Đào Đào - Chương 8
18.
Năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi.
Man tộc Địch Lịch từ phương Bắc liên tục xâm phạm, Thánh thượng hiện nay nhu nhược, cầu hòa và bồi thường tuế cống.
Ta bèn mở rộng việc buôn bán phân bón xuống phương Nam, khởi đầu việc vận chuyển phân bằng thuyền, từ đó nhiều thuyền phân qua lại trên kênh đào Nam Bắc.
Năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi tư.
Ta nghĩ đến việc buôn bán phân ngựa của quân đội. Đại Khánh có trăm vạn chiến mã, phân ngựa ở các trại quân chất thành núi. Ta bỏ ra số tiền lớn để lót đường cho quan lại trong Mã Chính Ty, thu về lợi nhuận mười vạn lượng bạc mỗi năm. Cùng năm đó, mẹ ta thúc giục việc hôn sự, ta lập tức từ chối.
Năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi sáu.
Phương Bắc hạn hán, lương thực thiếu hụt, ta liền chuyển gạo từ phương Nam ra Bắc, từ đó mở rộng hàng loạt cửa hàng gạo. Mẹ ta lần nữa thúc giục hôn sự, ta lại từ chối.
Năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi tám.
Ta thử sức với việc vận tải đường biển, mua tơ lụa, trà lá đổi lấy trân châu, mã não, kiếm lời từ chênh lệch giá cả.
Mấy năm buôn bán qua đi, nghĩ lại thì thùng vàng đầu tiên ta kiếm được chính là gian nan nhất.
Có tiền rồi, tiền sinh tiền cũng thuận lợi hơn nhiều.
Bao năm qua, ta chưa từng gặp lại phu nhân, cũng chẳng thấy Tiểu Bảo.
Điều lạ lùng là mỗi năm ta đều nhận được một bọc bạc, khi tỉnh giấc thì đã thấy đặt ngay bên gối, bên trong còn có mảnh giấy viết: [An ổn, đừng nhớ mong.]
Chữ viết rõ ràng là bút tích của Tiểu Bảo, tuy lộn xộn nhưng rất mạnh mẽ.
Người này thật kỳ lạ, ta nào có khi nào nghĩ đến hắn.
Chỉ là không hiểu sao hắn cứ đến rồi đi vội vã, chẳng chịu gặp ta một lần, để ta có thể hỏi han về phu nhân ra sao.
Ta đã không còn ở thôn lưu dân nữa, mà đã dẫn mọi người chuyển vào thành.
Biên cương chiến sự căng thẳng, nhưng kinh thành Hoa Kinh vẫn náo nhiệt, yên ổn. Chỉ là triều đình vì khoản tuế cống mà năm này qua năm khác vơ vét bạc của bá tánh và thương nhân, khiến ai ai cũng khổ sở không yên.
Man tộc Địch Lịch chia quân làm hai, một đường tấn công chính diện, một đường vượt sông tiến thẳng xuống phía Nam, uy hiếp Hoa Kinh.
Cứ ngỡ rằng bồi thường tuế cống là sự nhu nhược cuối cùng của Hoàng đế, ai ngờ hắn còn có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt hơn, đến mức bỏ thành dời đô.
Quân giữ thành chỉ còn lại vài ngàn người. Trong thành chỉ toàn là người già trẻ em, khắp nơi đều là tiếng khóc lóc. Quân giữ thành tuy tuổi còn trẻ, nhìn vào đám người già, trẻ con phía sau, nghiến răng tiến lên tiếp tục chiến đấu.
Man tộc Địch Lịch tiến đến Hoa Kinh chỉ còn một vạn quân, nhưng ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, không phải sức người thường có thể ngăn cản.
Ngày đầu tiên, quân giữ thành dùng đá đập xuống từ trên cổng thành để ngăn quân địch trèo thang, chẳng mấy chốc đá đã cạn kiệt.
Ngày thứ hai, ta sai Tiểu Hạo Tử gọi người làm công gom hết phân trong thành, rồi đi khắp nơi mượn được mười mấy chiếc nồi lớn, nổi lửa đun sôi phân nước.
Lại mang thùng phân lên cổng thành, đổ xuống. Lúc đó, tiếng thét thảm thiết bên ngoài vang vọng khắp nơi.
Ta đứng trên cổng thành nhìn xuống, thấy quân địch nằm rạp dưới đất nôn mửa, sĩ khí sa sút.
Ngày thứ ba, phân trong thành đã hết, mọi người trong thành hoang mang, lo lắng.
Tưởng chừng hết cách, chúng ta chỉ có thể chờ chet dưới đao quân địch. Thế nhưng đêm thứ ba, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ch//ém giet.
Ta đứng lên nhìn xa, thấy một đội quân nhỏ từ đằng xa xông thẳng vào, tựa như một mũi dao xuyên qua trận địa quân địch.
Chẳng bao lâu sau, một đội quân khác tiếp ứng, hai đội hợp lực bao vây, chỉ trong một đêm đã ch//ém giet sạch quân địch ngoài cổng thành.
Khi cổng thành mở ra, trời vừa hửng sáng. Một đội quân ùa vào, mùi m//áu tanh lẫn với mùi hôi thối.
Dân chúng trong thành đứng hai bên đường hoan nghênh, ai nấy đều mang vẻ mặt hân hoan vì sống sót qua kiếp nạn.
Người dẫn đầu khoác bộ giáp bạc, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, một tay nắm cương, tay kia cầm ngọn giáo bạc còn đẫm m//áu.
Một cận vệ bên cạnh giơ cao ngọn đuốc, ánh lửa chập chờn, chiếu lên gương mặt nửa sáng nửa tối của người ấy. Hắn có đôi mày kiếm dày rậm, môi mím chặt, cằm sắc lạnh, nơi chân mày có vết sẹo càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, hiểm ác.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, giọng nói trầm ổn vang lên: “Bổn tướng là Tạ Kim Yến, phụng mệnh Ninh Vương điện hạ đến cứu viện, mọi người có thể yên tâm rồi.”
Ta ngây người nhìn hắn, không biết từ khi nào, ánh mắt sâu thẳm kia cũng đang nhìn lại ta. Bốn mắt chạm nhau, ta mới sực tỉnh sau một hồi lâu.
Tạ Tiểu Bảo, không đúng, giờ là Tạ Kim Yến, thay đổi thật quá lớn rồi.
19.
Hoa Kinh lại trở về với vẻ phồn hoa như xưa. Chỉ là kẻ cầm quyền hiện nay đã đổi từ Thánh thượng sang Tạ đại tướng quân.
Tám năm trước, khi hắn rời đi, vẫn còn chút ngạo khí của thiếu niên, nay trở lại, dung mạo thêm phần lạnh lùng, quanh người toát lên khí thế sát phạt sắt đá.
Hôm ấy, ta nhìn thấy hắn từ xa trong đám đông, rồi hắn liền cưỡi ngựa tiến thẳng vào cung.
Ta lại bận rộn với muôn việc phải quyết định, việc kinh doanh ngày càng lớn, người dưới trướng cũng ngày một nhiều, khiến ta không còn thời gian nghĩ ngợi điều gì khác.
Lần gặp tiếp theo là một tháng sau, khi Ninh Vương vào thành, hắn đi theo sát phía sau.
Mấy ngày sau, Ninh Vương triệu ta vào cung, hắn cưỡi ngựa hộ tống xe ngựa của ta suốt quãng đường.
Những năm gần đây, tính tình ta đã phần nào điềm tĩnh hơn, tuy trong lòng không yên, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Vào cung, ta cùng hắn vai kề vai đi bên những bức tường cao vút này.
Ta không khỏi xúc động, những bức tường cung này, những phiến đá xanh này, hẳn cũng là nơi phu nhân từng đi qua, nhìn thấy.
Không ngờ có một ngày ta cũng bước vào nơi cung cấm, càng không ngờ phu nhân đã chẳng còn ở đó. Ta còn đang chìm trong suy nghĩ, bất giác giật mình kinh hãi khi nghe hắn nói một câu khiến ta thất sắc.
Hắn nói: “Ninh Vương có ý muốn nạp ngươi làm phi.”
Giọng hắn lạnh lùng, như thể điều hắn vừa nói chẳng khác gì việc trời hôm nay đổ mưa. Ta tức giận vô cùng, tin tức quan trọng như vậy mà hắn lại đợi đến tận cửa điện mới nói ra. Ta nhớ rõ tám năm trước hắn từng nói sẽ báo đáp ân cứu m//ạng, chẳng lẽ đây là cách hắn báo ân sao?
Hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, không chút dao động.
“Nếu ngươi không muốn, thì ta có một cách.”
Ta vội vàng ghé sát, thấp giọng nói: “Mau nói đi, chúng ta sắp đến điện rồi.”
Hắn nhìn xuống ta, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng mơ hồ: “Chúng ta là thanh mai trúc mã, đã sớm tư định chung thân.”
Ta ngỡ hắn đang đùa, nhưng vẻ mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc, không chút biểu cảm. Tim ta bỗng chốc rối loạn, một chân đã bước qua ngưỡng cửa đại điện.
Ninh Vương trông chừng ba bốn mươi tuổi, dung mạo không sánh bằng Tạ Kim Yến, nhưng khí chất phi phàm, tướng mạo đường bệ, toát ra thần thái của một đế vương. Ngài ngồi trên cao, từ xa đã có thể nhận thấy khí chất vương giả tỏa ra.
“Ta bảo Kim Yến tìm ngươi vào cung, là để gặp nữ tử kỳ tài có thể nghĩ ra cách dùng phân nước giữ thành.”
Ta quỳ trong nội điện, đầu cúi thấp, không dám trả lời.
“Ta nghe nói ngươi khởi nghiệp từ nghề đổ phân, lại còn là phú hộ có kho lúa trải rộng khắp Nam Bắc.”
“Điện hạ, những lời đồn đại đó phần nhiều đều phóng đại không đúng sự thật.”
Ninh Vương đứng dậy, bước xuống khỏi đài cao, cúi người đưa tay ra, dường như muốn đỡ ta đứng lên.
Ta sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu, rồi tự mình lăn ra đứng dậy.
Ngài cười lớn: “Thú vị, thú vị.”
“Ngươi nói thử xem, chỗ nào không thực?”
Ta nghiêm trang đáp: “Dân nữ quả thật khởi nghiệp từ nghề đổ phân, nhưng công việc đó cũng chỉ kiếm được chút bạc lẻ. Sau nhiều năm vất vả, dân nữ mới mở được vài cửa hàng lương thực.”
Tạ Kim Yến đứng một bên, mắt nhìn thẳng, dường như không mảy may để ý đến cuộc trò chuyện của chúng ta.
Ninh Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới quay lại nhìn ta, nói: “Ta có ý muốn nạp ngươi làm phi, ngươi có đồng ý không?”
Ta giật mình, quỳ xuống ngay lập tức. “Ninh Vương điện hạ là người cao quý, tiểu nữ chỉ là kẻ đổ phân, nào dám làm ô uế ngài.”
Ninh Vương nhìn ta, sắc mặt dần tối lại. Trong lòng ta hoảng hốt, chợt nhớ đến lời Tạ Kim Yến nói, đành quyết định trước hết dùng kế hoãn binh.
“Tiểu nữ và Tạ tướng quân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sớm đã tư định chung thân, hai bên đều tâm đầu ý hợp.”
Lúc này, Tạ Kim Yến rốt cuộc cũng không thể giả vờ nữa, tiến lên quỳ bên cạnh ta, dập đầu một cái.
“Điện hạ, năm xưa trên đường từ biên ải trở về, ngài từng hỏi thần có tâm nguyện gì, có cô nương nào trong lòng, nói sẽ ban hôn cho thần.”
Hắn nhìn sang ta, nắm chặt lấy tay ta, ngón tay đan vào nhau, rồi kéo ta cùng quỳ dập đầu.
“Đây chính là cô nương trong lòng thần, cầu xin điện hạ ban hôn, hoàn thành tâm nguyện của thần.”
Ta vẫn trong tư thế quỳ, nghiêng đầu lườm hắn, sao lại thành ra xin ban hôn thế này? Hắn cũng liếc nhìn ta, tỏ vẻ thách thức, như thể bảo ta có bản lĩnh thì từ chối đi.
Ninh Vương không chút biểu cảm, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ cho phép chúng ta lui ra trước. Khi ra khỏi điện, ta mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa ra khỏi cửa cung, ta không nhịn được, đá một cái vào Tạ Kim Yến: “Ban hôn?”
Hắn nhướng mày: “Ta dùng ân cứu mạng năm xưa để ép ngài ấy ban hôn, ngài ấy mới chịu thôi, nếu không ngươi nghĩ ngài ấy sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”
Ta im lặng.
“Nhưng ta chẳng phải mỹ nhân, nhà lại không có quyền thế. Ngài ấy cưới ta làm gì?”
Hắn nhếch môi cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.
“Chẳng phải vì nhìn trúng gia sản của ngươi sao? Ngươi nghĩ ngài ấy không biết ngươi đã tích trữ bao nhiêu lương thực ở Nam Bắc à?”
“Ninh Vương muốn đoạt thiên hạ, quân mã cần lương thảo, hành quân cần ngân lượng. Trong mắt ngài, ngươi là kỳ tài thương nghiệp, sao ngài ấy nỡ bỏ qua mà không thu phục ngươi về dưới trướng.”
Ta ngập ngừng: “Thu phục ta về dưới trướng? Nạp ta làm thiếp đã coi là thu phục rồi sao? Sao không mời ta làm mưu sĩ cho đàng hoàng?”
Tạ Kim Yến cúi đầu cười nhẹ: “Trong mắt thiên hạ, nữ tử dù sao cũng sẽ lấy chồng, chỉ cần đã xuất giá, tài sản cũng theo đó về nhà chồng.”
“Nếu ngài ấy nạp ngươi làm phi, dùng bạc của chính phi tần của mình, sẽ chẳng ai dám lên tiếng. Nhưng nếu một ngày ngươi gả cho người khác, ngài ấy lại muốn nhúng tay vào lương thực của ngươi, sẽ mang tiếng xấu.”
“Ninh Vương trọng danh dự, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.”
Triều đình hiểm ác, lòng người khó đoán. Chẳng mấy chốc, chúng ta đã về tới phủ của ta, hắn lại ngang nhiên theo ta vào trong viện.
“Ngươi theo ta làm gì?”
Hắn giả vờ ôm ngực đau đớn, ra vẻ đau khổ: “Ta vì ngươi mà không ngại đắc tội Ninh Vương, ngươi lại lợi dụng xong liền muốn đuổi ta đi sao?”
Thôi được, nhìn nhầm rồi, cứ tưởng tên này đã trưởng thành chững chạc, ai ngờ vẫn là con khỉ giảo hoạt như xưa. Từ hôm đó, hắn chỉ mang theo một bọc hành lý và một ngọn thương dài, nghênh ngang chuyển vào phủ.
Lý do nghe thật hay: “Diễn kịch thì phải làm cho trọn vẹn.”