Dao Kỳ - Chương 3
10.
Khi tôi vọt tới phòng bên cạnh.
Huệ Dao đang bị Hạ Kinh Nghiên sắc mặt lạnh lùng đè xuống thân, hai chân còn đang đong đưa lung tung.
Trong phòng quần áo bay tứ tung.
Huệ Dao thấy tôi, hoảng sợ nói: “Chạy đi! Mạnh Kỳ! Đừng nhìn nữa, mau chạy đi –”
“Tớ sẽ cùng đi với cậu!”
Tôi tiến lên muốn kéo Huệ Dao, nhưng giây tiếp theo đã bị người bế bổng lên từ đằng sau.
Hạ Du Cảnh ôm lấy eo tôi, quăng tôi qua sô pha ở bên cạnh.
Tôi giãy giụa muốn bò dậy, lại bị cậu ta đè trở lại.
Cậu ta rút cà vạt ra, cột hai tay tôi lên trên đỉnh đầu.
Tay của tôi không thể động đậy, chỉ đành dùng chân đạp cậu ta.
“Hạ Du Cảnh, cậu muốn làm gì! Tôi, tôi là chị dâu trước của cậu đó!”
“Không phải chị muốn đổi sao? Chị, dâu, trước, của, tôi!”
Hạ Du Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đổi xong lại hối hận à? Chọn một lần 20 trai bao, chị thật sự rất biết chơi đó.”
“Đó… đó là hiểu lầm thôi! Cậu thả tôi ra trước đã, tôi sẽ giải thích với cậu!”
Bàn tay Hạ Du Cảnh khẽ xoa nhẹ cổ tôi, cười như không cười nói: “Buông chị ra? Có phải tôi vừa buông chị ra, chị sẽ lập tức nhào ra ban công sau đó nhảy ra ngoài đúng không?”
Đáng giận, bị cậu ta nhìn thấu rồi!
Tôi phát hiện không thể nói đạo lý với cậu ta.
Hình như cậu ta có chút mất lý trí, đôi mắt màu đỏ tươi như thể giây tiếp theo sẽ lấy mạng tôi.
Vào lúc tôi đang hoảng, một tiếng quát đầy giận dữ vang lên: “Cẩu nam nhân! Không được ngược đãi Kỳ Kỳ của bà đây!”
Không biết Huệ Dao né tránh được Hạ Kinh Nghiên như thế nào, cô ấy đột nhiên xông tới đẩy Hạ Du Cảnh, kéo tôi lên.
May mắn chân tôi còn chưa bị trói, lập tức được Huệ Dao kéo dậy.
Chúng tôi lảo đảo chạy ra bên ngoài phòng.
Hạ Du Cảnh và Hạ Kinh Nghiên lập tức đuổi theo.
Chân bọn họ dài, chạy rất nhanh. Chúng tôi hoảng hốt chạy lên trên tầng.
Trong quá trình chạy, một góc chiếc váy dài của tôi bị Hạ Du Cảnh túm lấy, tiếng váy rách vang lên, bị xé xuống một mảng lớn.
Bài học này khiến cho tôi nhớ: Sau này đi chọn trai bao nhất định phải mặc quần.
Váy làm gì cũng không tiện, bị bắt cũng không dễ chạy.
Tôi và Huệ Dao chạy vào trong một căn phòng, khóa trái cửa lại.
Huệ Dao nói: “Có ban công, chúng ta bò xuống bằng dây thừng!”
Chúng tôi lập tức lấy dây thừng ra, định thả xuống dưới tầng.
Kết quả vừa thò đầu ra ngoài đã phát hiện dưới mỗi cái ban công và cửa sổ đều đặt phao cứu sinh.
Bên ngoài sân biệt thự có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen, vây quanh trong ngoài tận ba lớp.
Cách đó không xa, có mười mấy chiếc xe ánh đèn lập lòe đứng đó đợi lệnh.
Trận thế này, bắt Phật Tổ Như Lai cũng được.
Thái tử Bắc Kinh đáng sợ vậy!
Tôi và Huệ Dao liếc nhìn nhau, có chút tức giận.
11.
Còn chưa đợi chúng tôi giận xong.
Cánh cửa phòng đã khóa bị đập tung.
Vệ sĩ mặc đồ đen cầm búa đứng qua một bên, Hạ Kinh Nghiên và Hạ Du Cảnh đi tới.
Tôi và Huệ Dao không có chỗ trốn, chỉ đành ôm lấy nhau, run bần bật.
Bọn họ tới gần.
Chúng tôi lùi về phía sau.
Bọn họ lại tới gần.
Cuối cùng chúng tôi không còn đường lui nữa, rúc ở trong góc phòng.
Quần áo chúng tôi rách nát hệt như hai ăn xin nghèo túng (bản xinh đẹp).
Trên mặt bọn họ phủ đầy mây đen, gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi.
“Nói chúng tôi là lục ca lục đệ?”
“Thích đổi đàn ông đúng không?”
“Được, đêm nay chúng ta đổi cho đủ.”
Ba câu hỏi đoạt linh hồn liên tục vang lên.
Tôi và Huệ Dao không thể trả lời.
Hai người đàn ông đã tức giận tới cùng cực nhào tới.
Tôi và Huệ Dao gắt gao ôm chặt lấy nhau như một cặp đôi mệnh khổ bị gia đình ngăn cấm ép chia cách.
“Hu hu hu Dao Dao!”
“Hu hu hu Kỳ Kỳ!”
Hạ Kinh Nghiên ôm Huệ Dao vào căn phòng bên cạnh.
Tôi bị Hạ Du Cảnh ôm lên trên giường.
Một trận phong ba bão táp quét qua hai phú bà đáng thương.
12.
Tuy hai người bọn họ đều đẹp trai, đúng là dùng tốt hơn trai bao nhiêu, phần mềm phần cứng đều là đỉnh cao.
Nhưng chúng tôi cũng không dễ dàng chịu thua như vậy.
Dù sao thì cũng đã thành phú bà, kẻ có tiền đều rất kiêu ngạo.
Tôi lớn giọng nói: “Huệ Dao, cậu bắt đầu chưa!”
Âm thanh đứt quãng của Huệ Dao truyền tới từ phòng bên kia: “Bắt rồi rồi!”
Tôi lại kêu lên: “Vậy bây giờ độ sướng của cậu là bao nhiêu!”
Huệ Dao trả lời: “Có lẽ khoảng 30%!”
Hạ Kinh Nghiên không nói gì, nhưng tôi bắt đầu nghe thấy tiếng Huệ Dao mắng chửi người.
Tôi nói tiếp: “À, vậy cậu vẫn tốt, tớ chỉ mới 20%.”
Hạ Du Cảnh cắn răng: “Không được nói lung tung!”
Đáng tiếc dù Thái tử và em trai Thái tử có một tay che trời thế nào cũng không che được âm thanh lan truyền trong không khí.
Huệ Dao: “Bây giờ tớ cảm giác được 40%!”
Tôi: “Tớ 40,1287%, Hạ Kinh Nghiên phải cố hơn nữa!”
Huệ Dao: “Tớ 55%! Có phải Hạ Du Cảnh không dùng được không?”
Tôi: “A a a! Woa, tớ 60%!”
Chúng tôi liên tục kêu lên như vậy.
Kêu cả đêm.
Giống hệt như đội cổ vũ vậy.
Cuối cùng kêu tới tận khi mặt trời mọc, Hạ Kinh Nghiên và Hạ Du Cảnh đều mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Rốt cuộc không cày hỏng ruộng, chỉ mệt chết trâu thôi.
Có lẽ đây chính là cái gọi là “Người phụ nữ vô liêm sỉ may mắn nhất.”
13.
Tôi và Huệ Dao trốn được khỏi móng vuốt, cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Tắm rửa xong, chúng tôi tới nhà ăn ăn uống thoải mái.
Vận động xong ăn uống rất ngon miệng, tôi ăn một hơi hai cái lạp xưởng, ba miếng bò bít tết và bốn cái bánh sừng trâu.
Dĩ nhiên tôi vẫn có ý đồ chạy trốn.
Nhưng đám vệ sĩ trong sân không có ruộng để cày nên tinh thần rất tốt.
Chúng tôi hậm hực quay trở lại.
Tôi nói: “Bây giờ phải làm sao đây? Sớm muộn gì hai người bọn họ cũng tỉnh, tỉnh dậy liệu có chơi chết chúng ta không?”
Huệ Dao nói: “Chắc sẽ không đâu, sẽ chậm rãi tra tấn? Giống như cách hoàng đế đối xử với An Lăng Dung vậy.”
Tôi nói: “Hả? Đó là tập nào?”
Huệ Dao nói: “Đoạn sau đó, cậu không thấy à?”
Tôi lắc đầu, vì thế hai đứa tôi bắt đầu xem phim truyền hình.
Đang xem tới đoạn hăng say thì bỗng bị cắt điện.
Vừa quay đầu, hai con trâu, à không, hai anh em đã tỉnh dậy từ khi nào, đang đen mặt đứng sau chúng tôi.
Hạ Kinh Nghiên ăn mặc chỉnh tề, đang cài cái cúc áo trên cùng.
Còn Hạ Du Cảnh chỉ mặc một cái quần đùi lớn, trên phần ngực toàn là vết cào đỏ rực.
Tôi tức giận nói: “Nhìn anh cậu kìa! Đừng làm tôi mất mặt! Mặc quần áo đàng hoàng vào!”
Hạ Du Cảnh cười nhạt: “Mất mặt chị, chẳng phải tôi là người bất tài bị chị vứt bỏ sao?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, chuông cửa đã kêu lên.
Trong lòng tôi thầm hoảng hốt, sẽ không phải trai bao mà Huệ Dao đặt trên mạng tới cửa phỏng vấn đó chứ?!
May là không phải.
Người đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, mặc váy hoa nhí. Vừa nhìn thấy Hạ Du Cảnh, cô ta đã ngọt ngào kêu lên: “Anh Cảnh!”
14.
Hạ Du Cảnh đi cùng cô gái kia vào trong thư phòng.
Tôi yên lặng ngồi trên sô pha.
Thái tử lạnh lùng Hạ Kinh Nghiên vốn không để ý tới tôi, nhưng điện thoại anh bỗng kêu. Sau khi xem xong, anh bỗng nhìn về phía tôi:
“Ghen à?”
Ai, ai ghen chứ?!
Tôi tức giận cãi lại: “Hóa ra anh biết nói chuyện à?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kinh Nghiên trầm xuống, lạnh lẽo nhìn tôi.
Tính cách lạnh lùng này là điểm không tốt, đấu võ mồm chẳng có lấy một chút cơ hội thắng.
Qua vài phút, Hạ Kinh Nghiên lại nói: “Đó là vị hôn thê mới của A Cảnh.”
Tôi lại cãi lại lần nữa: “Còn A Cảnh, lúc anh và Huệ Dao làm gì đó, anh có nghĩ tới A Cảnh của anh sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kinh Nghiên lại trầm xuống lần nữa.
Vừa hay Huệ Dao đi tới, hung hăng đá vào chân anh một cái: “Anh làm gì vậy! Đừng bắt nạt Kỳ Kỳ của em!”
Hạ Kinh Nghiên vươn tay kéo cô ấy vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Người ác không nói nhiều.
Tôi khẽ hừ lạnh.
Rồi lại thầm nghĩ.
Vì sao Hạ Du Cảnh có vị hôn thê mới mà Hạ Kinh Nghiên lại không có chứ?
Đợi bọn họ hôn xong, tôi lén lút hỏi Huệ Dao.
Huệ Dao nói để cô ấy hỏi Hạ Kinh Nghiên.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp hỏi ra đáp án, khi ăn cơm, Hạ Kinh Nghiên đã nói với với Hạ Du Cảnh: “Mạnh Kỳ hỏi người phụ nữ của anh rằng vì sao em có vị hôn thê.”
Tôi ngẩn ra, tức giận nói: “Ai hỏi chứ!”
Hạ Kinh Nghiên: “Là ai trong lòng tự biết rõ!”
Huệ Dao cũng tức giận: “Ai là người của phụ nữ của anh! Cái tên muôi lớn này, câm miệng lại cho tôi!”
Đúng vậy! Ghét chết đi được! Sao Huệ Dao lại hôn môi với kiểu đàn ông này chứ!
Tôi đột nhiên đứng dậy, nhìn qua đôi mắt đang nheo lại của Hạ Du Cảnh.
Khóe miệng cậu ta hơi cong lên, chiếc áo sơ mi đã cởi bỏ hai cúc phía trên để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Quyến rũ gì mà quyến rũ!
“Cô Mạnh, sao lại kích động như vậy?” Hạ Du Cảnh cười như không cười nói: “Có gì muốn chỉ dạy vị hôn thê mới của tôi sao?”
“Không có.” Tôi vươn tay, tùy tiện kéo người phía sau lại: “Xin giới thiệu chút, đây là bạn trai của tôi, cũng là quản gia biệt thự của chúng ta, Đồng Tường Vũ.”