Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ - Chương 3
9
Trong giấc mơ, Tuyết Mai hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Những bóng đen là một cảnh tượng xa lạ với cô, bởi từ nhỏ, cô đã rèn luyện để đối mặt với những hiện tượng siêu nhiên. Tuy nhiên, lần , cảm giác lạnh lẽo và nặng nề bao trùm khiến cô khỏi khó chịu.
Những bóng đen , với đôi mắt sáng quắc và đôi tay như cành cây khô, lừ lừ tiến về phía cô. Mùi hôi thối từ những bàn tay đen đúa làm Tuyết Mai cảm thấy nghẹt thở. Cô nhắm mắt , thầm niệm một câu chú ngắn gọn mà sư phụ đã dạy cho cô: “Ám quái xuất hiện, phúc khí hoá giải.”
Cô nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh từ bên trong tuôn chảy ngoài. Một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay cô tỏa , như ánh sáng phá tan màn đêm, chạm từng bóng đen. Mỗi lần luồng khí va , bóng đen dường như co và kêu lên tiếng rít lạnh . Tuyết Mai biết, chỉ cần cô tiếp tục kiên nhẫn, những bóng đen sẽ đẩy lùi.
, một tiếng rùng rợn vang lên trong gian tĩnh mịch. Một bóng đen cao lớn, mang khuôn mặt méo mó, xuất hiện mặt Tuyết Mai. Nó giống những bóng đen khác; nó vẻ như đang quan sát cô, hề vội vã như những kẻ khác.
“Ngươi là ai?” Tuyết Mai kiên cường lên tiếng, dù giọng của phần run rẩy.
Bóng đen khẽ, giọng lướt qua như gió lạnh: “Ngươi giúp Huy Khanh, nhưng ngươi biết đang mang trong một lời nguyền thể thoát ?”
Tuyết Mai giật , tâm trí lóe lên một sự nghi ngờ. Lời nguyền? Liệu sự nguy hiểm mà gia đình Huy Khanh đang đối mặt chính là do một lực lượng siêu nhiên nào đó gây ? Cô biết rõ sự thật khi quá muộn.
Những bóng đen bắt đầu từ từ tan biến khí, nhưng bóng đen cao lớn vẫn đó, như một dấu hiệu cảnh báo. Tuyết Mai hít một thật sâu, dường như đã hiểu rõ phần nào sự thật và những thử thách sẽ còn chờ đợi .
10
Tuyết Mai tỉnh dậy trong đêm khuya, mồ hôi lạnh toát trán. Cảm giác vẫn rời xa, như thể giấc mơ còn vương vấn trong gian xung quanh. Cô dậy, đưa tay vén nhẹ tấm màn che cửa sổ. Bên ngoài, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính, chiếu sáng một góc phòng. khí thì khác thường, nặng nề và lạnh lẽo. Tuyết Mai cảm nhận một sự hiện diện nào đó, như thể ai đó đang quan sát từ bóng tối.
Cô lấy bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Trong những năm tháng tu luyện, cô đã rèn cho khả năng cảm nhận những linh hồn lẩn khuất trong gian. Dù , cảm giác trong đêm nay khiến cô cảm thấy bất an, như thứ gì đó đang dõi theo cô từ xa.
Cô dậy, chân bước nhẹ nhàng sàn gỗ, cố gắng làm phát âm thanh. Tuyết Mai khỏi phòng, dọc hành lang tối om. Cô qua những cánh cửa đóng kín, làm khí càng thêm u ám. Dưới ánh trăng, bóng của cô in lên tường dài và mờ mịt, dường như những bóng hình chỉ của cô.
Chợt, từ phía cuối hành lang, một ánh sáng yếu ớt lóe lên, giống như ngọn đèn dầu đang cháy dở. Tuyết Mai tiến gần, tim đập mạnh. Khi cô đến gần hơn, ánh sáng bỗng tắt ngấm, như thể thứ gì đó vô hình thổi tắt. Không gian trở yên lặng, nhưng là yên tĩnh bình thường. Nó là sự tĩnh lặng nặng nề, như thể điều gì đó đè nén cho âm thanh thoát .
Đột nhiên, tiếng động vang lên, là tiếng bước chân nhẹ nhàng, như ai đó đang phía cô. Tuyết Mai , nhưng thấy gì. Cô rùng , cảm giác một đôi mắt lạnh lẽo đang chằm chằm lưng . Rồi, từ trong bóng tối, một hình bóng mờ nhạt dần dần hiện , lướt nhẹ qua phía cô. Tuyết Mai thể thấy, đó là một bóng ma với hình dáng mơ hồ, khuôn mặt rõ ràng, chỉ là một vệt tối mờ ảo.
điều làm cô lạnh gáy hơn cả chính là đôi mắt đỏ rực, chiếu xuyên qua bóng đêm. Bóng ma giống những linh hồn cô đã gặp đây. Nó dường như ý thức, và đang cố gắng tiếp cận cô. Tuyết Mai vội vàng lùi , nhưng bóng ma vẻ gì là sẽ dừng . Nó tiến gần, từng bước một, như thể điều gì đó, nhưng miệng nó hé mở.
Tuyết Mai thể chần chừ. Cô đưa tay lên, niệm chú nhanh và mạnh, ánh sáng từ lòng bàn tay cô tỏa , mạnh mẽ xua tan bóng tối. khi ánh sáng kịp chiếu đến, bóng ma đó chỉ khẽ, tan biến khí, như từng tồn tại.
Cô biết, đây là lần cuối cùng. Những linh hồn vẻ chỉ quẩn quanh ở đây, mà còn liên quan đến những mối hiểm nguy đang chờ đợi gia đình Huy Khanh. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
11
Cảm giác lạnh lẽo vẫn vây quanh Tuyết Mai khi cô bước căn phòng tối om. Bóng đen đã biến mất một cách bí ẩn. Cô hề chần chừ, tiến thẳng phòng và chuẩn kết ấn, nhanh chóng xua đuổi những linh hồn và giải quyết mọi thứ khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên, khi bước , ánh sáng từ bàn tay cô dường như thể chiếu những nơi quen thuộc. Thay vì một gian đầy bóng ma, mắt cô bỗng dừng ở một cảnh tượng khiến lòng cô thắt . Trước mặt, chiếc giường lớn, một đàn ông đang ngủ. Ánh trăng chiếu lên gương mặt , làm tôn lên những đường nét sắc sảo, tinh tế như khắc họa bởi bàn tay của một nghệ sĩ tài ba.
Huy Khanh. Cô nhận ngay lập tức, dù một chút bối rối. Đôi mắt nhắm , nhưng làn da trắng ngọc, tóc đen huyền, cùng nét mặt kiêu kỳ khiến Tuyết Mai thể rời mắt. Cô cảm thấy lạ khi sự xuất hiện của ở đây trong đêm khuya, nơi vốn chỉ đầy mơ hồ và những linh hồn vất vưởng.
Tuyết Mai chợt cảm thấy một sự kỳ lạ. Tại ngủ ở đây, trong một căn phòng đầy khí ma quái như thế ? Cô thể bỏ qua cảm giác bất thường , sự tĩnh lặng của căn phòng bỗng trở nên nghẹt thở.
Cô tiến gần, những bước chân nhẹ nhàng, làm thức giấc. Khi đến gần, Tuyết Mai cảm thấy một thở lạnh lẽo vờn quanh , như thể thứ gì đó vô hình đang ngự trị bên cạnh Huy Khanh. Một cảm giác rợn dâng lên, khiến cô hít sâu một để trấn tĩnh.
Đột nhiên, một tiếng thì thầm vang lên, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến trái tim Tuyết Mai nhói lên: “Người cứu rỗi… cũng là nguyền rủa.”
Giọng như từ sâu trong bóng tối, khiến cô thể biết rõ nguồn gốc. Tuyết Mai đầu , nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối bao trùm. Sự hiện diện kỳ lạ càng làm cho khí càng thêm nặng nề.
Cô dám chần chừ lâu, bèn nhanh chóng kết ấn, mong tìm lý do vì Huy Khanh ở trong tình huống . khi cô kịp làm gì, một bàn tay lạnh ngắt vươn từ trong bóng tối, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. Cảm giác của nó khác hẳn, của linh hồn mà cô đã quen thuộc. Đây là một sự hiện diện khác, ám ảnh và nguy hiểm hơn.
“Tuyết Mai… đừng cố gắng thay đổi số mệnh.” Giọng thì thầm cất lên, lần là từ ngay phía lưng cô.
Tuyết Mai , nhưng chẳng thấy ai. Ánh sáng từ tay cô dường như yếu ớt , như một lực lượng vô hình đẩy lùi. Cô biết liệu đang đối mặt với một thế lực lớn hơn , nhưng một điều rõ ràng là: nguy cơ đang đến gần.
12
Tuyết Mai thể ngừng Huy Khanh, ánh mắt sắc bén của cô khẽ di chuyển từ gương mặt xuống cơ thể . Cô bước tới, hề do dự, nhưng trong lòng một chút bối rối. Khi cô giở mền lên, trái tim cô đập mạnh. Cơ thể Huy Khanh một mảnh vải, chỉ làn da sáng mịn ánh trăng, khiến cô khỏi ngượng ngùng. Cô vội vàng mặt , mắt chỗ khác, nhưng cái vô tình vẫn lọt đôi chân .
Huy Khanh cảm nhận sự lạnh lẽo từ bên ngoài và giật tỉnh dậy, đôi mắt mở lớn, lờ mờ nhận ai đó đang bên cạnh . Anh thở hổn hển, hét lên một tiếng đầy kinh hoàng khi thấy Tuyết Mai, đang thẳng , ánh mắt chăm chú .
“Trời đất! Cô làm gì ?!” Huy Khanh hét lên, hốt hoảng kéo mền lên che thân, mặt đỏ bừng như quả cà chua.
Tuyết Mai, giờ thì còn ngượng hơn nữa, im một chỗ, vội vàng lấy tay che mặt . Cô lắp bắp, giọng run run: “À… … … ý gì . Tôi chỉ… chỉ xem thương . Tôi… tưởng … làm đó.”