Đào Đào - Chương 4
9.
Từ sau khi bị Trương quả phụ chạm vào tay, thiếu gia liền hạ lệnh cấm bà ấy bước vào nhà.
Nhưng cái cửa nhỏ tồi tàn này sao cản nổi người, thế là hắn lệnh cho ta mang hắn ra ngoài bày sạp hàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ra ngoài hít thở không khí cũng có thể giúp hắn hồi phục, thế là ta liền cõng hắn lên xe kéo.
Bày sạp hàng kiếm được chút tiền, nhưng e rằng ngay cả bữa no cũng không đủ.
Trong thành, các cửa hiệu đều không muốn thuê ta, lúc này cũng chẳng còn phương pháp nào hay hơn.
Trước tiên, phải sống đã.
Ta khuyên thiếu gia đi mượn tiền, hắn thoáng có chút bẽ bàng, im lặng hồi lâu mới ngượng ngùng đáp rằng không ai chịu cho hắn vay.
Kể từ khi Phó gia sụp đổ, những kẻ ngày trước từng bầu bạn ăn chơi với hắn đều tránh xa như bệnh dịch. Chẳng ai muốn cứu giúp trong lúc khốn khó.
Nói thật, phu nhân từng bảo rằng hắn là kẻ khiến người khác vừa ghét vừa chê, quả không sai. Làm người tệ đến mức không tìm nổi một ai để vay tiền.
Thế nhưng việc mang hắn theo cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Ít ra, bất kể ta bán gì, trước quầy hàng luôn có một hàng dài xếp hàng, từ các bà lão sáu mươi đến các bé gái bảy tuổi.
Nhiều đại nương dù không mua gì cũng đến góp vui, nhờ đó mà việc buôn bán trở nên nhộn nhịp.
Mãi một lúc sau ta mới nhận ra, tất cả họ đều đến vì thiếu gia.
Đây chẳng phải là tấm biển quảng cáo sống sao?!
Thế là ta phụ trách làm việc, còn thiếu gia phụ trách hô hào, cười duyên.
Lúc đầu hắn nhất quyết không chịu, nhưng ta lấy phu nhân ra ép buộc, hắn đành miễn cưỡng mở miệng, sau vài lần thì cũng dày mặt mà hô bán.
Đừng nghĩ rằng dân làng chúng ta nghèo khó, nơi này thực ra có nhiều tay nghề lắm. Phần lớn các đại nương, các thúc trước đây vì loạn lạc mà lưu lạc đến đây, đều là những người sống nhờ vào tay nghề.
Đặc biệt, mấy đại nương ấy có thể biến những món ăn tầm thường thành các món tinh xảo.
Có tiền, ta liền mua những món ăn họ làm rồi đem đến chợ bán.
Chợ sáng ta bán bánh bao, màn thầu, cháo bảy món của đại nương. Chợ trưa ta bán mì chay, bánh bao chay của Trương quả phụ. Chợ chiều ta bán trâm hoa và giày nhỏ do các thím trong làng làm.
“Giang Đào Đào, ngươi mà còn cài mấy thứ này lên đầu ta nữa thì thử xem!”
Tạ Tiểu Bảo giật trâm hoa trên đầu xuống, định ném đi.
Ta liếc mắt một cái: “Ngươi ném thử xem, đây đều là tiền để cứu phu nhân đấy.”
Quả nhiên, vừa nhắc đến phu nhân, hắn lập tức im bặt. Cuối cùng đành cam chịu, cúi đầu để ta cài trâm hoa lên đầu.
Không ngờ, khi cài trâm hoa lên đầu hắn lại rất hợp, chẳng trách các thím trong làng đều bảo hắn trông rất đẹp, là đệ đệ ruột của phu nhân, tất nhiên hưởng cái vẻ đẹp của nàng.
Đêm ấy, trâm hoa bị tranh nhau mua đến mức hết hàng. Sau đó, ta cần nhiều hơn, các thím trong làng đều bỏ hết việc đồng áng để giúp ta làm trâm hoa.
Nhưng cuối cùng, vẫn có kẻ không thể chịu nổi sự thành công của chúng ta.
10.
Ta hỏi thiếu gia rằng, rốt cuộc kẻ thù này có mối thâm thù đại hận gì với hắn. Thiếu gia im lặng, hắn đắc tội quá nhiều người, chính hắn cũng chẳng rõ ai là kẻ đã tìm đến trả thù.
Nếu hắn không phải là đệ đệ của phu nhân, ta đã sớm bỏ cuộc mà rời đi.
Chúng ta bán hàng đến đâu, đám côn đồ kia lại bám đuôi đến đó. Cả những ngõ ngách lớn nhỏ của Ninh Châu ta đều đã đẩy xe qua một vòng.
Nhiều nữ khách quả thật rất kiên trì, thường là khi đang bán, kẻ thù lại đến, ta liền vội vã đẩy xe chạy.
Những nữ khách này cũng cất bước chạy theo, rẽ ngang rẽ dọc. Đến khi quay đầu lại, đám côn đồ đã bị bỏ rơi, còn nữ khách vẫn vui vẻ hỏi giá cả, hỏi món này bao nhiêu, món kia bán thế nào.
Thiếu gia không phải là người hoàn toàn vô dụng, tuy chân không thể đi lại, nhưng tay hắn lại có chút tài nghệ.
Hắn bảo ta nhặt cho hắn một giỏ đá nhỏ, ngồi nghiêng mình trên xe kéo, chỉ cần vung nhẹ tay là khiến đám côn đồ kia kêu la thảm thiết.
Sau khi đánh bọn chúng xong, hắn quay đầu nhìn ta, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm, nhưng ta lại nhìn ra chút tự mãn ẩn hiện trong ánh mắt sáng ngời kia, giống hệt như con chó nhỏ ở nhà đích mẫu đòi được vuốt ve.
Dù có hơi kiêu ngạo, nhưng ít ra vẫn sống động hơn cái dáng vẻ nằm trên giường, nửa sống nửa chet của hắn trước đây.
Cứ thế xoay vần vài ngày, cuối cùng ta và thiếu gia bị chặn trong một con hẻm.
“Tạ Kim Yến, ngươi quỳ xuống đây, dập đầu gọi một tiếng tổ phụ, sau đó ăn hết chỗ cơm trong bát chó này, ta sẽ tha cho tiểu nha đầu này.”
Người nói chính là trưởng tử của Hộ bộ thị lang, Lý Nguyên Hồng.
Trước đây mẹ hắn tìm đến, phu nhân đã đền bù gần hết gia sản, ta cứ ngỡ mọi chuyện đã xong, nào ngờ hắn không chỉ đ//ánh g//ãy chân thiếu gia, mà còn liên tục đeo bám chúng ta.
Ta cố vùng vẫy, nhưng có kẻ nắm chặt tay ta khiến nó đau buốt, còn một tên khác cầm d//ao khắc trên mặt ta. Thiếu gia tựa lưng vào xe kéo ngồi dưới đất, mặt không biểu cảm nhìn về phía ta.
Lòng ta bỗng thắt lại, thiếu gia là người cao ngạo, trước đây ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không thể khiến hắn cúi đầu, giờ lại bắt hắn quỳ xuống đất ăn cơm như chó, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra, dù trời có sập.
Chắc m//ạng ta đến đây là hết…
Để tránh hắn mở miệng từ chối rồi khiến đối phương phật lòng, ta vội cười lấy lòng: “Vị đại gia này, ta chỉ là nha hoàn, chi bằng ta thay thiếu gia ăn bát cơm này, ân oán giữa các người coi như xong được không?”
Dù sao lúc nhỏ ta cũng từng tranh cơm với chó, vì chút tự trọng mà để bị rạch mặt hay mất m//ạng thì thật không đáng.
“Khoan đã.”
Thiếu gia khẽ nói, sắc mặt không đổi, hướng Lý Nguyên Hồng nói: “Cái đầu này, ta dập.”
Ta trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình. Lý Nguyên Hồng hít hít mũi, ngạo mạn hất cằm.
“Như chó mà bò qua đây ăn đi.”
Ta trơ mắt nhìn thiếu gia chống tay xuống đất, từng bước một bò đến trước mặt Lý Nguyên Hồng.
Trên nền đá xanh phía sau lưu lại vết m//áu, hẳn là do vết thương lại rỉ m//áu sau bao phen trầy trật.
Cái đầu cao quý ấy, cái đầu mà ngay cả phu nhân đánh cũng không chịu cúi, giờ đây lại dập xuống nền đất, từng cú, từng cú, như đang dập vào lòng ta.
Lẽ ra ta phải vui mừng vì ít ra đã giữ được m//ạng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại nghẹn ngào, khó thở.
Nếu phu nhân không gặp nạn, thiếu gia vẫn sẽ là một thiếu niên phong độ ngọc thụ lâm phong, khi khó chịu sẽ ném bạc cho ta, chứ đâu phải quỳ gối trước kẻ bất tài này mà dập đầu.
Lý Nguyên Hồng giẫm lên vai thiếu gia, cười ngạo nghễ: “Chó con, mau ăn cơm đi. Cơm chủ nhân ban thưởng, không được để thừa một hạt.”
Lũ tùy tùng đứng sau hắn, nhìn thân hình bị ép cúi xuống của Tạ Kim Yến mà reo hò, tán thưởng.
Mặt trời đã lặn, nơi ngõ hẻm chỉ còn lại chút ánh sáng le lói.
Thiếu gia quỳ trên nền đá xanh, dùng tay bốc cơm. Lý Nguyên Hồng rút chân khỏi vai hắn, rồi lại giẫm mạnh lên bàn tay đang bốc cơm ấy: “Ta bảo ngươi dùng miệng ăn, ngươi có thấy con chó nào dùng tay bốc cơm không?”
Tạ Kim Yến khựng lại, không ngẩng đầu, từ từ cúi xuống.
Thấy hắn nghe lời như một con chó, Lý Nguyên Hồng càng cười đắc ý, nhìn hắn từng ngụm từng ngụm nuốt cơm vào miệng.
Hắn không nhai, cơm vào đến miệng là nuốt thẳng, rồi lại cúi đầu tiếp tục ngụm tiếp theo.
Mọi người xung quanh bắt đầu buông lời lăng mạ thiếu gia.
“Ta nói cho ngươi biết, Tạ Kim Yến, ngày trước ta đã bảo tỷ tỷ ngươi ngày ngày ra ngoài, đúng là một nữ nhân hư hỏng không ai thèm. Giờ ngươi tin chưa? Mẹ ta nói, tỷ tỷ ngươi vì lẳng lơ quá mức nên mới bị giam vào ngục tử.”
Lần đầu tiên trong đời, ta sinh lòng muốn giet người, muốn giet chet tên khốn nạn này. Ta cười lạnh, những kẻ khác liền quay sang nhìn ta.
“Chẳng trách thiếu gia ta đá ngươi xuống hố phân, miệng ngươi thối như vậy, không phải hố phân mới là chỗ ngươi nên ở sao?”
Sắc mặt Lý Nguyên Hồng ngày càng khó coi, hắn đá lật Tạ Kim Yến rồi tiến về phía ta.
“Đừng động đến nàng!” Tạ Kim Yến hét lên, bị một tên gia đinh ấn xuống đất.
Lý Nguyên Hồng túm lấy cằm ta: “Ngươi cũng khá biết bảo vệ chủ nhân đấy.”
“Nếu ngươi có chút nhan sắc, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi.”
“Đánh! Đánh thật mạnh cho ta!”
…
Ta lê bước, đẩy xe kéo, khóe miệng và mắt đầy vết bầm tím.
Thiếu gia nằm trên xe, lấy tay che mắt, không nói một lời, trông lại như dáng vẻ nửa sống nửa chet ban đầu khi ta mới đón hắn.
Về đến căn nhà nhỏ, ta cõng hắn lên giường, hắn nhắm mắt, ta thấm ướt khăn, cẩn thận lau sạch vầng trán, khuôn mặt, bàn tay của hắn, không bỏ sót chỗ nào.
Ta nghĩ có lẽ lau sạch rồi, hắn sẽ tạm quên đi nỗi nhục trong con hẻm kia.
“Ngươi đi thoa chút thuốc đi, ta không sao.” Hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn.
Ở vùng đất nghèo khổ này, làm gì có thuốc mà bôi. Ta cẩn thận nằm xuống đống rơm, thở dài nhẹ nhõm.
“Ta nhớ phu nhân.”
“Ta cũng nhớ tỷ tỷ.”
“Ta nhớ đậu hũ thối của phu nhân làm.”
Một lúc sau, thiếu gia khẽ cười: “Vậy ta chẳng còn gì để nghĩ đến nữa rồi, mỗi lần như thế hai người đều trốn trong bếp ăn, chẳng bao giờ chia cho ta chút nào.”
Hắn thở dài, giọng điềm tĩnh nói: “Sáng mai khi trời vừa sáng, ngươi hãy về nhà đi.”
“Ân tình của ngươi, ta sẽ ghi nhớ. Nếu mai sau ta có thể cứu được tỷ ta, nhất định sẽ dẫn nàng đến tận nơi mà cảm tạ.”
Ta bật dậy ngay lập tức, kéo căng vết thương, đau đến mức phải nghiến răng nhăn mặt.
“Bọn họ không cho ta buôn bán ban ngày, thì ta đợi khi mọi người ngủ cả rồi mới ra ngoài kiếm sống! Ta không tin rằng đất trời rộng lớn như vậy, mà lại chẳng thể tìm được việc làm cho ta!”
Vừa buông ra những lời hùng hồn, ta bỗng chợt nhớ lại rằng thiếu gia dường như vừa nói điều gì đó, ta gãi đầu ngượng ngùng.
“Thiếu gia, ngươi vừa nói gì, ta không nghe rõ.”
Sau một hồi lâu, hắn mới trầm giọng đáp: “Chẳng nói gì cả, ngủ đi.”