Đạo Quân Vương - Chương 3
“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giết Triều Chu thay ngươi, nhất định sẽ băm vằm hắn ra từng khúc, để trả thù cho ngươi.”
Thịnh Tranh nắm lấy cổ tay ta, nghiêm giọng nói: “Nếu có ngày đó, hãy để ta tự tay làm!”
Ta âu yếm xoa đầu hắn, “Được.”
Mẫu phi đã nói giết người không dao*, muốn tự tay hủy hoại một người, lại phải khiến đối phương không thể không dựa dẫm vào ta.
* (*nguyên văn là 杀人,诛心 – “sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.)
Sau khi hồi kinh, Cố Vãn Ý đến tìm ta, dường như ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trên người ta, hắn rất vui vẻ vuốt ve mái tóc dài xõa tung của ta.
“Tuyết Phách, cuối cùng ngươi cũng lớn rồi.”
Ta cố nhịn sự ghê tởm, áp sát vào ngực hắn.
“Vẫn là khi còn bé tốt hơn, bây giờ chỗ nào cũng đau nhức dữ dội.”
Hắn đưa tay vào ngực ta đang đau nhức, vừa định dùng sức.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Thịnh Tranh, “Bẩm! Triều tướng quân đã liên tiếp diệt ba nước, hiện đang trên đường hồi kinh.”
Cố Vãn Ý ngồi dậy, dường như không dám tin, cười lớn: “Ta tưởng hắn là đồ bỏ đi, chỉ vì nể mặt sư phụ nên nuôi hắn, không ngờ lại có bản lĩnh này sao?”
Triều Chu đương nhiên không có bản lĩnh này, chỉ là ta đã bỏ ra đủ nhiều tiền, sức chiến đấu của quân lính đều được nâng cấp, lại bỏ tiền lớn mua chuộc nội ứng, như vậy nội ngoại hợp kích, nếu không đánh bại được ba nước nhỏ xung quanh thì mấy năm làm tướng quân của Triều Chu cũng coi như uổng phí.
Triều Chu rầm rộ hồi kinh, Cố Vãn Ý ra lệnh trọng thưởng, hoàn toàn không để ý đến trận chiến này, thắng thì thắng nhưng lại tổn thất đến hai phần ba quân lực.
Hai phần ba quân lực đó đã được Triều Chu âm thầm thu nạp, ta dùng tiền bạc cung cấp ở Tây Sơn.
Trấn quốc tướng quân bình định An Khang, thanh danh trong dân chúng còn hơn cả hữu tướng giết vợ chứng đạo.
Triều Chu lần thứ sáu đánh thắng trận, hắn ở trên đại điện, cầu xin được cưới công chúa.
Lúc đó, ta đang mở kho lương chẩn tai, một thân áo vải thô phát cháo cho bách tính.
Thịnh Tranh giờ là thái giám Đông xưởng, mặc một thân y phục đỏ thẫm xuống ngựa mà đến, hắn hành lễ với ta, vội vã nói: “Hữu tướng ở triều đình nổi giận đùng đùng, muốn công chúa lập tức hồi cung, tự tay lột da Triều tướng quân.”
Bách tính xì xào bàn tán, thầm mắng hữu tướng tàn nhẫn độc ác, hãm hại trung lương.
Ta tiếp tục phát cháo, ôn nhu nói: “Nếu không phải Triều tướng quân bình định thiên hạ thì nước Khương đã sớm bị thôn tính, trung lương như vậy ta sẽ không giết.”
Mọi người vỗ tay hoan hô, những lời xì xào ban đầu đã trở thành những lời mắng chửi hùng hồn.
Cố Vãn Ý cưỡi ngựa đến, phía sau là cấm vệ quân nghiêm nghị, hắn xô đẩy bách tính, thẳng tiến về phía ta, ôm ngang eo ta, mang ta về cung.
Chỉ để lại một câu, “Nếu còn ai dám bàn tán về quyết định của bản tướng, giết không tha!”
Cấm vệ quân quất mấy roi, lập tức chặn miệng bách tính.
Nhưng khi cấm vệ quân vừa đi, Thịnh Tranh liền ra lệnh cho hoạn quan lấy khăn gấm ra, băng bó vết thương cho những tráng sĩ bị roi quất, trên những chiếc khăn đó, có vị trí của doanh trại Tây Sơn, bằng chiếc khăn này có thể nhập ngũ.
Cố Vãn Ý hung hăng ném ta lên giường, những ngón tay thon dài bóp chặt lấy cổ họng ta.
“Khương Tuyết Phách, ngươi đúng là một tai họa! Ta nên giết ngươi từ lâu rồi, không nên để ngươi sống đến ngày hôm nay!”
Ta kéo tay hắn, di chuyển đến bụng dưới của ta.
“Giết Tuyết Phách thì ai sẽ sinh cho hữu tướng thiên tử? Ta phát cháo hôm nay, chính là cầu phúc cho hài tử của chúng ta.”
Cố Vãn Ý sửng sốt, nhìn bụng dưới bằng phẳng của ta, không dám tin nói: “Thật sự có rồi sao?”
Ta e thẹn gật đầu, Cố Vãn Ý mới dập tắt cơn thịnh nộ ngút trời.
“Tốt lắm, chúng ta sẽ thành hôn ngay! Cũng để cho tên ngốc Triều Chu mở to mắt ra xem, ngươi là người của ai!”
Ta xoa huyệt thái dương cho Cố Vãn Ý, ôn nhu nói: “Chỉ sợ sẽ làm uổng phí hữu tướng, từ xưa đến nay phò mã đều không được can chính.”
Cố Vãn Ý cười nhẹ, “Từ xưa đến nay, cũng chưa từng có công chúa nào hầu hạ người khác như ngươi.”
Ta cười gượng, Cố Vãn Ý kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve má ta.
“Tuyết Phách dạy ta, phải xử lý thế nào với những kẻ nhòm ngó ngươi?”
“Triều tướng quân dựa vào ân tình với ngài, nhiều lần đối với ta… Tuyết Phách sợ hắn, không dám nói nhiều.”
Cố Vãn Ý ánh mắt trầm xuống, ta ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, hắn cúi người nói: “Triều Chu là một thanh đao tốt, đáng tiếc là dã tâm quá lớn, người có ân với ta là sư phụ, không phải hắn! Hôm nay hắn dám động đến người của ta, ngày khác sẽ dám động đến quyền lực của ta. Tuyết Phách sợ hắn sao? Vậy thì tự tay ngươi kết liễu hắn đi.”
Hắn luôn thích nhìn ta mất bình tĩnh, còn ta thì cười tủm tỉm vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Giờ đã có thai, không thể giết người, chi bằng để Thịnh Tranh đi, dáng vẻ của hắn càng ngày càng giống ta, coi như là ta ra tay vậy.”
Cố Vãn Ý dựa vào bụng dưới của ta, thở dài nói: “Trước kia… ta cũng từng coi Triều Chu như huynh đệ. Năm đó, thủ phụ đại nhân nhốt mẫu thân ta vào trong biển lửa, dựa vào việc giết chết thê tử, cưới trưởng tỷ của hoàng hậu. Nếu không phải sư phụ ra tay cứu giúp, mẫu thân ta chắc chắn sẽ chết, ta cũng không thể đến thế gian này.
Khi mẫu thân ta mất, dung nhan đã bị lửa thiêu hủy, bà nắm tay ta, dữ tợn bảo ta đòi lại món nợ máu này. Tuyết Phách, ngươi và ta đều là những đứa trẻ mồ côi bị người thân bỏ rơi, nhất định phải gắn bó chặt chẽ với nhau.”
Ta vuốt ve mái tóc dài của hắn, nhìn thấy trong đó có những sợi tóc bạc ẩn hiện.
Con người già rồi, luôn bị tình cảm thế tục trói buộc, ngay cả hữu tướng tàn nhẫn độc ác, cũng bắt đầu để ý đến những đứa con mơ hồ hư ảo.
Hắn quyết định sẽ cho ta một đám cưới thanh thế thật lớn, để thiên hạ đón chào hài tử của chúng ta ra đời.
Đáng tiếc, ta chưa từng hầu hạ hắn.
Ta bỏ tiền mua một loại hương, gọi là “Tửu sinh mộng tử”.
Hữu tướng trong mơ đã đòi hỏi ta vô số lần, nhưng chưa từng thực sự chạm vào ta.
Có Thịnh Tranh bảo vệ, ta không cần phải làm bẩn mình nữa.
Dỗ Cố Vãn Ý ngủ, ta đứng dậy đến ngục giam.
Triều Chu đầy mình vết roi, da thịt nứt nẻ, căn bản không nhìn rõ mặt mũi.
Thịnh Tranh cầm roi, trong mắt vẫn còn sự oán độc chưa tan.
Triều Chu giọng khàn khàn, cầu xin: “Công… công chúa cứu ta! Cẩu tạp chủng này điên rồi!”
Ta cau mày thở dài: “Như vậy không tốt, A Tranh, ngươi không nên làm hỏng mặt hắn, nếu không treo xác hắn lên thành lâu, bách tính sẽ không nhận ra hắn, không nhận ra Triều tướng quân thì làm sao có thể thương tiếc, thay hắn mắng chửi hữu tướng.”
Triều Chu không thể tin nhìn ta, “Mọi chuyện đều theo lệnh công chúa! Giờ Cố Vãn Ý chỉ còn một đội cấm vệ quân, binh mã còn lại đều nằm trong tay ngươi và ta, vì sao giờ ngươi lại phản bội ta! Chúng ta phải thành hôn, phải danh chính ngôn thuận sinh hạ hài tử trong bụng ngươi, phải đưa hắn lên ngôi hoàng đế!”
Ta lau nước mắt dính trên má, “Trong bụng ta không có hài tử, tướng quân và ta… luôn trong sạch.”
Thịnh Tranh lại tức giận trước, lại quất thêm mấy roi vào miệng Triều Chu.
“A Tranh, cho hắn một cái thống khoái đi! Chỉ cần giữ lại đầu, treo lên tường thành.”
Hữu tướng Cố Vãn Ý vì muốn độc chiếm công chúa, chưa được thánh thượng ra lệnh, đã giết hại trọng thần triều đình, còn đem đầu Triều tướng quân ra thị chúng.
Trong lúc nhất thời, bách tính náo loạn, ở Tây Sơn tụ tập thành đám đông, định khởi binh tạo phản.
07.
Trong tình hình hỗn loạn như vậy, Cố Vãn Ý vẫn muốn cưới ta, tiêu hết ngân lượng trong quốc khố.
Khói lửa ngút trời, Cố Vãn Ý nắm tay ta, cùng ta tiếp nhận bách quan quỳ lạy.
Đây không giống như công chúa và phò mã thành hôn, mà giống như Cố Vãn Ý đăng cơ xưng đế.
Đáng tiếc… không chỉ có khói lửa ngút trời, mà còn có chiến hỏa.
Một quả cầu lửa nóng rực đập vào cung điện, Cố Vãn Ý một thân áo cưới, ôm ta vào lòng, cấm vệ quân vây quanh chúng ta.
“Binh mã đâu! Còn không điều binh đi xem xét rõ ràng!”
Thủ lĩnh cấm vệ quân lắp bắp nói: “Trong cung… không còn nhiều binh mã, đều bị Triều tướng quân che giấu đi, không biết tung tích!”
Cố Vãn Ý tức giận, kéo tiểu hoàng đế xuống khỏi hoàng vị, chất vấn các quan viên quỳ rạp dưới đất.
“Triều Chu đã chết! Những binh mã vô chủ kia, ai đi khuyên hàng họ? Việc thành, bản tướng phong người đó làm trấn quốc tướng quân!”
Các quan viên run rẩy, không một ai dám trả lời.
Bọn người này ngày thường có thể ăn nói khéo léo, lừa Cố Vãn Ý thật sự cho rằng thiên hạ thái bình, bảo bọn họ ra trận giết địch, thật sự là làm khó bọn họ.
Vốn dĩ là dựa vào việc mua chuộc thái giám Đông xưởng Thịnh Tranh, dùng tiền bạc mua được quan chức, làm sao dám liều mạng làm việc.
Cố Vãn Ý đá ngã đám người, rút kiếm định tự mình ra trận.
Nhưng thân thể hắn đã không còn như trước, tức giận công tâm, trực tiếp ngã khỏi ngựa, phun ra một ngụm máu.
Ngoài cấm vệ quân, không một ai đỡ hắn dậy.
Cố Vãn Ý từ trên giường mỹ nhân của ta tỉnh lại.
Trong phòng đốt than củi, hơi ấm bốc lên, phát ra tiếng lách tách, còn ta trong trang phục tân nương, đang vẽ những cánh hoa mai rụng bên ngoài.
Cố Vãn Ý ôm ta từ phía sau, “Tuyết Phách, ta chỉ còn lại nàng, chúng ta dọn đến Giang Nam được không? Đợi nàng sinh hài tử, đợi thân thể ta khỏe hơn, rồi sẽ quay lại giết sạch bọn chúng.”
Mực đỏ tươi rơi trên giấy tuyên, in ra nhụy hoa mai.
“Hữu tướng cho rằng, vì sao ngài lại tứ cố vô thân đến vậy?”
Cố Vãn Ý ôm ta chặt hơn, “Không sao, cả đời này của ta, vốn không dựa dẫm vào người khác mà sống, mỗi bước đều do chính ta đi.”