Dao Kỳ - Chương 5
20.
Tôi mơ màng đi ký giấy kết hôn với Hạ Du Cảnh.
Lúc Huệ Dao nhìn thấy, đã tức tới mức đấm ngực dậm chân.
“Tớ chỉ đi ra ngoài có mấy ngày! Cậu đã bị tên đàn ông thúi đó lừa đi rồi!”
Tôi đứng thẳng người, cúi chào rồi báo cáo: “Hạ Du Cảnh cho tớ cổ phần, nói năm nào cũng sẽ có hoa hồng. Cậu ta còn nói sẽ chia cho tớ một nửa tài sản ròng của cậu ta, sau này tiền của cậu ta tớ có thể tùy tiện tiêu.”
Huệ Dao vuốt cằm gật đầu: “Ừm, thật ra Hạ Du Cảnh là người đàn ông tốt, chúc mừng hai người.”
Tôi thử hỏi: “Mấy ngày nay cậu và Hạ Kinh Nghiên…”
“Có một buổi biểu diễn ban nhạc mà tớ rất thích, anh ta đưa tớ đi xem.’
“Woa”
Tôi vỗ tay.
Tôi còn tưởng Huệ Dao và Hạ Kinh Nghiên cũng sẽ đi tới bước này.
Nhưng dĩ nhiên Huệ Dao bình tĩnh hơn tôi nhiều.
Cô ấy không giống tôi, chỉ biết ở lì trong nhà rồi ăn ăn ăn.
Cô ấy học piano, cũng quen được rất nhiều người bạn mới trong phương diện đó.
Cô ấy rất hờ hững với Hạ Kinh Nghiên, muốn ngủ là ngủ, không muốn ngủ thì chạy ra ngoài chơi.
Mỗi lần trở về thấy cảnh tôi và Hạ Du Cảnh ân ái, cô ấy lại trợn trắng mắt mắng tôi: “Không tiền đồ!”
Lúc này Hạ Du Cảnh sẽ bịt lỗ tai tôi lại, kêu lên trên tầng: “Anh! Người phụ nữ của anh đã trở về.”
Hạ Kinh Nghiên lạnh lùng đi xuống, hỏi Huệ Dao đi đâu vậy.
Huệ Dao không thèm để ý tới anh ta, xách túi đi lên lầu.
Lúc này Hạ Du Cảnh sẽ mỉm cười.
Hạ Kinh Nghiên lạnh lùng nhìn em trai mình: “Dùng thủ đoạn bỉ ổi để lừa phụ nữ tới tay mà không ngại mất mặt à?”
Tôi khó hiểu: “Thủ đoạn bỉ ổi gì?”
Hạ Kinh Nghiên: “Vị hôn thê mới kia thực ra là em họ của chúng tôi, cố ý tìm tới chọc giận cô.”
Cái gì?!
Tôi mở lớn mắt, đang định tức giận đã thấy Hạ Du Cảnh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ.
Cậu ta quỳ một gối xuống đất, giơ lên cao rồi thành kính nói như thể tôi là một nữ hoàng: “Vợ, viên hồng ngọc được bán đấu giá hôm nay có giá trị lên tới cả trăm triệu, anh muốn tặng nó cho em vì anh cảm thấy em là người phụ nữ xứng đáng có được nó nhất trên thế giới này.”
Tôi lập tức bị mờ mắt, không còn quản được nhiều vậy nữa.
Gì mà em họ là vị hôn thê, làm gì thú vị bằng cái này.
Hạ Du Cảnh thuận thế đè tôi lên sô pha, hôn lên môi tôi. Cậu ta còn giương mắt nhìn lên anh trai nhà mình đang đứng trên cầu thang, ánh mắt như thể đang nói: Nhìn thấy không? Theo đuổi phụ nữ còn cần mặt mũi sao?
Hạ Kinh Nghiên nghiến răng, lạnh lùng xoay người đi lên tầng.
Anh không tin theo đuổi phụ nữ phải dùng tới những thủ đoạn bỉ ổi đó.
Gì mà tìm người tới diễn kịch, nhảy sông, cố ý tắm nước lạnh làm cho mình phát sốt, liên tục giả bệnh nằm trên giường một tháng, còn nói mấy lời âu yếm buồn nôn…
Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của em trai nhà mình.
Dù Mạnh Kỳ có kêu cậu ta cút, cậu ta cũng sẽ vừa kêu vợ vừa hôn cô.
Còn có thể quỳ xuống rửa chân cho Mạnh Kỳ, còn hôn lên mu bàn chân cô.
A.
Mẹ nó, thật mất mặt người nhà họ Hạ.
Một kẻ sợ vợ.
Hạ Kinh Nghiên anh không phải loại đàn ông không có mặt mũi này.
•Phiên ngoại: Cho cậu chép bài tập, vậy mà cậu cũng chép sai.
Căn cứ theo <> ghi lại:
Sau khi Mạnh Kỳ và Hạ Du Cảnh kết hôn được ba tháng, Huệ Dao chính thức phân rõ giới hạn với Hạ Kinh Nghiên. Cũng ngay tối ngày hôm đó, cô ấy mang về một người bạn trai có dòng máu lai mới.
Sáng sớm ngày thứ 4, Hạ Kinh Nghiên cũng mang về một cô gái, tự xưng là “vị hôn thê mới” của anh, nhưng Huệ Dao chẳng có phản ứng gì.
Buổi trưa ngày thứ 4, Huệ Dao mải hi hi ha ha uống rượu vang đỏ với người bạn trai mới còn Hạ Kinh Nghiên bất cẩn đập bể mất ba ly rượu, cũng chẳng ăn một miếng đồ ăn nào.
Tối ngày thứ 4, Huệ Dao phát hiện ra “vị hôn thê mới” của Hạ Kinh Nghiên đã có chồng rồi.
Cô ấy còn chất vấn Hạ Kinh Nghiên vì sao lại tìm tới phụ nữ đã có chồng.
Hạ Kinh Nghiên bất đắc dĩ nói là học theo chiêu của em trai, tìm người tới chọc giận cô, kết quả lại bị Huệ Dao block.
Rạng sáng, Hạ Kinh Nghiên gõ cửa phòng Hạ Du Cảnh, hỏi em trai vì sao cùng dùng chiêu đó mà Huệ Dao lại block anh.
Kết quả bởi vì đánh thức em dâu Mạnh Kỳ, còn bị em trai mắng rồi đuổi ra khỏi phòng.
Buổi tối ngày thứ 5, Hạ Kinh Nghiên hẹn Huệ Dao ra ngoài nói chuyện. Khi ra tới bờ sông, anh đột nhiên nhảy xuống sông.
Nhưng vì không biết bơi, Huệ Dao đành nhảy xuống sông cứu anh lên.
Rạng sáng ngày thứ 6, Hạ Kinh Nghiên không biết bơi bị uống no nước dẫn tới phần phổi bị cảm, cần phải đưa vào bệnh viện gấp.
Buổi tối ngày 20, Hạ Kinh Nghiên vốn đã dần khỏi bệnh đột nhiên phát sốt, kết quả bị phát hiện là do anh tắm nước lạnh trong phòng bệnh. Sau khi Huệ Dao biết còn hung hăng mắng anh tận ba tiếng.
Sáng sớm ngày thứ 30, Hạ Kinh Nghiên trong phòng bệnh ôm chặt Huệ Dao không buông, cầu xin cô gả cho mình.
Anh còn nói ra một đống những lời âu yếm buồn nôn khiến Huệ Dao sợ tới mức còn tưởng anh bị ma nhập, chạy trốn cả đêm.
Buổi tối ngày thứ 31, Hạ Kinh Nghiên mang theo một tấm thẻ ngân hàng kếch xù và một đống đồ cổ quý hiếm đi vào phòng em trai Hạ Du Cảnh, chính thức cầu xin em trai thu nhận mình là học trò, truyền thụ biện pháp theo đuổi vợ.
•Phiên ngoại: Đời này không thể nào hòa hợp được với màu xanh lục.
Vị hôn thê giả kia của Hạ Du Cảnh – cũng chính là em họ cậu ta kết hôn.
Đối tượng dĩ nhiên là nam quản gia Đồng Tường Vũ.
Hạ Du Cảnh rất ghét bỏ hai người này.
Mạnh Kỳ hỏi cậu ta vì sao, cậu ta nói: “Nghĩ tới việc anh ta từng để vai trần trước mặt em, anh rất khó chịu.”
Có lẽ những lời này đã bị Đồng Tường Vũ nghe được.
Năm sau, Đồng Tường Vũ và em họ nhà họ Hạ sinh ra một đứa con trai, đặt tên ở nhà là Lục Lục.
Mẹ Thái tử thường xuyên ôm đứa nhỏ về nhà chơi, không ngừng gọi “Lục Lục”.
Hạ Du Cảnh tức tới mức xém chút dọn ra khỏi nhà. Từ lúc đó, mỗi lần thấy đứa nhỏ đều sẽ đi đường vòng, còn đào bỏ hết toàn bộ thực vật có màu xanh ở trong nhà.
Mẹ Thái tử tưởng là con trai ghét trẻ con, lén nói với Mạnh Kỳ: “Kỳ Kỳ, Du Cảnh không thích trẻ con là do tâm lý nó biến thái, đi theo nó ấm ức cho con rồi.’
“Con yên tâm, mẹ cho con 7% cổ phần, sau này con không cần lo việc dưỡng lão.”
Mạnh Kỳ lại hỏi mẹ Thái tử: “Mẹ, gần đây anh Kinh Nghiên thế nào rồi? Huệ Dao nói anh ấy vẫn còn quấn chặt lấy cậu ấy không buông.”
Mẹ Thái tử bắt đầu giả ngu: “Hả? Kinh Nghiên là ai? Con đang nói tới trái trứng ngu ngốc theo đuổi một người phụ nữ tận một năm vẫn chưa được kia à? Mẹ không quen biết nó.”
Mạnh Kỳ: “…”
•Phiên ngoại: Trời xui đất khiến.
Mạnh Kỳ và Huệ Dao đều là trẻ mồ côi.
Vậy nên thực ra bọn họ cũng không có sinh thần bát tự chính xác.
Ngày đó, bọn họ nhìn thấy có một nhóm buôn người định nhân cơ hội bắt cóc hai đứa nhỏ ở trong thôn.
Từ nhỏ tới lớn, vì để tự bảo vệ mình, bọn họ đều học một ít võ.
Mạnh Kỳ, Huệ Dao đánh nhau với bọn buôn người một trận, còn bị thương. Họ đánh đuổi đám người kia đi, cứu được hai đứa nhỏ rồi đưa về nhà.
Nhóm buôn người đó vô cùng không cam lòng.
Lượn lờ trong thôn một lúc lâu, định lựa lúc trả thù nhưng mãi vẫn không thành công.
Đúng hôm đó, mẹ Thái tử dẫn theo một nhóm vệ sĩ áo đen vào trong thôn.
Cầm sinh thần bát tự đi hỏi khắp nơi xem có ai biết cô gái nào có sinh thần bát tự như vậy không, lệch một chút cũng được.
Bọn buôn người thấy bọn họ ùa ùa tới, khí thế ngút ngàn như thể đi trả thù hoặc làm ra hành động gì đó không hợp pháp.
Vì thế bọn họ nảy sinh lòng ác ý, cố ý chỉ vào Mạnh Kỳ và Huệ Dao, nói sinh thần bát tự hai người chính là như vậy, giống y đúc.
Mẹ Thái tử lập tức dẫn người tiến lên, đưa Mạnh Kỳ và Huệ Dao lên trực thăng rồi rời đi.
–
Ra là đi đón con dâu của hào môn cao cấp!
Bọn buôn người vô cùng choáng váng.
Bọn họ càng nghĩ càng thấy không cam lòng, hao tổn tâm sức, trải qua trăm ngàn cay đắng để tìm mẹ Thái tử.
Nói sinh thần bát tự kia là giả, hai người bọn họ không xứng với hai anh em nhà Thái tử.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ và Huệ Dao giải trừ hôn ước rồi biến mất.
Mẹ Thái tử bị mất con dâu, vô cùng tức giận, bèn sai người hung hăng đánh hai tên buôn người một trận rồi nhốt vào tù.
•Phiên ngoại: Độc thoại cá nhân của Hạ Du Cảnh.
Phiền chết mất.
Mẹ lại bắt đầu tìm vợ cho cậu ta và anh trai.
Hai anh em bọn họ chỉ thích chơi bóng và đua xe, thật sự không có hứng thú với phụ nữ.
Nhưng mẹ cậu ta tư tưởng phong kiến, nói có vợ là một chuyện vô cùng hạnh phúc, một hai đòi bọn họ kết hôn.
Giữa trưa hôm nay, mẹ cậu ta đón hai cô gái từ bên ngoài về.
Chỉ vào một trong số đó rồi nói với cậu ta: “Du Cảnh à, đây là vị hôn thê của con, tên Huệ Dao. Sớm về nhà một chút!”
Hạ Du Cảnh lạnh lùng liếc nhìn Huệ Dao một cái.
Không có hứng thú.
Cậu ta nhấc chân phải rời đi.
Khi tôi mặc váy ngủ đứng ở phòng khách, không biết em trai Thái tử, Hạ Du Cảnh đang bơi ở sân nhà đã vào từ khi nào.
Còn mải ríu rít.
Nhưng… âm thanh khá ngọt ngào.
Hạ Du Cảnh đưa mắt nhìn lên.
Chỉ thấy có một cặp núi giả lấp ló dưới chiếc váy màu trắng của cô gái.
Khuôn mặt nho nhỏ, làn da trắng muốt và đôi mắt to tròn, đen láy.
Bỗng cô khẽ mỉm cười.
Hạ Du Cảnh cảm thấy trái tim có hơi rung động.
Có chút tê dại.
Cậu ta hỏi quản gia xem đây là ai, quản gia nói là vị hôn thê của anh cả, tên Mạnh Kỳ.
Hạ Du Cảnh có nhớ.
Mấy ngày kế tiếp, cậu ta không được ngủ ngon giấc.
Cứ nhắm mắt lại thì lại thấy nụ cười của cô gái tên Mạnh Kỳ kia.
Cậu ta xoay người ngồi dậy, lấy ra cuốn sổ nhật ký khi còn nhỏ. Phía trên toàn là mấy món đồ anh trai trộm của cậu ta, kẹo và mấy chục thứ khác.
Vậy nên bây giờ cậu ta lấy đi vị hôn thê của anh trai chắc cũng chẳng sao đâu.
Anh trai sẽ không keo kiệt vậy đâu.
Ngày Hạ Du Cảnh chuẩn bị ra tay, đang bơi lội ở bể bơi trong sân.
Cậu ta đang suy nghĩ xem nên quyến rũ cô gái đơn thuần này như thế nào.
Kết quả, cô gái mà cậu ta cho là đơn thuần đang mặc váy ngủ màu đen đi xuống.
Còn cố ý kéo thấp cổ áo xuống, không ngừng quay về phía đó cho cậu ta xem hệt như một con thỏ trắng hư hỏng, không có chút đơn thuần nào như dáng vẻ bề ngoài.
Hạ Du Cảnh nhướng mày.
Giả vờ sao?
Vậy cậu ta càng thích.
Cậu ta lên bờ, cúi đầu nhìn thoáng qua cơ ngực, cơ bụng của mình rồi cất bước đi qua phía Mạnh Kỳ.
•Phiên ngoại: Độc thoại cá nhân của Hạ Kinh Nghiên.
Thẳng nam thì có độc thoại gì.
Không có độc thoại.
Còn đang theo đuổi vợ, có thể thành hay không vẫn còn là một ẩn số.
(Hết truyện)