Đào Yêu Giang Sơn - Chương 3
13.
Khi ta vẫn đang mơ màng ngủ, sáng sớm có người đến báo tin, nói rằng phu nhân của Trấn Quốc Công phủ cùng hai vị tiểu thư đến thỉnh an. Khi nghe tin này, ta lập tức hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Mặc dù ta đã được Tạ Cẩm Loan nhận nuôi từ năm năm tuổi, nhưng ký ức tuổi thơ quá sâu đậm.
Khi nghe đến gia đình đó, ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi. Ta mơ màng ôm chăn, giọng nói run rẩy: “Có thể… không gặp họ được không?”
Giọng nói của A Ly vang lên: “Phu nhân của Trấn Quốc Công là bá mẫu của nương nương, kể từ khi nương nương lên làm Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên bà ấy đến thỉnh an.”
Nàng ấy không biết ta có cảm giác thế nào về gia đình đó, chỉ nghĩ rằng ta chưa tỉnh ngủ, đang làm nũng.
Đúng rồi, giờ ta đã là Hoàng hậu, là người tôn quý nhất trên thế gian.
Ta… ta không sợ họ!
Ta mím môi, gật đầu với A Ly: “Để họ đợi… ta sẽ dậy ngay.”
Không ngờ, Tinh Hân, người suốt đêm không thấy, lại nhảy xuống từ xà nhà, giữ ta lại trên giường.
“Hử?” Ta nhìn hắn khó hiểu.
Tinh Hân nói: “Vội gì chứ? Nương nương bình thường vẫn ngủ đến giờ Thìn mới dậy, phu nhân của Trấn Quốc Công có là gì? Bảo họ đợi đi!”
A Ly thấy là Tinh Hân nói, có chút do dự.
“Như vậy… không được tốt lắm đâu?”
Tinh Hân vung lưỡi d//ao cong của mình lên. A Ly lập tức rút lui.
Ta chợt trào nước mắt, lao mình vào vòng tay của Tinh Hân để được an ủi. Lần này Tinh Hân không hề đẩy ta ra, để ta ôm hắn, thậm chí còn nhẹ nhàng xoa đầu ta.
14.
Vì ta được Tạ Cẩm Loan nuôi dưỡng, nên người khác thường bàn tán sau lưng, nói rằng ta chính là con quái vật nhỏ do đại quái vật nuôi dưỡng.
Cha ta vốn là đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ, vì tử trận nên tước vị mới được truyền cho bá phụ. Vì ông ta chỉ là thứ xuất, muốn thừa kế tước vị phải được nhận nuôi, ghi dước tên tổ mẫu ta, nên mẹ ruột của ông ta, hiện nay là lão phu nhân của Trấn Quốc Công phủ, rất ghét ta.
Bà ta thường oán trách con trai của tổ mẫu ta đã chet rồi, giờ lại còn c//ướp lấy con trai của bà ta. Đường huynh đường tỷ cũng không ưa ta, họ nói hiện tại họ mới là những công tử, tiểu thư đích xuất, còn ta chỉ là đứa không cha không mẹ.
Khi đó ta còn quá nhỏ, năm tuổi đã mất ông bà, cha mẹ, cái gì cũng không hiểu, khi bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc. Họ thấy ta khóc thì lại càng thích bắt nạt ta hơn.
Lần đó ta có thể đến dự tiệc trong cung là vì Tạ Cẩm Loan nói muốn tìm một bạn chơi cho Tạ Thuần, đường huynh đường tỷ của ta sợ phiền nên không muốn đi, sau đó bá phụ mới đưa ta đi.
Ta cũng không phải cố tình bám víu vào Trưởng công chúa. Nhưng hôm đó bà mặc đồ trắng trông y hệt mẹ của ta. Lúc đó ta đã khóc đến mức mắt sưng như trái đào, bất chợt nhận lầm bà.
Lại sau đó, khi ta đến phủ Trưởng Công Chúa, bá mẫu và đường tỷ của ta mỗi lần dự tiệc đều nói xấu sau lưng ta. Nói ta không phân biệt đúng sai, không nhận biết thiện ác, gần gũi kẻ gian tà, làm mất mặt Trấn Quốc Công phủ, còn muốn gạch tên ta khỏi gia phả.
Ta không thể hiểu nổi. Tại sao họ còn muốn nói xấu ta trong khi ta đã bị họ hành hạ, đ//ánh đ//ập, không cho ăn no, còn c//ướp đi mọi thứ vốn thuộc về ta?
Ta rõ ràng không làm sai điều gì. Khi ta lên tám đã hỏi Tinh Hân phải làm thế nào, Tinh Hân quỳ một gối xuống, xoa đầu ta an ủi: “C//ắt lưỡi của bọn họ đi?”
Ta ngẩn người. Thấy ta không trả lời, hắn lại nói: “Hay là c//ắt cổ bọn họ đi?”
Ta ngẩn ra. Có thể làm như vậy sao? Tinh Hân vuốt lưỡi d//ao sắc quắc của mình: “Người nói đi!”
“Chỉ cần người ra lệnh, thuộc hạ lập tức đi ngay.”
Khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng đã có sự tàn nhẫn vượt bậc. Tạ Cẩm Loan nói, Tinh Hân được mang về từ ổ sói, khi mới đến đã giet chet mấy con bạch khổng tước quý giá trong vườn của bà. Bà luôn thích mang về những thứ kỳ lạ từ bên ngoài, như là ta, như Tinh Hân.
Dựa vào những người được mang về đó, bà ấy đã thành lập nhưng tổ chức uy danh như Hổ Báo kỵ, Hoàng Thành vệ, còn có Thiên Cơ lầu…
Tinh Hân nói hắn là sói trên thảo nguyên, không phải thú cưng của người khác, nên đừng nghĩ đến việc biến hắn thành nam sủng. Nhưng khi hắn ôm rồi an ủi ta, hắn rõ ràng giống như một loại chó nào đó rất lớn.
15.
Ta cuối cùng cũng không để bọn họ phải đợi đến giờ Thìn. Tạ Cẩm Loan và Tạ Thuần mỗi ngày đều phải dậy sớm để làm việc, không thể để người ta nói ta là Hoàng hậu lười biếng được.
Ban đầu ta vẫn hơi sợ hãi, nhưng ta có một cô cô cưng chiều, lại có Tinh Hân ở bên bảo vệ, ta còn phải sợ ai nữa? Nhưng ta vẫn đánh giá thấp sức tấn công của gia đình đó. Khi ta gặp bá mẫu Trình thị, bà ta ngay lập tức dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn ta.
“Nương nương sao giờ này mới dậy?”
“Còn các nương nương cung khác cũng không đến thỉnh an, thế này còn có quy củ gì không?”
Bà ta xuất thân từ Lũng Tây, là nữ nhi của Trình gia – một trong tứ đại gia tộc, tính cách rất nghiêm khắc, bảo thủ. Từ khi ta bắt đầu nhớ được, ta chỉ nhớ những lần bà ta châm chọc ta.
Hai vị đường tỷ của ta đang nép sau lưng bà, Dung Tú và Dung Anh đảo mắt nhìn quanh rồi ánh mắt dừng lại trên viên ngọc gắn trên trâm phượng của ta. Ta đưa tay chỉnh lại trâm phượng, để nó trông càng đẹp hơn.
Đây là viên Đông hải minh châu mà Tạ Cẩm Loan đã tặng cho tặng, không tìm thấy được ở nơi nào khác.
Đó cũng chính là vinh dự chỉ có Hoàng hậu mới được hưởng, độc nhất vô nhị trên thế gian.
Chỉ nghe thấy Dung Tú nói: “Đường muội, tháng sau là ta xuất các rồi, trên mũ phượng của ta vẫn còn thiếu một viên minh châu, ta thấy viên này của muội vừa lớn lại vừa tròn, có thể cho ta không?”
Nữ tử ở triều đại này đều cập kê năm mười lăm tuổi, đến mười sáu tuổi thì bắt đầu có thể nghị hôn, xuất giá. Nhưng cũng có một số thế gia giữ nữ nhi đến mười tám tuổi mới để xuất các.
Tháng sau xuất các, mà đến giờ phượng quan vẫn thiếu một viên minh châu, chuyện này mà truyền ra ngoài, đại bá mẫu của ta sẽ bị cả thiên hạ chê cười mất.
Bây giờ ta mới biết, đường tỷ không chỉ vì ghen tị với ta mà còn có ý đồ với cả những đồ vật quý giá của ta.
Ta mỉm cười với Dung Tú: “Bản cung có thể tặng ngươi, nhưng ngươi cũng phải có gan đeo lên mới được!”
A Ly đứng bên cạnh nhắc nhở bằng giọng lạnh lùng: “Viên ngọc này là Đông Hải dạ minh châu, chỉ có ahoàng hậu nương nương mới có thể được đeo, người thường không thể vượt phép!”
Dung Tú ngay lập tức tức giận, mắt đảo trắng, hừ mũi: “Làm như ghê gớm lắm!”
Ồ, ta chỉ là không muốn cho nàng ta, vậy thì sao?
16.
Khi còn nhỏ, sau khi cha mẹ ta qua đời, Dung Tú đã c//ướp hết trang sức của ta mang về phòng mình. Dù lúc đó ta còn nhỏ, nhưng mẹ luôn chiều chuộng ta, hộp trang sức của ta luôn có rất nhiều kì trân dị bảo.
Dung Tú hơn ta hai tuổi, đang trong độ tuổi thích làm đẹp, thấy gì xinh đẹp đều muốn c//ướp hết của ta.
Đừng nhìn Dung Anh có vẻ im lặng, nhưng thực ra trong bụng toàn là âm mưu quỷ kế. Hầu hết những việc Dung Tú làm đều là do Dung Anh đứng sau xúi giục.
Mùa đông năm đó, lần ta bị rơi xuống nước, chính là do Dung Anh đã châm ngòi để Dung Tú đẩy ta. Lý do vô cùng đơn giản là trong tiệc mừng năm mới, có người bàn tán sau lưng rằng ta mới là đích tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ.
Sau này ta mới biết, lý do họ đối xử với ta như vậy hoàn toàn là vì ghen tị. Họ ghen tị với cha mẹ của ta, cũng ghen tị với ta. Vì thế, khi cha mẹ ta qua đời, ta không còn chỗ dựa, họ liền ra sức bắt nạt ta, xả cơn giận và những điều bất mãn tích tụ đã lâu.
Ta giống như tiểu bạch hoa phiêu linh trong gió, không phải sao? Nhưng ta lại không phải như vậy.
Ta không thèm để ý đến lời của Dung Tú, mà quay sang đại bá mẫu Trình thị: “Quốc công phu nhân hôm nay đến đây là có việc gì sao?”
Thấy ta chỉ gọi bà ta là Quốc công phu nhân mà không gọi là bá mẫu, Trình thị cũng hiểu ý của ta, giọng điệu dịu lại rất nhiều. Nhưng thái độ vẫn không tốt hơn bao nhiêu.
“Đường huynh của con, Dung Khâm, đã trúng tuyển võ giáp năm ngoái, giờ vẫn chưa được bổ nhiệm, đó là đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ chúng ta…”
Ta nghe mà không kìm được cười nhạt. Hắn làm thế nào mà trèo lên vị trí đích trưởng tử đây? Không phải là nhân lúc cha ta chet, ch//áy nhà hôi của sao?
Ta ngắt lời bà ta: “Hậu cung không được can chính, đạo lý này chẳng lẽ Quốc công phu nhân không hiểu?”
Trình thị đối với lời ta nói vô cùng bất mãn.
“Chẳng qua chỉ là nhắc đến một chút thôi, có cần phải nói đến can chính, chuyện nghiêm trọng như vậy không?”
Ta cười: “Việc bổ nhiệm quan viên quan trọng như vậy, từ trước đến nay đều do Lễ Bộ thượng thư phụ trách. Bản cung sống trong thâm cung, làm sao gặp được hắn đây?”
Trình thị càng tức giận. Lễ Bộ thượng thư, Bùi Hiên Nhiên, là môn sinh của Tạ Cẩm Loan. Ta chỉ cần nói một câu, việc bổ nhiệm một võ giáp nhỏ nhoi chẳng qua chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng ta cứ thoái thác, không nói thẳng ra, ngoài mặt cũng không thể tìm được điểm gì sai. Những điều này đều là ta học được từ đại bá mẫu.
Giờ đây trả lại hết cho bà ta!