Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ - Chương 1
1
Người thường bảo xuống núi là để tu tâm dưỡng tánh, rèn luyện bản lĩnh với đời. Còn Tuyết Mai xuống núi… để kiếm tiền. Tu sửa đạo quán chứ chuyện chơi.
Sáng tinh mơ, cô cột chặt búi tóc, mặc chiếc áo khoác màu xám cũ mèm che lớp đạo phục bên trong. Đeo vai một túi nặng trịch đầy bùa chú, la bàn phong thủy, và cả mấy món linh tinh mà sư phụ bắt nhét “cho khí chất đạo sĩ,” cô bước thẳng xuống núi như thể đang dấn thân một chiến trường sinh tử.
Tuyết Mai bày cái chiếu cũ vỉa hè, lấy một tấm bảng nhỏ ghi dòng chữ ngạo nghễ:
“Xem vận mệnh – giải hạn – trừ tà – bảo hành trọn đời!”
Chưa đầy năm phút, bà thím ngang qua, tò mò hỏi: “Cháu gái còn trẻ thế mà cũng làm thầy bói hả?”
Tuyết Mai duyên dáng: “Dạ, bói, mà là định mệnh thiên cơ. Cô thím hiểu .”
Bà thím hất hàm: “Thế cháu định cơ mà đây thế ?”
“Dạ tại nghèo ạ.”
Bà thím ha hả bỏ , còn Tuyết Mai thì thở dài. Nghèo đúng là lý do thể chối cãi .
kịp mơ mộng kiếm tiền, cô đã thấy hai ông chú từ xa bước .
“Em gái ! Không lấn chiếm vỉa hè buôn bán trái phép nha!”
Tuyết Mai dậy, tỏ vô cùng nghiêm túc: “Dạ thưa chú, cháu buôn bán. Cháu đang truyền bá văn hóa tâm linh!”
Ông chú cau mày: “Truyền bá cái gì cũng . Đi theo về đồn!”
Thế là Tuyết Mai áp giải như một tên tội phạm nguy hiểm.
Ngồi trong đồn, cô thầm nghĩ: Sư phụ xuống núi sẽ gặp kiếp nạn, ai ngờ mới xuống nửa ngày đã bắt.
kiếp nạn còn hết.
Khi Tuyết Mai đang định chợp mắt chờ xử lý thì cửa phòng đồn mở , một đàn ông mặc đồ sang trọng bước . Vừa thấy cô, hớn hở như gặp tri kỷ: “Trời đất ơi! !”
Tuyết Mai há hốc miệng. Gì mà đúng ? Mình nợ nần ai ?
Anh qua với công an: “Anh cho bảo lãnh cô nhé. Cao nhân đã dặn ngày giờ mặt ở đây để tìm cô , cứu gia tộc nhà !”
Tuyết Mai trợn tròn mắt: “Anh là ai ?”
Anh tự tin: “Huy Khanh. Người định mệnh sắp đặt để gặp cô.”
Tuyết Mai thầm nghĩ: Hôm nay đúng là ngày quái quỷ!
2
Ra khỏi đồn công an, Huy Khanh lái một chiếc xe bóng loáng màu đen, cửa xe mở còn phát nhạc du dương như phim nước ngoài. Tuyết Mai thầm nghĩ: Người giàu đúng là sống ở một thế giới khác.
“Lên xe .” Huy Khanh thân thiện.
Tuyết Mai chần chừ: “Anh đưa đấy? Lỡ bắt cóc bán qua biên giới thì ?”
Huy Khanh nhướn mày, vẻ mặt đầy tự tin: “Yên tâm. Với nhan sắc của cô, bán cũng chẳng ai mua .”
Tuyết Mai , mà còn mỹ nhân. Chỉ vì quanh năm núi, quan tâm vẻ ngoài, quần áo thì cũ kỹ nên cô vẻ bình thường mà thôi. Tuyết Mai nghẹn lời, tự hỏi nên rút lá bùa trấn tà nhét mồm .
Dọc đường, Huy Khanh thao thao bất tuyệt kể chuyện gia đình gặp vận xui kỳ lạ: từ việc bà nội tự nhiên liệt giường rõ bệnh, cho đến chuyện chó cưng nhà rụng hết lông như trọc đầu.
“Anh mời bác sĩ ?” Tuyết Mai hỏi.
“Rồi chứ! Cả Đông y, Tây y, Nam y, Bắc y đều đến hết. Kết luận chung: Nhà ‘yêu nghiệp’ quấy phá.”
Tuyết Mai im lặng. Nghe cũng nghiêm trọng phết.
“Không, ý là bác sĩ thú y…”
Huy Khanh ngẩn nhận cô đang đến chó cưng rụng hết lông của . cô đang sai trọng điểm ?
Khi xe rẽ cổng nhà Huy Khanh, cô khỏi há hốc miệng.
Căn biệt thự nguy nga lộng lẫy hiện mắt, cổng lớn bằng sắt chạm khắc tinh xảo như cung điện hoàng gia. Con đường dẫn nhà trải đá cuội sạch bóng, hai bên là hàng cây cảnh cắt tỉa thành hình long phụng.
Ở giữa sân một đài phun nước, giữa đài là bức tượng đá cẩm thạch trắng tinh hình… con kỳ lân đang nhảy múa ( rõ ai nghĩ ý tưởng ).
“Nhà đây ?” Tuyết Mai ngơ ngác.
“Ừ.”
“Đẹp ghê ha. Nhìn là biết tiền.”
Huy Khanh nhếch môi: “Có tiền mà yên.”
Khi xe dừng bậc thềm lát đá cẩm thạch, Huy Khanh mở cửa xe cho cô: “Mời cô. Vào biết thêm nhiều chuyện thú vị nữa.”
Tuyết Mai bước xuống, lẩm bẩm trong đầu: Nghiệp vụ trừ yêu lần chắc chỉ đòi tiền công mà còn tính luôn phí chịu đựng giàu.
3
Vừa bước cửa, Tuyết Mai đã thấy một cảnh tượng náo nhiệt đến tưởng. Người làm công trong nhà đông như một đội quân nhỏ, chạy tới chạy lui, tay bưng mâm trái cây, khăn lau, chổi lông gà, đủ mọi thứ.
khi thấy Huy Khanh bước , cả đám như lập trình sẵn, đồng loạt buông hết mọi thứ tay, nghiêm chỉnh cúi chào:
“Cậu chủ về ạ!”
Tuyết Mai chớp mắt: Nhà nuôi binh gì mà kỷ luật dữ ?
Huy Khanh phẩy tay: “Ừ, làm việc .”
lúc , từ cầu thang gỗ xoắn ốc xuống là một cặp vợ chồng trung niên nét giống Huy Khanh như đúc, chắc chắn là ba mẹ . Người đàn ông bảnh bao với mái tóc chải gọn gàng, còn phụ nữ mặc váy lụa mềm mại, mỗi bước đều toát lên phong thái quý phái.
Họ trông thấy Tuyết Mai thì lập tức sáng mắt như thấy vàng.
Người phụ nữ vui vẻ cất giọng: “Ủa, con trai đưa bạn gái về nhà hả?”
Tuyết Mai suýt sặc nước bọt: “Bạn gái nào? Bác đừng bậy, con với gì !”
Người đàn ông bên cạnh vội lớn: “Không , ! Cứ thoải mái, nhà xét nét xuất thân con .”
Bà mẹ kéo tay Tuyết Mai xuống ghế salon bọc da sang trọng: “Ngồi đây con. Nói chuyện chút nha, bác chỉ biết chút về gia cảnh thôi.”
Tuyết Mai kịp phản ứng thì bà đã hỏi liền tù tì: “Con quê ở ? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi ? Có biết nấu ăn ? Khi nào tính kết hôn?”
Tuyết Mai nhướng mày: “Con quê núi. Làm nghề dưỡng sinh, bắt sâu bọ.”
Bà mẹ trố mắt: “Ủa nghề gì lạ ?”
“Dạ… ý là trồng rau nuôi gà ạ.”
Ông bố thì hớn hở: “Tốt quá! Con gái biết tự lập như là tuyệt vời!”
Tuyết Mai khẩy: “Dạ, còn chuyện kết hôn thì tính, vì giờ con đang bận kiếm tiền nuôi sư phụ.”
Bà mẹ giật : “Ủa, sư phụ là ai? Bộ tu hả?”
“Không tu nhưng tu dưỡng. Con theo sư phụ học giải hạn với trừ tà, bác cần trừ tà ?”
Cả hai vợ chồng ngơ ngác .
Huy Khanh bên cạnh, mặt lạnh như tiền nhưng khóe môi giật giật như đang cố nhịn .
“Ba mẹ, cô bạn gái con. Là cao nhân chỉ điểm để giúp nhà thoát kiếp nạn.”
Bà mẹ gật gù: “Ồ, cao nhân giúp thoát kiếp nạn… Vậy mà mẹ tưởng con đưa con dâu về!”
Tuyết Mai tỉnh bơ: “Dạ , con còn kiếm tiền đã. Cưới xin chi cho mệt.”
Cả nhà bật ha hả, trong khi Tuyết Mai thầm nghĩ: là xuống núi gặp chuyện trời ơi đất hỡi.
4
Nghe đến “cao nhân giải hạn,” nét mặt vợ chồng Huy Khanh lập tức thay đổi 180 độ. Không còn vẻ vui mừng kiểu “bố mẹ chồng gặp con dâu,” cả hai nhanh chóng nghiêm túc trở , như thể nhớ đang gặp bác sĩ khám bệnh nan y.
Bà mẹ đặt tay lên tay Tuyết Mai, giọng khẩn khoản: “Cao nhân ơi, nhà bác khổ lắm . Bao nhiêu chuyện quái gở xảy , ngày nào yên hết.”
Ông bố tiếp lời với vẻ mặt căng thẳng: “Đầu tiên là bà nội thằng Khanh đang khỏe mạnh bỗng dưng liệt giường, khám hết bệnh viện lớn nhỏ mà bệnh. Cứ mở miệng là lẩm bẩm: ‘Có giường tao!’”
Tuyết Mai gật gù: “Dạ, chắc gió máy .”
Bà mẹ nhíu mày: “ hết con. Chó nhà bác tự dưng rụng hết lông, y như cái chổi cùn.”
Ông bố thở dài: “Không hiểu từ chó giống ngoại nhập mà giờ trông như con dê hắt hủi .”
Bà mẹ hăng hái tiếp tục: “Còn nữa nha, bác gái bưng chậu hoa ngoài sân, tự nhiên con chim từ bay ngang ị thẳng lên đầu. Điềm xui kịp qua thì cái cây cổ thụ nhà cũng tự dưng khô héo. Đến nổi bác thuê về cúng, mà cúng xong thì cành cây rớt xuống trúng ngay cái ô tô mới mua!”
Tuyết Mai cố nhịn : “Thế cái cây giờ bác?”
“Chặt . Mà kể từ lúc chặt cây, ban đêm cứ tiếng gõ cọc cọc ngoài sân. Không gió, chuột nha!”
Ông bố rùng : “Nửa đêm soi đèn, tưởng trộm, mà hóa ai. Sợ quá chạy vô nhà luôn.”
Bà mẹ thở dài thườn thượt: “Còn cái thằng Huy Khanh nhà bác nữa. Từ hôm gặp vận xui tới giờ té cầu thang với vấp thảm, mà hết hồn.”
Huy Khanh nhăn mặt: “Mẹ , con là nạn nhân chính đó!”
Tuyết Mai quanh, thấy rõ bầu khí u ám bao trùm căn nhà vốn xa hoa lộng lẫy . Cô khoanh tay ngực, nghiêm túc : “Dạ, bác kể thì con thấy nhà đúng là dấu hiệu chơi thật.”
Bà mẹ sốt sắng: “Vậy con giúp nhà bác nha! Có cần lễ vật gì con?”
Tuyết Mai gãi cằm: “Không cần cầu kỳ bác, con lấy tiền mặt cho tiện.”
Ông bố phì , nhưng bà mẹ gật đầu cái rụp: “Được! Cần bao nhiêu cứ , miễn là gia đình bác thoát nạn.”
Huy Khanh dậy, Tuyết Mai với ánh mắt kỳ vọng: “Cô tính ? Làm ?”
Tuyết Mai nhếch môi : “Được chứ. Chỉ cần chuẩn sẵn tinh thần… vì khi chuyện còn ‘điên rồ’ hơn những gì nhà kể.”