Đào Yêu Giang Sơn - Chương 2
7.
Ta hoàn toàn không hề biết chuyện đó, ngủ say đến mức hôn thiên địa ám. Khi ta vừa tỉnh dậy, các cung nữ vào bẩm báo rằng Thư mỹ nhân và Lâm mỹ nhân đã đến thỉnh an ta từ rất sớm, chỉ còn Tiết Oản chưa thấy đến.
Ta dậy muộn, để hai người bọn họ chờ lâu, cảm thấy rất áy náy, nên đã mời họ ăn món điểm tâm yêu thích nhất của ta. Họ cùng tuổi với ta, Thư mỹ nhân thì hiền hòa dễ mến, còn Lâm mỹ nhân thì anh tư hào sảng. Dường như họ có chút sợ ta.
Ta cầm một miếng bánh sữa bò, gặm một miếng và chỉ cho họ thấy.
“Ngon lắm, như thế này, giòn tan!”
“Thêm một chút trà này nữa.”
Ta đã nói như vậy, họ cũng không thể không ăn. Phàm là nữ tử đều thích đồ ngọt, sau khi ăn điểm tâm, họ không còn sợ ta nữa, cũng mỉm cười với ta. Tinh Hân ngồi trên trần nhà, lườm ta một cái.
Chưởng sự nữ quan trong cung của ta là A Ly, thì thầm bên tai ta: “Hoàng hậu nương nương, Oản Tiệp dư còn chưa đến, để nương nương và hai mỹ nhân phải đợi lâu, thật là uy phong!”
“Có cần nô tì bẩm báo với trưởng công chúa trị tội đại bất kính của nàng ta không?”
A Ly là đại nha hoàn lớn lên từ trong phủ công chúa, là thân tín của bà, cũng là người đã theo ta trưởng thành. Ta nói: “Thôi bỏ đi, bánh sữa bò này thật mỹ vị, Thư mỹ nhân và Lâm mỹ nhân đều chưa ăn đủ, nếu Oản Tiệp dư không đến thì không đến đi.”
Không ngờ ta vừa dứt lời, ngoài sân đã tràn vào một làn hương thơm, ta ngẩng lên và thấy Oản Tiệp dư trong bộ đồ màu hồng, lảo đảo bước vào.
8.
Nàng ta linh lung đáng yêu, dáng vẻ mảnh mai thắt đáy lưng ong. Khác với kiểu tóc gọn gàng của mấy người chúng ta, phần tóc phía sau của nàng ta được tuỳ ý buông xoã, trước trán còn có hai lọn tóc bay bay, bên tai có cài một đóa hoa nhài mới hái.
Cung nữ thiếp thân đỡ nàng, tay nàng xoa xoa, tựa như thể không thể đi nổi. Khi thấy ta, nàng ta nhún mình hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, để Hoàng hậu nương nương và các vị muội muội đợi lâu rồi.”
A Ly khẽ cười nhạt: “Mới được phong làm Tiệp dư, đã có vẻ kiêu ngạo như vậy rồi.”
Ta hỏi Oản Tiệp dư: “Ta nhớ không nhầm Thư mỹ nhân và Lâm mỹ nhân so với ngươi còn lớn hơn mấy tuổi, sao ngươi lại gọi họ là muội muội?”
Lâm mỹ nhân liếc Oản Tiệp dư một cái, đáp: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, mẫu thân thần thiếp dạy rằng, trong hậu cung, thường thì người có phân vị cao hơn sẽ gọi người có phân vị thấp hơn là muội muội.”
“Oản Tiệp dư đây là muốn nhắc nhở thần thiếp và Lâm mỹ nhân, hiện giờ nàng đã là Tiệp dư rồi, nên chúng thần thiếp phải chú ý đến tôn ti trật tự.”
Nàng ta vừa nói xong, Oản Tiệp dư như bị dọa, đột nhiên run rẩy, ngã xuống đất. Nhất đẳng cung nữ bên cạnh nàng ta tên là Mẫu Đơn lập tức nói: “Lâm mỹ nhân ghen tỵ với Tiệp dư của nhà chúng ta, vừa mới vào cung đã nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, được thăng vị phận sao?”
“Nếu bệ hạ muốn sủng ái, thì Tiệp dư của chúng ta cũng đâu có thể ngăn cản được?”
Lúc này, Thư mỹ nhân, vốn vẫn im lặng, mới lên tiếng: “Không phải là Oản Tiệp dư đã chờ Hoàng thượng ngoài Ngự hoa viên cả đêm sao, còn dụ dỗ Hoàng thượng đến tẩm cung của nàng?”
“Ồ, nàng còn hát một khúc, lời bài hát cái gì mà… ‘Cung tường liễu, ngọc tao đầu (ngọc gãi đầu), hồng tô thủ (ngón tay sơn đỏ)?”
Mọi người xung quanh đều nói họ đã nghe thấy. Ta cảm thấy rất thú vị: “Ngươi còn biết hát nữa? Hát cho ta nghe thử đi.”
Ta thề, lúc đó ta thực sự chỉ muốn nghe thử. Đêm qua ta ngủ quá sớm, không nghe thấy gì hết. Oản Tiệp dư lại đỏ mắt, mặt như mất hết huyết sắc, cắn môi đến mức gần như bật m//áu, vẻ mặt như đang chịu đựng một nỗi tủi nhục vô cùng lớn.
“Hoàng hậu nương nương cần gì phải vũ nhục thần thiếp như vậy…”
Vũ nhục???
Tạ Thuần đột nhiên xuất hiện từ ngoài cửa quát: “Hoàng hậu! Ngươi đang làm gì vậy?”
9.
Tạ Thuần chắc hẳn vừa hạ triều, chưa kịp thay đồ, đã tức giận chạy tới. Thấy Oản Tiệp dư ngồi trên đất, hắn vội vàng đỡ nàng ta đứng dậy, xót xa ôm nàng vào lòng.
“Oản Nhi, nàng không sao chứ? Là ta đến muộn rồi!”
Oản Tiệp dư yếu đuối, dựa vào vai hắn, cả người như thể không xương, mắt ngấn lệ nhìn hắn, muốn nói nhưng nước mắt đã làm mọi lời nói bị ngưng lại.
“Thuần lang, Oản nhi biết, chàng nhất định sẽ đến…”
Một bên Lâm mỹ nhân liền đảo mắt, Thư mỹ nhân thì dùng khăn che mặt, cúi đầu nhổ một cái thật nhỏ. Ta thấy vậy, cũng học theo, vừa đảo mắt vừa thè lưỡi nhổ một cái.
Tạ Thuần thấy vậy, nổi giận đùng đùng, đi thẳng đến mắng ta: “Dung Đào Dao! Ngươi vừa rồi là thái độ gì?”
“Ngươi không để trẫm trong lòng đã đành, giờ còn ngươi còn vũ nhục cả Oản Tiệp dư trẫm vừa mới thân phong!”
“Ngươi không để Hoàng đế như trẫm trong mắt nữa sao?”
Ta rất vô tội: “Không phải! Không phải chỉ mình ta làm như vậy đâu…”
Nói xong, ta nhìn về phía Thư mỹ nhân và Lâm mỹ nhân. Hai người đều cúi đầu thật thấp, tỏ ra rất ngoan ngoãn, dường như việc vừa rồi không liên quan gì đến họ!
Tạ Thuần không nhìn thấy, nên cho rằng là ta nói bừa. Hắn tức giận đến mức toàn thân run rẩy, mắt đỏ lên.
“Ngươi muốn Hoàng hậu chi vị, trẫm đã cho ngươi.”
“Ngươi dựa vào sủng ái của hoàng cô cô mà ngang ngược, trẫm cũng đã nhường nhịn ngươi.”
“Nhưng ngươi không nên động đến Oản nhi của trẫm…” Hắn siết chặt tay, như thể vào lúc này, hắn trở thành một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Oản Tiệp dư cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, nhìn hắn với ánh mắt thâm tình: “Bệ hạ…”
Ta đờ ra một lúc lâu, mới từ trong tay áo lấy ra miếng bánh sữa bò cuối cùng mà ta đã giấu. Rưng rưng nước mắt, ta khóc: “Ôi ôi, đừng mắng nữa!”
“Ta sai rồi, ta không nên giấu miếng bánh sữa bò cuối cùng cho nàng ta.”
“Cho ngươi! Đưa hết cho ngươi là được rồi!”
10.
Việc Tạ Thuần giúp Oản Tiệp dư c//ướp bánh sữa bò của Hoàng hậu nương nương không biết bằng cách nào đã truyền đến trên triều. Ngày hôm sau, Tạ Thuần bị Tạ Cẩm Loan mắng cho te tua trước mặt bá quan văn võ.
Oản Tiệp dư vì ly gián tình cảm đế hậu mà bị giáng xuống thành một ngự nữ vị phận thấp kém nhất. Cha của Tiết Oản, là Binh Bộ thượng thư, trực tiếp báo bệnh không thượng triều.
Tạ Thuần sau đó trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám quấy rầy ta nữa. Mặc dù Tiết Oản bị giáng xuống làm ngự nữ, nhưng Tạ Cẩm Loan cũng không ngăn cản Tạ Thuần sủng hạnh nàng ta.
Tạ Thuần thậm chí còn miễn cho nàng ta thỉnh an ta, tránh để ta cùng các phi tần khác bắt nạt nàng ta. Tạ Thuần thường xuyên triệu nàng ta thị tẩm, không thì cũng là tối đến nghỉ tại cung của nàng ta.
Những nữ nhân khác trong hậu cung, bao gồm ta, Thư mỹ nhân và Lâm mỹ nhân, hầu như không gặp được Tạ Thuần.
Thư mỹ nhân xuất thân từ Giang Nam, nói chuyện nhẹ nhàng, tay lúc nào cũng cầm một chiếc quạt, khi cười, che mặt bằng quạt, trông xinh đẹp hơn hoa đào trên cây ba phần.
Lâm mỹ nhân xuất thân từ Lương Châu, là nữ nhi tướng môn, tính cách thẳng thắn, rất giỏi dùng hồng anh thương, trước tiên là ánh sáng sắc lạnh, sau đó là múa thương như rồng, là một nữ nhi không kém gì nam nhi.
Mùa đông, ta cùng hai vị mỹ nhân ngồi quanh đống lửa, thưởng thức thịt cừu nướng và uống rượu. Lâm mỹ nhân vung chân lên, gặm một miếng thịt cừu nướng, uống một chút rượu Lương Châu.
“Ôi, hậu cung thật là tịch mịch như tuyết nha!”
Thư mỹ nhân uống rượu đỏ mặt, dáng vẻ như đang say.
“Ngươi ăn nhiều như thế mà vẫn còn thấy tịch mịch sao?”
Lâm mỹ nhân thở dài: “Nói thì như vậy, nhưng cô đơn trong lòng mấy ai hiểu được?”
Nói xong, nàng nắm cằm Thư mỹ nhân: “Nhưng nếu đêm đêm có tỷ tỷ đến phòng ta sưởi ấm, thì ta cũng sẽ không còn cô đơn nữa!”
Cung nữ của Lâm mỹ nhân, Thu Thiền, vội vàng ra hiệu cho nàng.
“Mỹ nhân, người đã say rồi, Hoàng hậu nương nương vẫn đang ở đây!”
“Á?” Ta đang chiến đấu với miếng thịt cừu nướng, nghe được lời của Thu Thiền, trong lòng chợt có ý tưởng. Vào ban đêm khi ngủ, ta cuộn chăn lên cao hơn một chút, để lộ hai bàn chân.
“Tinh Hân, chân ta lạnh quá.”
11.
Tinh Hân vẫn như mọi khi ngồi trên xà nhà của ta, nghe vậy, cúi đầu nhìn ta với ánh mắt u ám.
“Rõ ràng là do người tự để chân ra ngoài.”
Ta có chút ấm ức, môi mím lại.
“Ồ…”
Sau đó ta tiếp tục cuộn người lại, lặng lẽ ngủ. Lờ mờ, ta thấy hắn từ xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, tiến đến bên chân ta. Ta vui mừng, kéo chăn lên xem.
Thì thấy hắn kéo góc chăn rồi phủ lên chân ta. Sau đó, hắn lại trở về xà nhà?
Chân ta đã được che phủ, nhưng trái tim ta thì lạnh lẽo! Chỉ có vậy thôi sao? Ta tức giận ngồi dậy.
“Tinh Hân!”
Hắn lười biếng đáp: “À… Không phải người đang ngủ sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không…”
Tinh Hân không để ý đến, chỉ nói hai từ: “Ngủ đi!”
Ôi! Ta đã biết rồi! Ta không có nam sủng!
12.
Thực ra, ta luôn muốn Tinh Hân trở thành nam sủng của ta, vì ta muốn hắn ủ ấm giường cho ta. Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng Tạ Cẩm Loan, nên trong chuyện nam nữ, ta có tư tưởng khá tự do.
Tạ Cẩm Loan không có phu quân. Nhưng người nữ tử uy quyền như bà, luôn có rất nhiều người tự tiến cử mình, từ những tân trạng nguyên, phiêu kỵ thống lĩnh, đến thái sư đương triều…
Tạ Cẩm Loan thỉnh thoảng cũng tiếp nhận một vài người, nhưng bà cũng nhanh chóng thấy chán. Khi ta còn nhỏ, ta rất ghét việc họ tranh giành sự sủng ái của bà.
Nhưng ta là một tiểu nha đầu, muốn tranh sủng chỉ cần khóc là được, Tạ Cẩm Loan bất cứ lúc nào cũng đuổi họ đi để đến dỗ dành ta.
Họ đều là nam nhân trưởng thành, không tiện thi khóc với ta, nên ta luôn thắng.
Vì ta thường làm hỏng kế hoạch của họ, có một lần thống lĩnh kỵ binh đã lén véo mặt ta, khiến mặt ta đỏ lên, Tạ Cẩm Loan sau đó đã không thèm để ý đến hắn nữa. Hắn khóc lóc cầu xin ngoài cửa phủ một tháng, Tạ Cẩm Loan cũng không thèm liếc mắt.
Từ đó, những người muốn leo lên giường của Tạ Cẩm Loan đều biết rằng, muốn được sủng ái, phải lấy lòng ta trước. Ta không gây rối, họ mới có cơ hội.
Vũ Văn thái sư rất thông minh, luôn tặng ta nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi, còn gọi ta là Tiểu A Dao. Tạ Cẩm Loan rất thích ông, ta cũng rất thích ông.
Ta từng hỏi ông ấy, có phải muốn làm phò mã không. Ông ấy nói: “Làm phò mã có ích gì? Nếu làm thì phải làm đệ nhất nam sủng!”
Ta: “???”
Thì ra nam sủng là một nghề có triển vọng?
Ta đã từng hỏi Tinh Hân có muốn làm nam sủng của ta không. Tinh Hân nói, hắn không thích người hay khóc, phải quỳ xuống dỗ dành ta, đầu gối rất đau.
Nước mắt của ta không ngừng rơi. Khi ta còn là một tiểu cô nương, hắn từ chối ta cũng được, giờ ta đã là Hoàng hậu, hắn vẫn từ chối ta!
Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ cao quý, chưa đủ quyền lực sao? Ta không xứng có một nam sủng sao? Điều này thật sự khiến ta đau lòng!