời ta vừa nói ra, Dung Tú đã hoảng sợ, mặt tái xanh, sợ hãi đẩy ta ra.
“Ta không thèm!!!”
Nàng ta sức mạnh cũng khá lớn, một cú đẩy như vậy làm ta suýt nữa ngã xuống đất. Nếu không có Lâm Mỹ nhân kịp thời lao tới ôm ta, có lẽ ta đã ngã xuống đất rồi.
18.
Lâm Mỹ Nhân lo lắng nhìn ta: “Nương nương, người không sao chứ?”
Ta giơ tay lên, đau đớn hít một hơi: “Chỉ là trầy móng tay một chút, không sao đâu…”
A Ly ngay lập tức nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dung Tú: “To gan! Dám bất kính với Hoàng hậu! Người đâu! Lôi Dung gia đại tiểu thư ra ngoài, đ//ánh chet!”
Các thị vệ trong và ngoài sân nghe thấy lệnh này lập tức xông vào. Họ lập tức giữ Dung Tú lại. Ta mở to mắt, nhìn A Ly với ánh mắt đầy sự tán thưởng, nhưng giọng nói có phần ngạc nhiên: “Đ//ánh chet à? Có phải hơi nặng tay rồi không?”
Trình thị và Dung Anh cũng lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng mắng Dung Tú một trận, biện hộ cho nàng: “Con bé này, sao lại vội vã như vậy!”
“Hoàng hậu, xin bớt giận. Dung Tú là do ta quá nuông chiều nên mới không hiểu quy củ…”
Dung Tú bây giờ đã không còn khí thế kiêu ngạo, chỉ biết kêu gào: “Mẫu thân! Cứu con!”
“Hoàng hậu, thần nữ không phải cố ý, xin Hoàng hậu tha tội…”
Ta chớp chớp mắt nhìn Trình thị, như thể không hiểu: “Nếu bản cung không nhớ lầm, thì bà là người xuất thân từ Trình gia ở Lũng Tây.”
“Đại gia tộc chẳng phải rất coi trọng quy củ sao? Sao lại dạy ra Đích trưởng nữ của Trấn Quốc Công phủ vô lễ đến thế?”
Trình thị lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ nhìn ta: “Nương nương nói thế là có ý gì?”
Ta nắm tay Lâm Mỹ Nhân đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dung đại tiểu thư làm bản cung bị thương, Trình phu nhân có dạy dỗ không nghiêm, vậy thì cứ đ//ánh chet đi!!!”
Lời ta vừa dứt, hai người bọn họ đều sợ hãi quỳ xuống đất.
“Ngươi… ngươi…Dung Đào Dao! Ngươi đ//iên rồi sao? Chúng ta là đại bá mẫu cũng đường tỷ của ngươi!”
Ta nghiêng đầu, bỗng cảm thấy những người luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của ta khi còn nhỏ, thực ra cũng không đáng sợ như vậy! Có lẽ vì lúc đó ta quá yếu đuối, tuyệt vọng, và vô cùng bất lực.
Mới bị nhốt trong nỗi đau sâu sắc như vậy, không thể nào thoát ra được trong nhiều năm. Nhưng giờ đây, ta đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử mồ côi bị người ta ức hiếp nữa.
Ta khẽ mỉm cười, giả vờ bối rối, nói với A Ly: “A Ly, gọi thẳng tên húy của bản cung, phải chịu tội gì?”
A Ly lạnh lùng nói: “Gọi thẳng tên Hoàng hậu là đại bất kính, xử tội tr//eo cổ!”
Ta cau mày tỏ ra khó xử.
“Ôi, tr//eo cổ à? Nhưng bản cung muốn xem họ bị đ//ánh chet cơ!”
“Hay là một người tr//eo cổ, một người đ//ánh chet thì sao?”
“Trình phu nhân, Dung đại tiểu thư, hay là hai người tự chọn cách chet đi?”
19.
Lời nói của ta đã hoàn toàn dọa hai người này sợ hãi. Trình thị và Dung Tú khóc lóc xin tha m//ạng.
“Nương nương, xin tha m//ạng! Nương nương, xin tha m//ạng! là thần nữ hồ ngôn loạn ngữ đắc tội nương nương. Thần nữ biết tội, thần nữ biết tội!”
“Đúng vậy, xin nương nương minh xét! Chúng thần xuất thân từ quý tộc thế gia. Nếu nương nương tùy ý giet chúng thần, nương nương sẽ giải thích thế nào với triều thần trong triều?”
“Ngươi không muốn người ta nói ngươi, Hoàng hậu không có lòng khoan dung với người khác, thậm chí ra tay đ//ộc á//c với chính người thân ruột thịt của mình, phải không?”
Ta kỳ quái nhìn họ: “Thật hiếm khi đại bá mẫu và đường tỷ lại suy nghĩ cho ta như vậy? Đúng là mặt trời mọc từ phía tây!”
“Nhưng cho dù bệ hạ và quần thần có chỉ trích thì lúc đó các ngươi cũng chet rồi! Không nhìn thấy được, vậy tại sao phải lo lắng?”
Lời nói của ta dường như đã hoàn toàn đè bẹp cả hai người, Trình thị ôm chặt Dung Tú bắt đầu chửi rủa ta một cách á//c đ//ộc: “Đ//iên rồi! Ngươi cũng đ//iên rồ như đại công chúa vậy!!!”
Ta nhìn bộ dáng thảm hại của hai người, cười lạnh nói: “Hóa ra cốt cách của Trình gia nổi danh nhà các ngươi chẳng qua chỉ là thế này thôi sao?”
“Loại tham sống sợ chet!”
Lâm Mỹ nhân nhìn hồi lâu, không khỏi kéo tay ta: “Nương nương, không biết hai người này đã đắc tội nương nương như thế nào, nhưng bà ta nói đúng, dù sao họ cũng đến từ phủ Trấn Quốc công, là nhà mẹ của nương nương…”
Con người ta ấy mà, mặc mang tiếng xấu nhưng thực tế ta cũng chưa làm điều gì thực sự xấu xa. Hôm nay, có thể nhìn thấy hai người này sợ hãi khóc lóc, ta cũng cảm thấy được trút giận rồi.
Thấy Lâm mỹ nhân nói vậy, ta cũng ấm áp nói:
“Lâm Mỹ nhân nói đúng. Dù sao thì họ cũng có quan hệ với ta. Giet bọn họ như vậy quả thực có chút vội vàng.”
“Nhưng nếu cứ để như vậy, người ta sẽ nói Hoàng hậu như ta, không có uy nghêm, cô cô cũng sẽ trách ta, khiến bà mất mặt.”
Lúc này, Thư mỹ nhân, người đang đứng im lặng, lên tiếng.
“Thần thiếp giờ mới hiểu rồi, nương nương không làm gì sai cả, người chỉ muốn giúp bệ hạ mở rộng hậu cung, tìm thêm người bầu bạn với tỷ muội chúng ta mà thôi!”
“Dung đại tiểu thư thật sự là quá đáng rồi, không muốn thì không muốn, vừa đ//ánh vừa mắng, làm như có người muốn hại nàng!”
“Theo thần thiếp thấy, người như vậy không cần chơi mạt chược cũng cũng không sao!”
“Không cần mang xui xẻo đến đây!”
20.
Lâm Mỹ nhân và Thư mỹ nhân, một người có chalà quan trấn giữ một phương, còn người kia là một trọng thần triều đình. Phân vị tuy thấp nhưng khí chất của đại tiểu thư vẫn rất rõ ràng.
Nói tóm lại, Trình thị và Dung Tú xấu hổ không có chỗ chui xuống. Trong thâm tâm ta âm thầm nghĩ rằng rốt cuộc thì mình cũng quá thẳng thắn, mở miệng là muốn đ//ánh muốn giet, thật mất mặt. Bắt nạt người ấy mà, càng giày vò càng thú vị.
Vì vậy, ta đành khiêm tốn xin lời khuyên của Thư mỹ nhân.
“Vậy theo Thư mỹ nhân, bản cung nên xử lý chuyện này thế nào?”
Thư mỹ nhân bước đến gần ta, mỗi cử động của nàng ấy đều khiến ta cảm thấy như tắm gió xuân. Nàng nắm tay ta, nhìn móng tay của ta rồi nói: “Nếu Dung đại tiểu thư đã không nguyện ý, hay là để muội muội của nàng ta thay nàng nhé?”
“Nhìn Nhị tiểu thư này, vô cùng xinh đẹp, so với Oản Tiệp dư chỉ hơn chứ không kém!”
“Nghĩ đến đây sẽ là một trận đấu mạt chược vô cùng hay!”
Dung Anh, người mưu mô nhất, vừa rồi nằm trên mặt đất, sợ sẽ liên lụy đến mình, đầu cũng không dám ngẩng lên. Trong lòng ta nghĩ, Thư mỹ nhân đúng là có trái tim thất khiếu linh lung.
Làm sao nàng ấy biết năm ta năm tuổi chính là Dung Anh bảo Dung Tú đẩy ta xuống nước! Lập tức vỗ tay hoan hô.
“Thư Mỹ nhân nói đúng!”
“Ta nhìn thấy dung mạo của Dung Nhị tiểu thư, có lẽ bệ hạ cũng thích. Nếu tỷ tỷ ngươi không chịu, vậy ngươi có thể tự mình tiến vào cung!”
Dung Anh nghe thấy lời nói của chúng ta, vô thức muốn từ chối. Tuy nhiên, nàng ta còn chưa mở miệng, Dung Tú đã lập tức thay mặt nàng đồng ý.
“Hoàng hậu nói đúng! Nhị muội, còn không mau quỳ xuống tạ ân!”
Nhìn thấy Dung Anh nghiến răng không chịu nhượng bộ. Dung Tú hung ác nói: “Chuyện hôm nay đều là chủ ý xấu của ngươi! Nếu không đồng ý, ngươi sẽ trơ mắt nhìn mẹ con chúng ta chet trong tay nó sao?”
Trình thị cũng nghiêm nghị nhìn Dung Anh, vẻ mặt có vẻ nham hiểm. Dung Anh tội nghiệp đã bị thân mẫu cùng thân tỷ bán đứng, ngay đêm đó phải ở lại trong cung.
Ta chơi đủ rồi, cũng lười không muốn để ý đến nàng ta nữa, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi sai người đưa nàng ta đi.
“Tạm thời hãy khoan sắp xếp vị phận, cứ để nàng ta ở trong cung một thời gian, tìm một ma ma đến dạy quy củ cho nàng!”
Sau đó ta mới đưa Lâm mỹ nhân, Thư mỹ nhân và A Ly đi chơi mạt chược.