Dao Kỳ - Chương 1
1.
Tôi tuổi con heo, từ nhỏ đã chỉ biết ăn.
Bạn thân tôi tuổi chuột, từ nhỏ đã hay lén lút như trộm.
Người trong thôn nói chúng tôi là một đôi ngốc, sẽ không có tiền đồ.
Đúng là không có, bởi vì chúng tôi đã trực tiếp bay lên – được máy bay trực thăng đón đi rồi.
Người tới đón chúng tôi chính là mẹ của Thái tử Bắc Kinh.
Bà ấy nói, độ tương thích giữa bát tự của chúng tôi và hai con trai bà ấy là 99,87273%, cao nhất cả nước nên kêu chúng tôi đính hôn.
Người đính hôn với tôi là Thái tử Hạ Kinh Nghiên, người bạn thân tôi đính hôn là em trai Thái tử Hạ Du Cảnh.
Nhưng chúng tôi vào nhà họ Hạ ở đã ba tháng, hai vị Thái tử vẫn lạnh như băng.
Không chỉ không chạm vào chúng tôi lấy một lần, còn chẳng bước chân vào phòng của chúng tôi.
Tôi nhét một miếng khoai tây chiên vào trong miệng: “Đây là Thái tử gì chứ! Thái giám mới đúng!”
Sau một lúc im lặng, bạn thân nói: “Như vậy chúng ta vừa không có được đàn ông, cũng không có được tiền, chẳng thà chơi les còn hơn.”
Tôi vừa nhai vừa nói: “Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
Bạn thân nói: “Cậu chỉ biết lướt điện thoại suốt ngày, ha ha ha, ngốc quá. Sau này già rồi vào viện dưỡng lão rẻ sẽ bị người chăm sóc đánh cho đấy.”
Sau khi tôi nghe xong bèn bật cười “ha hả” một trận, sau đó rơi vào trầm tư.
Sau một phen bàn luận, bạn thân lấm la lấm lét nói: “Người xưa nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Cậu đi quyến rũ vị hôn phu của tớ đi!”
Tôi tức giận nói: “Cậu nói cái gì vậy! Sao tớ có thể làm ra chuyện như vậy được?!”
Bạn thân: “Dù sao cũng chưa ký giấy kết hôn, trên hợp đồng có viết, nếu nhà trai giải trừ hôn ước thì phí bồi thường sẽ gấp đôi, chúng ta có thể lấy được hơn ba trăm triệu.”
Tôi đột ngột đứng dậy: “Tớ chắc chắn sẽ ngủ với vị hôn phu của cậu.”
2.
Tôi vốn tưởng rằng quyến rũ em trai Thái tử là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nghe bạn thân nói, cô ấy đã thử quyến rũ em trai Thái tử một tuần trước, nói chân mình bị đau không đi đường được, muốn cậu ta bế.
Kết quả em trai Thái tử trực tiếp tìm bác sĩ chữa trị tê liệt tới cho cô ấy.
Nhưng khi tôi mặc váy ngủ đứng trong phòng khách, không biết em trai Thái tử, Hạ Du Cảnh đang bơi lội ở ngoài sân tiến vào từ khi nào.
Phần cơ ngực rắn chắc, trần trụi của cậu ta lộ rõ, những giọt nước đọng lại chảy dọc theo cơ bụng xuống dưới.
Tôi không kiềm được cũng đưa mắt nhìn xuống…
“Chị dâu tương lai.” Hạ Du Cảnh nho nhã gọi tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu ta vươn tay lau đi sữa bò trên khóe miệng tôi, ánh mắt tối đen lại: “Bị chảy ra ngoài rồi, đừng làm ướt quần áo.”
Hả?
Không phải bạn thân nói em trai Thái tử lạnh như băng sao? Đây không phải rất nhiệt tình hay sao?
Tôi không kịp nghĩ nhiều như vậy, lập tức chảy nước mắt, nức nở nói: “Cậu thật tốt, anh cậu chưa từng quan tâm tôi như vậy. Tôi chỉ có một mình, mỗi đêm đều cô đơn tới mức không ngủ được, chỉ có thể dậy kiếm gì đó ăn khuya…”
“Chị dâu đừng khóc, là anh tôi không đúng. Người làm em trai như tôi nên thay anh ấy xử lý.” Hạ Du Cảnh vừa lau nước mắt cho tôi, vừa ôm lấy tôi.
Khi chúng tôi nằm bên nhau, tôi mới cảm thấy tiến triển nhanh quá mức rồi! Tôi cần phải rụt rè một chút.
Đôi tay tôi chống lên cơ ngực Hạ Du Cảnh, tôi khẽ cắn môi, ngại ngùng hỏi: “Từ từ đã, tuy tôi và anh cậu còn chưa ký giấy kết hôn nhưng chúng ta làm vậy liệu có phải… không được tốt lắm không?”
Động tác của Hạ Du Cảnh khẽ dừng lại, sau đó cậu ta gật đầu: “Ừm, đúng là không tốt lắm.”
Nói rồi cậu ta xoay người nằm xuống, để tôi ngồi lên phía trên: “Vậy đổi vị trí một chút.”
Tôi còn đang do dự đã nghe thấy tiếng bạn thân vang lên bên ngoài: “Mạnh Kỳ!”
Cưỡi ngựa?
Có được mệnh lệnh của bạn thân, tôi lập tức vứt bỏ mọi thứ, hoàn toàn hóa thân thành kỵ sĩ cưỡi ngựa.
3.
Muốn làm kỵ sĩ cần phải trả giá.
Đêm đó, hông và eo tôi đều đau, nằm bò không tài nào động đậy nổi.
Bạn thân vừa dán thuốc cho tôi, vừa hùng hổ nói: “Tớ kêu tên cậu, cậu lại nghe thành cưỡi ngựa, tớ thấy là do cậu muốn cưỡi ý! Cô nhóc tham ăn nhà cậu!”
Tôi trợn mắt nhe răng: “A, nhẹ chút nhẹ chút – đúng rồi, cậu gọi tớ làm gì?”
“Vị hôn phu của cậu, Hạ Kinh Nghiên đã về! Lúc đó đang đứng trước cửa nhà! Là tớ ngăn cản anh ta lại!”
Tôi trừng lớn đôi mắt: “Thái tử đã trở lại sao?! Vậy làm sao bây giờ, anh ta có nghe thấy không?”
Vừa dứt lời, tôi đã thấy sắc mặt bạn thân thay đổi. Cô ấy vươn tay kéo cổ áo mình xuống.
Trời ạ, một vết hôn hồng hồng thật lớn.
“Mẹ ơi, vị hôn phu kia của tớ mạnh tới vậy sao?” Tôi hoảng sợ nói: “Nhưng mấy hôm trước tớ không cẩn thận đụng vào anh ta, anh ta còn chán ghét tới mức kêu tớ cút đi.”
Bạn thân trợn trắng mắt: “Vị hôn phu của tớ còn nói không có hứng thú với phụ nữ nữa. Nhưng không phải buổi chiều còn cùng cậu cưỡi ngựa mãi sao?”
Nói xong, hai chúng tôi cùng im lặng.
Hai anh em này, từ nhỏ đã thích đội nón xanh sao?
Cuối cùng tôi và bạn thân nhất trí đưa ra kết luận: mẹ nó, người thành phố thật biết chơi.
4.
Nhưng dù là gì thì chơi nhiều cũng dễ bị hư.
Ban đầu tôi và bạn thân đều là những cô nàng tham ăn, ngày nào cũng được cưỡi ngựa, vui sướng như tiên.
Nhưng sau hai tháng, chúng tôi mệt muốn chết.
Sáng nào tỉnh dậy cũng có quầng thâm mắt, ngáp liên miên, tinh thần mệt mỏi.
Ngược lại hai anh em nhà họ Hạ nét mặt sáng loáng, lúc ăn sáng còn lễ phép thăm hỏi đối phương.
“Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Em trai, buổi sáng tốt lành.”
Tốt tốt tốt, tốt cái mẹ nhà các anh!
Nhưng tôi và bạn thân cũng không thể không giả vờ cúi chào, thăm hỏi nhau.
Lúc này, Hạ Kinh Nghiên sẽ gắp cho bạn thân một cái xương ống bò: “Em dâu, cần phải bổ sung nhiều chất chút.”
Hạ Du Cảnh sẽ rót cho tôi một ly sữa bò: “Chị dâu, phải uống hết đó.”
Dưới bàn ăn, bốn đôi chân đã sớm cọ loạn cả lên.
Anh cọ tôi, tôi cọ anh, hệt như đang cùng nhảy điệu clacket vậy.
Chỉ có mẹ Thái tử là thắc mắc hỏi: “Ơ? Là động đất à? Sao cái bàn lại rung lên vậy?”
Nhìn vẻ mặt “ngây ngốc” của mẹ Thái tử, bạn thân mạnh mẽ nuốt xuống một cục kem dưa hấu rồi lén lút nhắn tin cho tôi.
[Bỏ trốn không? Vị hôn phu của cậu giống hệt Teddy vậy, mẹ nó, tớ rên nhiều quá sắp bị viêm phế quản luôn rồi.]
Tôi quyết đoán trả lời lại: [Trốn! Vị hôn phu của cậu cưỡi ngựa giỏi hơn cả Harry Potter, ngày nào tớ cũng quỳ, sắp bị viêm khớp rồi.]
5.
Nhưng trước khi chạy trốn, cần phải thu lưới đã.
Nếu không mấy tháng cưỡi ngựa của chúng tôi chẳng phải vô ích hết sao.
Về việc ai đề nghị giải trừ hôn ước trước, tôi và bạn thân có chút bất đồng quan điểm.
Bạn thân nói: “Vị hôn phu của cậu vừa tắt đèn đã đắm chìm trong công việc, không nói lấy một lời. Loại thẳng nam đó sao tớ nói chuyện được?”
Tôi không phục: “Vị hôn phu của cậu cũng vậy! Anh ta cũng rất thẳng!”
Bạn thân khẽ hừ lạnh, cầm lấy điện thoại cô ấy nhắn một tin cho vị hôn phu Hạ Kinh Nghiên của tôi trước.
Huệ Dao: [1]
Hạ Kinh Nghiên: [?]
[Buổi tối trở về, có việc cần nói.]
Sau đó cô ấy lại cầm lấy điện thoại của tôi, nhắn tin cho vị hôn phu Hạ Du Cảnh của cô ấy.
Mạnh Kỳ: [1].
Hạ Du Cảnh: [Lại muốn?]
[Tôi cũng muốn.]
[(Ảnh chụp yết hầu), (ảnh chụp cơ ngực), (ảnh chụp phong cách Captain America)].
Bạn thân tấm tắc: “Không ngờ cậu lại thích ăn thịt dê, chọn đàn ông đều quyến rũ tới vậy.”
Tôi: “…”
Đáng giận!
Buổi tối, tôi không tình nguyện tắm rửa rồi rúc vào trong chăn, chờ Hạ Du Cảnh lén lút lẻn vào từ cửa sổ sân thượng.
Cơ thể ấm áp của anh dán sát lại từ phía sau, những nụ hôn vụn vặt dừng ở sau tai tôi.
Tôi lén sờ điện thoại được giấu ở gối đầu, bấm vào hiệu ứng âm thanh tiếng sấm để truyền tin.
Một tiếng ầm vang lên, tôi sợ tới mức rúc vào trong chăn.
Bàn tay Hạ Du Cảnh ôm lấy tôi: “Bảo bảo không sợ, chồng ở đây.”
“Cậu cũng không phải chồng tôi.”
Tôi hung hăng nhéo vào eo mình, đau tới mức chảy ra nước mắt.
“Hu hu, Huệ Dao lớn lên cùng với tôi, đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với cô ấy.
“Ban nãy có sét đánh, nhất định là thiên lôi đánh xuống chúng ta!”
“Trừ khi cậu có thể giải trừ hôn ước…”
Động tác của Hạ Du Cảnh hơi dừng lại.
Ngay sau đó, cậu ta nhẹ mỉm cười rồi hôn tiếp.
“Giải trừ hôn ước, chị muốn cho anh trai tôi đánh tôi à?”
“Hay là tôi bồi thường vị hôn thê của tôi cho anh ấy, được không?”
Tôi chột dạ đảo mắt.
Sao có thể nói hai anh em bọn họ đều đội mũ xanh được.
Tính giác ngộ này thật cao!