Đào Đào - Chương 5
11.
Từ sau ngày ấy, ta không còn bày hàng buôn bán vào ban ngày nữa, đợi đến khi thiếu gia ngủ say mới lén lút ra khỏi cửa.
Trong thành không có lệnh cấm về đêm, khuya khoắt vẫn thấy mấy tên say rượu khoác vai nhau đi khắp phố.
Ta cầm theo một cây gậy để phòng thân, lượn quanh thành hai ngày, không ngờ lại phát hiện ra một việc buôn bán lợi nhuận gấp bội.
Ở ngoại ô Hoa Kinh có một con sông nước đen bốc mùi hôi thối, là nơi chứa tất cả chất thải của người dân trong thành.
Ban đêm, những người thu gom phân từ từng nhà một, rồi đẩy xe ra đổ xuống sông này. Còn ta, sẽ đi thu mua thứ ấy.
Phân bẩn tuy hôi thối nhưng lại là phân bón tốt cho ruộng đồng.
Ngoại thành Hoa Kinh, đất đai không thiếu, ruộng nương bạt ngàn.
Vì sao nói đây là việc làm giàu? Bởi người đông thì phân nhiều, phân nhiều thì đất màu mỡ, đất màu mỡ thì lúa thóc bội thu. Làm công việc này, ngoài sự cần cù, chỉ cần thêm chút sức lực, mà hai điều này ta đều có.
Sau khi đã quyết ý, ta bỏ một khoản tiền lớn mua hai thùng gỗ to, đêm đó bắt đầu vào thành thu phân.
Trước cửa nhà ai cũng có một thùng chứa, ta đi qua từng ngõ ngách phía Tây thành, thu đầy một thùng lại đổ vào thùng khác.
Hôi thì đúng là hôi thật, bẩn cũng bẩn vô cùng.
Mùi giống như cơm thiu trong ngày hè, lại giống… dù sao thì so với mùi hôi chân của mã phu ta từng ngửi, thì còn khủng khiếp hơn nhiều.
Khi hai thùng gỗ đã đầy, ta cột dây thừng quanh vai, gồng mình kéo chiếc xe cao bằng vai.
Tiếng bánh xe nghiến vào đất đá vang lên, ta chầm chậm kéo xe trở về làng.
Trời còn chưa sáng, ta đã mang thùng phân đến bán cho các thôn xung quanh. Đất lâu ngày cày cấy thì cạn kiệt dưỡng chất, không có phân bón thì cỏ cây chẳng thể mọc. Ở vùng nông thôn, phân người còn quý hơn cả vàng bạc.
Một đêm vất vả, ta bán được một xe phân lấy được một quan tiền.
Nắm trong tay quan tiền này, ta vừa mừng vừa lo. Mừng vì có được chút tiền, lo vì tiền chuộc phu nhân còn chưa kiếm đủ, mà cứ chạy đi chạy lại như vậy, ta sợ sẽ kiệt sức mất.
Nếu muốn mở rộng việc buôn bán này, ta cần thuê thêm người giúp. Làng quê cách thành xa, cần phải nghĩ cách thu gom, bảo quản rồi chuyển đi nhanh chóng đến ruộng đồng.
Vừa bước vào nhà, ta đã mệt lả, không ngờ thiếu gia vẫn chưa ngủ, còn giận dữ quở trách ta một trận.
“Ngươi có biết bây giờ là giờ nào không?”
“Ngươi là nữ nhân, đi đêm không sợ gặp kẻ xấu sao?”
“Ngươi có biết có bọn buôn người chuyên bắt cóc những cô nương như ngươi không?”
Một loạt câu hỏi khiến ta sững sờ. Từ nhỏ đến giờ, ngoài mẹ và phu nhân ra, chưa từng có ai quan tâm ta đến vậy.
Ta cũng không quen giải thích hành tung của mình cho ai. Hơn nữa, trước đây thiếu gia cũng chưa bao giờ quan tâm ta đi đâu, sao bây giờ lại nổi giận thế?
“Ngươi lại bậy ra quần rồi sao?”
“Ngươi…!”
Ta bước tới định vén chăn của hắn lên, nhưng chợt nhớ ra mình chưa rửa tay, vội vàng chạy ra sân gánh nước rửa sạch. Thiếu gia vốn đang lạnh lùng, bỗng dưng tiến lại gần ngửi ta rồi hỏi: “Trên người ngươi sao lại có mùi gì lạ thế?”
Thế là ta hào hứng chia sẻ với hắn việc ta đang làm nghề thu gom phân đêm. Hắn từ nét mặt lạnh lùng chuyển sang vẻ kinh ngạc, cuối cùng sắc mặt biến đổi không ngừng.
“Ngươi làm việc này, sau này sẽ bị người đời chê bai, khó mà lấy chồng.”
Ta vừa thu dọn bàn vừa gật đầu, ai cần lấy chồng chứ, chẳng phải kiếm tiền khó hơn sao?
“Ngươi chỉ là một tỳ nữ của Phó phủ, cho dù không làm những việc này, rời khỏi ta, cũng không ai trách ngươi nửa lời.”
Giọng thiếu gia có chút chua xót, chậm rãi nói.
“Sao lại nói là liên quan gì đến ta? Ta làm điều ta muốn làm, vì người ta yêu quý. Như thế có gì sai?”
Phu nhân là người ta yêu quý nhất trên đời này. Làm việc vì người, ta cam tâm tình nguyện. Chứ đừng nói là thu phân, nếu phải ăn phân vì người, ta cũng… thôi bỏ qua không nói.
Ta đợi mãi không thấy hắn đáp lại, quay đầu nhìn thì thấy hắn đang cúi đầu trầm ngâm, đôi tai và cổ đều đỏ ửng. Ta hốt hoảng sờ trán hắn, lần trước khám bệnh xong đã ổn định rồi, đừng nói là lại bị sốt nữa chứ.
Hắn vội xua tay ngăn ta lại, không thoải mái mà đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng. Một lúc sau hắn mới hỏi: “Ngươi thấy thời tiết thế này, có phải sắp mưa rồi không?”
Ta gật đầu, trời oi bức, mây đen phủ kín, quả là điềm mưa.
“Cùng ta đến một nơi nhé.”
12.
“Thiếu gia, ngươi đến phủ Thái Phó làm gì vậy?”
Hắn không giải thích, chỉ bảo ta cõng xuống xe, rồi dìu hắn đến trước cửa lớn của phủ Thái Phó.
Đột nhiên, hắn quỳ sụp xuống giữa đường. Ta suýt nữa đã buột miệng mắng, đầu gối hắn vừa mới lành lại được một chút, bây giờ lại quỳ xuống thế này là vì cớ gì?
“Ngươi về trước đi. Sáng mai quay lại đón ta.”
Hắn cố gắng giữ thẳng lưng, mặt đầy kiên định, ánh mắt hướng về phía trước.
Ta không đi, chỉ kéo xe ra xa hơn một chút, đứng ở phía đối diện nhìn hắn.
Trên phố người đi lại tấp nập, thỉnh thoảng vài người qua đường ném ánh mắt tò mò về phía hắn.
Không bao lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa lất phất.
Những người qua lại vội vã dùng tay che đầu, chạy nhanh đi tìm chỗ trú mưa.
Chỉ có một mình thiếu gia vẫn quỳ dưới mưa.
Cửa lớn phủ Thái Phó đóng chặt, chẳng có ai thò đầu ra hỏi han.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng sấm rền vang vọng từ xa.
Nước mưa chảy thành vũng quanh chỗ thiếu gia quỳ, trong vũng nước lờ mờ hiện ra những vệt m//áu loang lổ.
Rõ ràng, hắn đã không thể gắng gượng được bao lâu nữa.
Đầu gối hắn sao có thể chịu được việc quỳ lâu đến thế.
Ta cố kiềm chế không chạy tới kéo hắn đứng lên. Có lẽ hắn làm vậy là có lý do sâu xa?
Ta nghĩ. Có lẽ là vì phu nhân.
Trời dần tối, mưa khi to khi nhỏ nhưng chẳng lúc nào ngừng.
Mấy canh giờ trôi qua, thiếu gia đã không còn đủ sức để giữ mình quỳ ngay ngắn, đôi tay chống xuống trước đầu gối, chỉ có cổ và đầu là vẫn bướng bỉnh gắng gượng thẳng lên.
Hắn quỳ suốt một đêm, còn ta cũng đứng nhìn từ xa một đêm.
Sáng hôm sau, cửa lớn phủ Thái Phó mở ra, một tên tiểu đồng ló đầu ra ngoài: “Công tử, Thái Phó mời vào.”
Ta vội giũ chân đứng lên, xoa đôi chân tê cứng rồi chạy tới.
Thiếu gia nhìn bàn tay ta đưa ra, ánh mắt hắn thoáng ngỡ ngàng: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Giọng hắn khàn đặc, khô cứng.
Ta ngồi xổm trước mặt thiếu gia, ngoảnh đầu cười một cái: “Thiếu gia còn ở đây, nô tỳ có thể đi đâu?”
Ngày hôm ấy, ta ngồi đợi ở phòng ngoài đến tận tối khuya.
Khi thấy thiếu gia bước ra, ánh mắt của hắn dường như đã sáng hơn phần nào.
13.
Công cuộc thu gom phân của ta vừa bắt đầu đã gặp phải rắc rối.
Ta tính toán sẽ thu mỗi thùng với giá năm mươi văn, gom góp trong vài ngày rồi vận chuyển đến các thôn làng lân cận để bán. Nhưng vấn đề ở chỗ, việc lưu trữ phân lâu ngày có thể làm giảm hiệu quả của nó.
Một ngày nọ, khi ta đang ngồi xổm trước sân, dỡ mấy thùng phân từ xe xuống, Vương bá bá gánh đôi quang gánh đi qua, vô tình buông một câu: “Con ơi, dùng phân tươi quá nhiều sẽ hại lúa đấy.”
Lúc ấy ta mới biết, phân tươi chỉ khi ủ kỹ thành phân hoai mục thì mới có thể dùng cho ruộng đồng, nếu không sẽ làm cháy héo mầm lúa.
Thế là ta bắt đầu hỏi thăm từ Vương bá bá đến Lý bá bá, dò la khắp cả làng, cuối cùng mới tìm được Lâm bá bá, người biết cách xử lý phân tươi này.
Thông thường, để phân hoai mục tự nhiên, người ta chỉ cần đào hố ở đầu ruộng, ủ trong hơn nửa năm thì có thể dùng. Nhưng thời gian không đợi ta, ta cần tìm một phương pháp nhanh hơn để phân hoai mục.
Vậy là ta và Lâm bá bá lăn lộn vài ngày trên ruộng, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Chúng ta đổ phân vào nồi, thêm xương động vật vào, rồi đun sôi.
Sau đó, ta lấy một ít đất phơi khô, thêm cỏ ngỗng vàng, ngải vàng, và gai cẩm thảo đã đốt thành tro, rồi trộn lẫn, nấu kỹ và phơi khô lần nữa.
Cách này giúp rút ngắn thời gian ủ phân rất nhiều, mà thành phẩm làm ra cũng dễ dàng vận chuyển hơn.
Năm mươi văn thu một thùng phân, chuyện này lan ra rất nhanh, từ một đồn mười, từ mười đồn một trăm, chẳng mấy chốc, đến đêm khuya là đường vào làng lưu dân chật kín xe chất đầy thùng phân.
Thiếu gia gần đây cũng không còn đòi ra ngoài nữa, cứ nhốt mình trong phòng, suốt ngày viết viết vẽ vẽ, không rõ đang bày trò gì. Hiếm khi hắn rời khỏi mấy thứ đó, lại là để phàn nàn về mấy thùng phân.
Hắn nói trong sân đầy mùi phân, đến mở cửa sổ cũng chẳng dám. Dù hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng giọng nói lại có chút ấm ức.
Ta thừa nhận là đã suy nghĩ chưa thấu đáo, những nhà khác trong làng lưu dân đều trồng hoa trồng cỏ, hương thơm ngào ngạt. Chỉ riêng nhà ta, sân chất đầy thùng phân, ruồi bay đầy trời, đến cả chó cũng chẳng buồn đi ngang qua.
Ngày hôm sau, ta quyết định thuê một mảnh đất trên ngọn núi phía sau làng, dành riêng để chứa các thùng phân.
“Nửa đêm nửa hôm, ngươi đi đâu vậy?”
Thiếu gia ngồi trên xe gỗ, mặt mày ngơ ngác.
“Đến nơi rồi ngươi sẽ biết.” Ta kéo chặt sợi dây thừng trên vai, bước nhanh hơn.
Xe dừng lại trước phủ của Lý Thượng thư, cạnh đó là hơn chục thùng phân.
“Tỷ tỷ, tất cả số phân thu được tối nay đều ở đây.” Tiểu Hạo Tử, đứa trẻ mồ côi trong làng lưu dân, là người nhanh nhẹn và siêng năng. Nghe tin ta thu mua phân, cậu nhóc là người nhiệt tình hưởng ứng nhất, mỗi đêm có thể kéo về cho ta vài xe thùng.
Ta xoay xoay cổ tay, nhìn thiếu gia cười đắc ý: “Ngươi hãy nhìn kỹ, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Ta vẫy tay ra hiệu, Tiểu Hạo Tử và mấy đứa trẻ trong làng theo ta thu mua phân cùng tiến lên, bắt đầu lật mấy thùng gỗ.
Tiếng chất lỏng ào ạt đổ xuống không ngừng, kèm theo đó là mùi thối chua nồng nặc bốc lên. Thiếu gia nhíu mày, bịt mũi, cố nhịn một lúc nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mà nôn khan.
Ta đứng bên cạnh ngỡ ngàng. Từ khi nào mà ta, kẻ từng chỉ cần ngửi thấy mùi hôi chân của mã phu là đã choáng váng, giờ lại chẳng còn phản ứng gì với cái mùi khủng khiếp này?
“Xong việc rồi!”
Ta cùng Tiểu Hạo Tử và bọn trẻ đứng ngắm nhìn thành quả của chúng ta. Trước cửa phủ Lý gia, tượng sư tử đá, biển hiệu đều nhuốm đầy bùn đất lấm lem. Hai chiếc xe ngựa đậu bên cạnh cũng rỉ nước bẩn từng giọt từng giọt xuống đất.
Cửa phủ thì khỏi phải nói, trải dài một vũng nước lớn, bảo đảm ngày mai họ sẽ không tìm được chỗ nào sạch để bước chân.
“Tỷ tỷ, chỗ còn thừa, ta đã cho người trèo tường đổ hết vào sân trong rồi.”
Ta gật đầu, rồi quay sang nhìn thiếu gia, đắc ý nhướn mày. Nào ngờ, hắn chẳng thèm nhìn, chỉ lo bịt mũi nôn khan, nhìn bộ dạng dường như sắp ngất đến nơi.
Aizz, đúng là một nam nhân vô dụng.
Sáng hôm sau, cả phủ Thượng thư tỉnh dậy trong một mùi hương lạ lùng. Gã giữ cổng ngáp dài mở cửa, dụi mắt vài cái rồi hét lên thảm thiết.
Trong vườn sau, nha hoàn xách giỏ nhỏ đi hái sương sớm cho phu nhân, không biết dẫm phải thứ gì, cúi xuống nhìn thì cũng hét lên thảm thiết.
Phu nhân Thượng thư được đám nha hoàn dìu ra, nhíu mày nghiêm nghị mắng mỏ đám người hầu làm việc lề mề. Khi bà vừa bước ra cửa, chỉ liếc mắt một cái đã ngất xỉu, nửa người trên ngã thẳng xuống vũng phân.
Đến giữa trưa, Lý Hồng Nguyên chậm rãi thức dậy, nghe tin nhà mình bị tr//ộm đổ phân vào, lửa giận bừng bừng, định đi dạo kỹ viện để hạ hỏa. Tiểu đồng gỡ dây cương ngựa xuống, hắn chẳng buồn nhìn, cứ thế vén rèm bước lên xe, rồi lập tức hét lên thảm thiết.
Ngày hôm ấy, hàng xóm xung quanh đều bàn tán xôn xao, không hiểu sao từ phủ Thượng thư liên tục vọng ra những tiếng hét thất thanh.
Còn có một mùi hương khó tả nữa.