Dao Kỳ - Chương 4
15.
Sắc mặt Hạ Du Cảnh lập tức trở nên rất đáng sợ.
Cậu ta lạnh lùng nhìn chằm chằm người quản gia nam mặc tạp dề lộ vai trần.
Dường như muốn xuyên thủng cơ bắp rắn chắc của người ta ra vậy.
Nam quản gia *thụ sủng nhược kinh, lập tức phối hợp giữ chặt lấy tay của tôi, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Đồng Tường Vũ, bạn trai của tiểu thư, sở trưởng của tôi là nấu lạp xưởng.”
(*) Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cạch một tiếng, Hạ Du Cảnh đẩy ghế ra đứng dậy.
Tôi có cảm giác chiến thắng như khi học sinh tiểu học đánh nhau, đắc ý nói: “Đi thong thả, không tiễn –”
Còn chưa nói dứt lời.
Tôi đã bị Hạ Du Cảnh kéo tay lôi ra bên ngoài.
“Này! Cậu làm gì!”
Hạ Du Cảnh kéo tôi ra bên ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm tôi: “Bạn trai chị? Anh ta biết tối hôm qua chúng ta làm cái gì không?”
“Cậu kéo tôi ra đây chỉ để hỏi cái này?”
“Chẳng lẽ hỏi trước mặt anh ta?” Cậu ta đen mặt.
“Chị cũng không phải món đồ chơi cho đàn ông tranh đoạt.”
Một câu nói khiến cho tôi im lặng.
Vào lúc này sao cậu ta lại đàng hoàng như vậy! Không phải nên làm ra mấy hành động của bá đạo tổng tài sao?
“Không nói?” Hạ Du Cảnh cười lạnh: “Không phải chị thích đổi đàn ông sao? Hay là chị đổi bạn trai của chị với vị hôn thê của tôi đi?”
Tôi cắn răng: “Cậu đừng nói hươu nói vượn! Bạn trai mới của tôi không thích đội mũ xanh giống như cậu đâu, anh ấy rất yêu tôi!”
Sự thật chứng minh, lời nói không thể nói bậy.
Buổi tối, tôi và Hạ Du Cảnh cãi nhau ở phòng bếp vì chuyện trứng xào cà chua bỏ đường hay bỏ muối.
Bỗng nhiên nghe thấy trên lầu có âm thanh lạ, còn tưởng Huệ Dao đang đánh nhau với Hạ Kinh Nghiên.
Kết quả đợi khi chúng tôi đẩy cửa nhà kho trên tầng ra.
Lại thấy Đồng Tường Vũ đang ôm hôn vị hôn thê mới kia.
Nhìn đống hỗn độn dưới đất, có lẽ chuyện gì cần làm đều đã làm rồi.
Thấy chúng tôi xuất hiện, Đồng Tường Vũ và vị hôn thê ôm chặt lấy nhau như một cặp đôi số khổ bị chia rẽ.
“Tiểu thư, anh Hạ, thực xin lỗi! Chúng tôi thật lòng thích nhau.”
Tôi: “…”
Hạ Du Cảnh: “…”
Tôi khẽ bật cười.
Hạ Du Cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “A, bóng đêm tối nay thật xanh.”
16.
Tôi kéo Hạ Du Cảnh đi.
Dù sao thì người trẻ tuổi cũng còn chưa xong việc đâu.
Củi khô bén lửa gì đó không phải rất bình thường sao?
Có lẽ là nhất kiến chung tình, hơn nữa nguyện ý qua lại với anh ta là chuyện hiếm gặp tới mức nào.
Đi trong vườn hoa, Hạ Du Cảnh im lặng không nói gì.
Cuối cùng tôi cũng nhớ tới mình đang cầm ba trăm triệu nhà cậu ta, bèn mở miệng khuyên nhủ cậu ta: “Cậu cũng đừng quá buồn, đổi vị hôn thê là truyền thống tốt đẹp của nhà họ Hạ các cậu mà. Cậu xem cậu và anh trai cũng đã đổi rồi, con gái nhà người ta đổi thì có sao? Làm người không thể quá tiêu chuẩn kép.”
“Dù sao cậu cũng có tiền như vậy, sau lại đổi một vị hôn thê không phải tốt hơn sao? Cậu cũng đâu được lựa chọn.”
Hạ Du Cảnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Chị rất thích tiền?”
“Vô nghĩa.”
Ai lại không thích tiền chứ.
Cậu ta lại nói: “Tôi cực kì có tiền.”
Tôi chống nạnh: “Ha, bây giờ tôi cũng là phú bà! Kiếm được bằng bản lĩnh đó! Nhưng vẫn kém xa cậu, cậu là phú hào đỉnh cao mà.”
Haiz, thật hâm mộ, có tiền còn có quyền.
Hạ Du Cảnh nói tiếp: “Vậy vì sao chị không thích tôi?”
Tôi khẽ ngẩn ra.
Tôi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt cậu ta đang nhìn tôi.
Ánh mắt kia sâu đậm, bên trong còn phảng phất có một thứ trân quý hơn cả tiền, gọi là tình yêu.
Tôi và Huệ Dao chưa bao giờ gặp, cũng không dám tin.
Tôi có chút ngây ngốc, nói lắp: “Lời này của cậu giống như cậu thích tôi vậy.”
“Ừm.” Hạ Du Cảnh nói theo.
Tôi càng ngây người.
17.
Tôi và Huệ Dao lớn lên cùng nhau trong thôn.
Người trong thôn luôn chê cười chúng tôi là hai đứa ngốc không phải bởi vì trông chúng tôi khờ khạo.
Mà còn bởi vì chúng tôi đều không có cha mẹ.
Chúng tôi là trẻ mồ côi, ăn cơm của thiên hạ để lớn lên. Tôi biết ăn nói hơn Huệ Dao nên thường đi khắp các nhà xin cơm.
Huệ Dao kiên cường và bình tĩnh hơn tôi, cô ấy luôn có mấy mẹo vặt ma quỷ để kiếm được chút ít tiền, chỉ mấy đồng lẻ.
Có lúc chúng tôi thật sự muốn thỏa mãn cơn thèm nên đã mua một túi thức ăn cho mèo. Một túi đó có thể ăn được tận mấy ngày, ăn xong còn có thể liếm giấy đóng gói.
Từ nhỏ chúng tôi đã biết, chúng tôi là những đứa trẻ bị vứt bỏ. Chúng tôi chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau, không thể tin những người khác.
Ví dụ như giờ phút này.
Hạ Du Cảnh nói thích tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là cảnh giác.
Tôi có gì để cậu ta thích.
Chúng tôi xinh đẹp, dáng người đẹp?
Mỹ nữ bên cạnh cậu ta nhiều như mây, tôi thì tính là gì.
Nhưng ánh mắt cậu ta quá mức tha thiết, chân thành khiến tôi phải dao động, nghi ngờ, tin tưởng rồi lại nghi ngờ.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, tôi cảm giác như vỏ trái đất đang rung chuyển bên trong lòng mình.
Vì thế tôi nói: “Tôi là trẻ mồ côi, cậu thích gì ở tôi?”
Hạ Du Cảnh khó hiểu nói: “Thích chị thì sao phải để ý chị là trẻ mồ côi? Tôi cũng không phải muốn làm ba chị.”
Tôi: “…”
Thấy tôi không nói lời nào, hô hấp của Hạ Du Cảnh dần trầm xuống: “Chị không tin à?”
“Không tin.” Tôi buột miệng thốt ra.
“Vậy chị muốn như nào mới tin?”
“Vậy… cậu nhảy xuống sông tôi sẽ tin.”
Tôi chỉ tùy tiện nói ra lời ban nãy, bởi vì sẽ không có ai ngốc như vậy.
Nhưng cậu ta nghe vậy chỉ nói một chữ “Được”.
Sau đó là một tiếng bùm.
Hạ Du Cảnh trực tiếp nhảy vào giữa sông trước mặt tôi.
19.
Tôi đã khóc ở bên cạnh bờ sông hệt như Từ Tuấn Đại.
Thu hút toàn bộ người xung quanh biệt thự đi tới.
Mọi người soi đèn pin, còn tưởng đã xảy ra án mạng kinh hoàng gì đó.
Kết quả, Hạ Du Cảnh tự mình bơi vào bờ.
Tôi vừa nhìn thấy cậu ta đã tiến lên, bổ nhào vào trong lòng cậu ta, gắt gao ôm chặt lấy cậu ta.
Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của cậu ta, trái tim tôi dần bình tĩnh trở lại.
“Cậu làm tôi sợ muốn chết! Kẻ điên này! Đang âm độ đấy, cậu không muốn sống nữa à!”
Tôi mắng cậu ta, đấm cậu ta.
Hạ Du Cảnh đưa tay nâng mặt tôi lên, rồi cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi tôi.
Tôi cắn cậu ta, cậu ta cũng không nhả ra.
Những người vây xem đều ném vỏ dưa, vỏ trứng vào chúng tôi.
“Mẹ kiếp, buổi tối còn ở đây diễn kịch tình tứ! Thằng điên, con điên!”
Theo lý, thân là em trai Thái tử, sao Hạ Du Cảnh có thể chịu đựng được loại chửi rủa này.
Kết quả lần này cậu ta lại vờ như mắt điếc tai ngơ.
Đôi mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, dường như trên thế giới này chỉ còn lại mình tôi vậy.
Hàng lông mi cậu ta rất dài, bị ướt nước nên chớp chớp liên tục.
Hệt như một cái bàn chải nhỏ gãi vào trái tim tôi, rất ngứa, rất khó chịu.
“Tôi thích chị, bây giờ đã tin chưa?” Hạ Du Cảnh khẽ hỏi tôi.
“…”
“Có đủ chưa? Nếu không đủ tôi lại nhảy thêm mấy lần nữa, nhảy tới khi nào chị tin mới thôi.”
Một đoạn Mary Sue thô tục.
Huệ Dao luôn phổ cập khoa học cho tôi, cô ấy nói tuyệt đối đừng để bị đàn ông lừa như vậy.
Trong lòng tôi vẫn không ngừng nhắc nhở chính mình.
Nhưng cái mũi lại hơi ê ẩm.
“Mạnh Kỳ, chị nói gì đó đi. Chị muốn phán tử hình tôi thì cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
“Ông đây có chỗ nào không so được với tên quản gia vai trần kia, cùng lắm ông đây cũng làm quản gia cho chị là được. Chị muốn thế nào cũng được, dù chị muốn tôi chết…”
Tôi bỗng nhón mũi chân, ngửa đầu lấp kín môi cậu ta lại, không cho cậu ta tiếp tục nói nữa.
Tên đàn ông thúi, nói nhiều lời vậy làm gì!
19.
Nhưng tạm thời Hạ Du Cảnh cũng chẳng nói được nhiều như vậy.
Cậu ta phát sốt.
Nói ra cũng thật kỳ lạ.
Tối hôm nhảy sông trở về không có chút gì, cậu ta vẫn tắm rửa, ăn uống bình thường. Nhưng qua tối hôm sau cậu ta lại đổ bệnh.
Nóng tới mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Tôi hết cách, chỉ đành ngày nào cũng ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho cậu ta.
Không ngờ tới người đàn ông thường ngày phong lưu, phóng khoáng như vậy khi sốt lại dính người tới thế.
Có lúc tôi chỉ định rời đi trong chốc lát, cậu ta sẽ liên tục kêu tôi.
Kêu mà tôi không chú ý, cậu ta sẽ gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi không trả lời lại, cậu ta sẽ chuyển khoản, mượn cái này để thông báo tới tôi.
Mấy lần đầu chỉ chuyển mười vạn mười vạn một.
Sau dần chuyển thành 100 vạn.
Cậu ta bệnh một tháng, tôi thu được tận mấy ngàn vạn.
Sau khi nhận được tiền, tuy ngoài mặt tôi vẫn giả vờ ngại ngùng: “Cậu chuyển cho tôi nhiều tiền vậy là gì.”
Hạ Du Cảnh vùi đầu vào trong hõm cổ tôi: “Tôi chỉ muốn được nhìn thấy chị, muốn chị ở bên cạnh tôi, ngửi thấy mùi hương của chị.”
“Vậy cậu đừng để là tặng… cái chuyển khoản này có thể thu hồi mà.”
Cậu ta bỗng ngước mặt lên, híp mắt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cho rằng cậu ta định mắng tôi.
Đang suy nghĩ nên đáp lại cậu ta như thế nào.
Hạ Du Cảnh đột nhiên ghé sát lại hôn tôi một cái, hành động này nhẹ nhàng nhưng tràn ngập tình cảm.
“Có một loại giấy chứng nhận có thể tránh bị thu hồi, còn có thể cho chị gấp bội số tiền đó, chị có muốn không?”
Tôi mở lớn hai mắt: “Còn có chuyện tốt như vậy?”